Editor: Ái Tuyết
Đường Vãn Vãn nghĩ, những lời ngon tiếng ngọt mà người đàn ông từng nói với phụ nữ, những hành động ân ái thân mật mà họ đã làm, rốt cuộc họ còn làm như vậy với bao nhiêu cô gái trong tương lai sau này đây? Cô không dám tưởng tượng, hiện thực vốn dĩ tàn khốc, rất nhiều thứ, con người căn bản không thể lựa chọn được.
Muốn trách, cũng chỉ có thể trách cô nhìn lầm người.
Cô đang nghĩ ngợi, trong phòng tắm, đột nhiên truyền đến thanh âm giống như ngày hôm qua cô đã nghe được trong di động.
Ba ngày sau......
Tả gia phái người tới đón Đường Vãn Vãn, không có hôn lễ, không có chú rể, không có tiệc tùng, không có xe. Chỉ có một tờ giấy đăng ký kết hôn mà Bạch Tuyết Mai sớm đã chuẩn bị cho cô.
Đường Lâm Lâm vừa thấy, trong lòng vui như nở hoa, cuộc hôn nhân như vậy, cô ta mới không cần. Đường Lâm Lâm luôn tự cho là mình là bạch phú mỹ*(xinh đẹp + giàu có), cho dù đại gia muốn cô ta cũng phải lớn lên đẹp trai mới được, bằng không làm sao có thể xứng đôi với cô ta? Làm sao có thể thỏa mãn lòng hư vinh của cô ta?
Đường Vãn Vãn cái gì cũng không mang theo, nhưng người Tả gia cử tới mang theo cả váy cưới cùng thợ trang điểm chuyên nghiệp.
Sau khi chuẩn bị xong, Đường Vãn Vãn được đưa lên xe.
Trong suốt cả quá trình, cô đều không có rớt một giọt nước mắt!
Tả gia rất hoành tráng khí phái, toàn bộ ngôi nhà tọa lạc trong trang viên chiếm đến mấy ngàn mét ở Ninh Thành. Người hầu tới đón Đường Vãn Vãn gọi là Tả thúc, đã hơn bốn mươi tuổi, nhìn qua là người rất khiêm tốn và lịch sự, nhưng lại rất ít nói.
"Phu nhân, thiếu gia liền giao cho ngài." Tả thúc đưa Đường Vãn Vãn vào phòng liền xoay người rời đi.
Cô nhìn bốn phía một chút, trong phòng căn bản không có người, càng đừng nói thiếu gia gì đó.
"Cô đang tìm tôi sao?" Thanh âm vang lên, có chút quen thuộc, nhưng Đường Vãn Vãn nghĩ mãi không ra mình đã nghe giọng nói này ở đâu rồi. Cô không có ưu điểm gì nổi bật, có lẽ bởi vì cô không có hảo cảm với đàn ông lắm, xung quanh cô cũng có ít người khác phái. Cho nên đối với giọng nói đàn ông, cô chỉ cần nghe qua là không quên được.
Mấy ngày này phát sinh quá nhiều chuyện, cô thật sự mệt mỏi.
"Anh là Tả thiếu gia? Anh ở đâu? Ra đây đi!"
Chẳng lẽ lớn lên quá xấu, không dám ra ngoài sao? Bất quá sau khi nghĩ lại, nếu thật sự không dám ra ngoài, kỳ thật cũng rất tốt a. Ít nhất, cô không cần phải đối mặt với một người xấu đến mức nhìn thấy thôi ăn cũng không ngon. Tuy rằng nói như vậy có chút quá đáng, nhưng đây lại là lời nói từ đáy lòng cô.
"Cô muốn gặp tôi như vậy sao? Chẳng lẽ cô không sợ tôi dọa đến cô sao?"
"Người lớn lên xấu xí không đáng sợ, đáng sợ chính là những người lớn lên lại có mặt người dạ thú." Cô bày tỏ suy nghĩ bản thân.
Người đàn ông chỉ cười ha hả hai tiếng, ngay sau đó nói: "Cô nghỉ ngơi đi. Ngày mai sẽ thấy." Trong một góc bí ẩn nào đó, một người đàn ông có diện mạo anh tuấn đang ở một bên nhìn chằm chằm Đường Vãn Vãn, trên mặt không có một tia cảm xúc.
Đường Vãn Vãn toát mồ hôi lạnh, còn cho rằng thật sự phải cùng thiếu gia Tả gia cùng phòng gì đó. Cô thả lỏng an tâm đi ngủ, tựa hồ không cảm giác được nguy hiểm đang bước từng bước một đến gần cô.
Trên chiếc giường rộng lớn sang trọng, cô uể oải ngủ thϊếp đi như một đứa trẻ.
Ánh trăng trắng sáng trong chiếu qua cửa sổ vào phòng, một bóng người cao lớn xuất hiện trong phòng tân hôn của Đường Vãn Vãn. Người đàn ông đứng bên mép giường, hương hoa hồng được thắp trên đầu giường. Hương hoa hồng có tác dụng kí©h thí©ɧ du͙© vọиɠ của con người, nếu thắp trong hoàn cảnh nào cũng sẽ có thể phát huy tác dụng đặc biệt.
Khoảng năm phút sau, cả căn phòng tràn ngập hương hoa hồng.
Người đàn ông bước đến đầu giường, cúi người nhìn cô gái đang say ngủ, dưới ánh trăng Đường Vãn Vãn có một vẻ đẹp khó tả, khiến anh bị cô hấp dẫn. Trong đầu nhớ đến khoảnh khắc anh va chạm với cô ở sân bay Heathrow, khóe miệng anh không khỏi nhếch lên.