Editor - Ái Tuyết
"Ừ." Cô khẳng định: "Cảm ơn món quà của anh. Nhắc đến chuyện này, tôi phải cảm ơn anh."
"Anh ta là bạn trai cũ của em à?" Tả Diệu liếc mắt nhìn sơ cũng có thể nhận ra.
"Nói chính xác thì anh ta hẳn là cha dượng của tôi." Cô lịch sự giới thiệu với anh.
Mọi người đều cho rằng Đường Vãn Vãn là một người phụ nữ hạnh phúc, đồng thời đều cho rằng Đường Vãn Vãn nhất định sẽ trở thành người nổi tiếng ở Ninh Thành.
Người ngoài không biết rằng khen ngợi Đường Vãn Vãn trước mặt Bạch Tuyết Mai chẳng khác nào tát vào mặt bà ta.
Đường Vãn Vãn chỉ cảm thấy thật hả giận.
Những món quà hôm nay Tả gia mang đến đều rất đắt tiền.
Bạch Tuyết Mai nhìn thôi cũng cảm thấy vừa tức vừa hận.
Mọi người đều khen ngợi Đường Vãn Vãn cùng Tả Diệu, nói họ là một cặp đôi hoàn hảo, trai tài gái sắc.
Chỉ là bữa tiệc còn chưa diễn ra được một nửa, một vị khách không mời mà đến xông vào, liều mạng gọi tên Đường Vãn Vãn, "Vãn Vãn... Vãn Vãn..."
Cho dù Trần Minh có chết, cũng sẽ không quên hình dáng của Đường Vãn Vãn. Vừa nhìn thấy cô, anh liền lao tới, ôm lấy cô, nói: "Vãn Vãn, cuối cùng em cũng bằng lòng gặp anh rồi sao? Mười một năm... cuối cùng em cũng đã trở lại."
Mười một năm!
Con số này, Đường Vãn Vãn cũng rất quen thuộc.
Thì ra, bất tri bất giác đã mười một năm trôi qua.
Tả Diệu lạnh lùng nhìn Trần Minh, y là ai? Dám đối xử với người phụ nữ của anh như vậy sao?
Anh ghét nhất là người đàn ông khác chạm vào người phụ nữ của anh!
Trên mặt tràn ngập phẫn nộ.
"Trần... Trần Minh?" Đường Vãn Vãn không ngờ sau ba ngày đám cưới của cô lại gặp được Trần Minh tại bữa tiệc lại mặt với gia đình. Đã nhiều năm không liên lạc như vậy, sao hôm nay lại có thể xảy ra chuyện này?
"Vãn Vãn. Em không thể gả cho anh ta." Trần Minh nắm lấy tay Đường Vãn Vãn, tuyên bố.
Đường Vãn Vãn sửng sốt một chút, rốt cuộc sao lại thế này? Cô thậm chí còn không hiểu, liếc mắt nhìn khuôn mặt thờ ơ của Tả Diệu, cô nói: "Anh nghĩ anh là ai? Tôi gả cho ai có liên quan gì đến anh sao?" Cô giả vờ thờ ơ. Nếu có thể, cô cảm thấy đích đến tốt nhất của mình là Trần Minh, nhưng ông trời không cho cô cơ hội. Bây giờ cô đã gả làm vợ người ta rồi.
"Vãn Vãn... những năm này anh vẫn luôn tìm kiếm em. Liên lạc với em. Nhưng..."
"Không có nhưng. Hôm nay là tiệc lại mặt của tôi. Trần Minh, tôi hy vọng anh sẽ chúc phúc cho tôi." Mũi cô đột nhiên trở nên chua chát, "Bây giờ tôi rất hạnh phúc, bởi vì tôi có một người đàn ông rất yêu tôi." Cô cố ý bước tới trước mặt Tả Diệu, kiễng chân lên hôn lên môi Tả Diệu.
Đường Lâm Lâm ở một bên nhìn, càng xem càng khó chịu, tại sao tên Trần Minh này vẫn còn hèn nhát như vậy! Cô ta chỉ muốn có người làm cho Đường Vãn Vãn xấu hổ còn không được hay sao?
Tả Diệu lịch sự có thừa, giọng nói ôn hoà: "Thì ra vợ tôi sau khi kết hôn vẫn được rất nhiều người yêu mến như vậy. Xem ra sức hấp dẫn của vợ tôi thực sự không hề nhỏ!" Vừa nói, tay Tả Diệu vòng qua ôm lấy eo nhỏ của Đường Vãn Vãn.
Trong bữa tiệc, những tràng pháo tay chợt vang lên.
Đường Vãn Vãn đã thực sự gây chú ý trong bữa tiệc lại mặt ngày hôm nay.
Trên đường trở về Tả gia, Đường Vãn Vãn cảm thấy tảng đá trong lòng càng ngày càng nặng.
Tại sao hôm nay Minh ca lại đột nhiên xuất hiện?
Có phải Đường Lâm Lâm gọi anh tới đây không?
Đã nhiều năm như vậy, người Trần Minh thích thật sự vẫn là cô sao?
Cô nhất thời mãi lo suy nghĩ thất thần, xe đã tới Tả gia nhưng cô vẫn chưa phản ứng lại.
Tả Diệu im lặng suốt đường đi, trong game, Đường Vãn Vãn có thể cùng người đàn ông khác trò chuyện vui vẻ như vậy. Hôm nay lại có người đàn ông đến phá rối, rốt cuộc, Đường Vãn Vãn có sức hấp dẫn gì mà có thể khiến nhiều người thích cô như vậy?
Anh không thích người khác chạm vào người phụ nữ của mình, dù chỉ là một ngón tay.