Editor: Ái Tuyết
Đường Vãn Vãn ngồi trên sàn nhà lạnh băng, nhìn căn phòng đen nhánh, không khỏi ngây ngô cười.
Cô vẫn còn quá ngốc, quả thực quá ngu ngốc!
Cho tới nay cô chỉ là công cụ của Đường gia, hiện tại còn đến nông nỗi phải bán mình trả nợ, cô không biết nên khóc hay nên cười mới tốt.
Thiếu gia Tả gia là người vô cùng xấu xí còn bị tàn tật, họ thế nhưng muốn cô gả cho anh ta.
Cốc...... Cốc...... Cốc......
Tiếng đập cửa làm Đường Vãn Vãn khôi phục lại ý thức: "Vãn Vãn. Là anh." Cô nghe ra được, là giọng của Tiêu Hạo Tuấn. Trong lòng lại đau nhức một trận, nước mắt như vỡ đê rơi xuống.
"Vãn Vãn. Anh biết em rất tức giận. Nhưng trong chuyện này anh cũng không biết phải làm sao. Tuyết Mai so với em càng thích hợp với anh hơn, anh yêu cô ấy. Khi chúng ta ở cùng nhau, anh chưa từng chân chính động vào em. Em vẫn còn sạch sẽ, em gả qua đó, người Tả gia cũng sẽ không nói em cái gì. Về sau, em cũng không cần phải lo lắng về chuyện tiền bạc nữa......"
Đường Vãn Vãn đứng lên, đi đến cửa phòng, mở cửa ra, cô nhìn Tiêu Hạo Tuấn: "Anh hy vọng tôi gả qua đó như vậy sao? Tiêu Hạo Tuấn, anh đối xử với tôi như vậy, trong lòng anh không có một chút cảm giác có lỗi gì với tôi sao? Thậm chí, một chút áy náy cũng không có?"
Cô nói năng có chút lộn xộn, thậm chí chính bản thân cô cũng không biết mình đang nói cái gì.
"Vãn Vãn, không có anh, em sẽ sống tốt hơn. Quên anh đi."
"Cút!" Cô cười ha hả, chỉ vào anh ta: "Anh cho rằng tôi sẽ luyến tiếc anh sao? Tiêu Hạo Tuấn, anh thật đúng là tự mình đa tình a." Cô tự giễu nở nụ cười châm chọc chính mình. Đáy lòng âm thầm tự nhủ với bản thân, không phải chỉ một tra nam*(nam cặn bã) thôi sao? TMD*(chửi tục), có gì đặc biệt hơn người chứ. Đàn ông thúi như vậy, cô còn cần để làm gì?
Phụ nữ luôn là miệng dao găm nhưng tâm đậu hủ, sau khi lần lượt gặp phải phản bội cùng hãm hại. Phụ nữ học cách che giấu, học cách ngụy trang, học cách mạnh mẽ......
Khi một người đến cả thân nhân cũng phản bội mình, thật không biết, còn có thể tin tưởng ai được nữa?
"Đường Vãn Vãn." Bạch Tuyết Mai mặc chiếc váy ngủ bằng tơ tằm có dây thắt ngang eo đi tới, đường cong rãnh ngực nhấp nhô sâu thẳm khiến cho không ít đàn ông thèm nhỏ dãi. Bà ta vừa lên tới nơi liền kéo Tiêu Hạo Tuấn lại, đôi mắt trừng to như quả bóng nhỏ: "Ở cái nhà này, cô không có tư cách nói "không". Tả gia, cô không gả cũng phải gả."
Đường Vãn Vãn dựa lên cửa, em gái Đường Lâm Lâm ở cách đó không xa đang hút thuốc nhìn về bên này. Cô nổi giận, nhìn bóng dáng hai người Bạch Tuyết Mai cùng Tiêu Hạo Tuấn ân ái, rống giận lên: "Ai nói với bà là tôi không gả qua? Tả gia sao? Đường Vãn Vãn tôi nhất định sẽ gả qua đó!"
"Ha hả. Này không phải tốt rồi sao?" Vẻ mặt Bạch Tuyết Mai tràn ngập đắc ý, giọng nói Vãn Vãn nghẹn ngào nhưng vẫn rất kiên định: "Chỉ là về sau, tôi và Đường gia các người không có nửa điểm quan hệ."
"Tùy tiện đi. Dù sao cái nhà này nhiều hơn một người lại tốn thêm một phần bát đũa."
Đường gia lạnh nhạt vô tình, cô đã chịu đủ rồi.
Đêm đó, Đường Vãn Vãn thức trắng cả một đêm. Gả đến Tả gia, có lẽ cũng không có hạnh phúc, nhưng Tả gia có tiền, đối với xã hội hiện tại mà nói, có tiền có quyền không phải đủ rồi sao? Đủ cho Đường Vãn Vãn cô xoay người đứng lên, cũng đủ để cô trút giận cho bản thân mình.
Tất cả những người phản bội cô, khi dễ cô, cô không cần phải tự ngược bản thân đi yêu thích bọn họ nữa.
Ngày hôm sau cô tỉnh lại, thời gian đã tới giữa trưa.
Trong nhà cực kỳ an tĩnh, cô cho rằng không có ai, liền đi ra ngoài tìm chút đồ ăn. Còn chưa đi đến phòng bếp, cô nghe thấy thanh âm phát ra trong phòng tắm, bước chân vô thức đi về phía phòng tắm.
Từ xa, cô nhìn thấy mẹ kế không mặc quần áo đang ngồi với tư thế cực kỳ xấu hổ ở trên bồn tắm, mà Tiêu Hạo Tuấn đang ở phía sau vẽ tranh......
Hai mắt Đường Vãn Vãn sưng đỏ, nước mắt lại lần nữa tràn ra, người đàn ông kia đã từng vì cô làm chuyện như vậy. Cô cũng từng cởϊ qυầи áo an tĩnh ngồi ngay ngắn ở trên bồn tắm cho anh vẽ. Chỉ là lúc đó cô thẹn thùng, lấy khăn tắm bọc lại thân thể mình, còn hiện tại trên người mẹ kế cô lại trần như nhộng......