Chương - Anh ấy không phải là anh rể của cô sao?
Editor: Ái Tuyết
Mắt Đường Lâm Lâm choáng váng.
"Anh ấy không phải là anh rể của cô sao?" Đường Vãn Vãn cười đắc ý, tài xế mở cửa xe cho cô, thời điểm cô từ trong xe bước ra, tất cả mọi người ở đây đều nhìn đến ngây ngốc.
Đây là Đường Vãn Vãn sao?
Còn có, người đàn ông bên cạnh cô là ai? Lớn lên thật anh tuấn.
Đường Lâm Lâm vốn đang muốn giới thiệu bạn trai mình Lý Gia Phong, cũng có thể nhân lúc khoe khoang trước mặt Đường Vãn Vãn một phen. Ai ngờ, so với Tả Diệu trước mặt, vẻ đẹp của Lý Gia Phong hoàn toàn bị lu mờ một cách triệt để.
Tất cả mọi người tranh nhau bàn tán.
Thân phận thật sự của thiếu gia Tả gia, nguyên lai không phải là kẻ xấu xí, tàn phế. Gương mặt không chỉ anh tuấn mà thân thể cũng rất cường tráng.
Tươi cười trên mặt Bạch Tuyết Mai sớm đã không còn.
Cơn giận trong lòng Đường Lâm Lâm cũng muốn bạo nổ, thời điểm Lý Gia Phong hỏi cô người đàn ông kia là ai, Đường Lâm Lâm nâng chân mang giày cao gót chừng mười centimet hung hăng dẫm lên chân Lý Gia Phong: "Anh không phải nói thiếu gia Tả gia là tên cực kỳ xấu xí sao? Anh nhìn xem anh ta xấu chỗ nào chứ? Chỉ gương mặt này của người ta có thể bỏ xa anh mười con phố đó?"
Đường Lâm Lâm tức muốn điên rồi, sớm biết Tả Diệu là mỹ nam nhiều tiền, cô ta làm sao có thể đem cơ hội gả vào hào môn tốt như vậy nhường cho Đường Vãn Vẫn chứ?
Gả vào hào môn, làm thiếu nãi nãi, là điều cô ta vẫn luôn theo đuổi, nhưng hiện tại......
Ghen ghét cùng oán hận lập tức đốt cháy trong lòng cô ta.
Đường Vãn Vãn, quá đáng giận.
Cô ta nhớ tới hai ngày trước đó, mình còn ngây ngốc gọi điện thoại "an ủi" Đường Vãn Vãn, đây rõ ràng là tự bê đá đập vào chân mình mà.
Bạch Tuyết Mai trừng lớn hai mắt, nhìn Tả Diệu, thẳng đến khi Tả Diệu nắm tay Đường Vãn Vãn đi đến trước mặt bà, mới hồi phục tinh thần lại.
"Xin chào!" Lễ phép cơ bản nhất, Tả Diệu vẫn làm được.
"Cậu...... Cậu chính là Tả thiếu gia Tả Diệu?" Bạch Tuyết Mai qua thật lâu vẫn không thể tin được, ruột cũng hối hận đến phát xanh. Nếu biết sẽ như thế này, bà nhật đinh để Đường Lâm Lâm gả qua, tốt xấu gì cũng là con gái của mình. Nhưng hôm nay người gả qua lại là Đường Vãn Vãn, chính bà còn cướp bạn trai Đường Vãn Vãn......
Nghĩ như thế nào cũng thấy không đúng.
Nhưng tình huống hiện tại là do chính bà gây ra, Bạch Tuyết Mai cũng chỉ có thể giả vờ rộng lượng, mỉm cười: "Tả thiếu gia thật là tuấn tú lịch sự a. Vãn Vãn chúng có thể gả cho Tả thiếu gia, đúng là đã tu luyện phúc khí mấy đời a......" Bà cười đến cực kỳ giả tạo, nhưng dưới kỹ thuật diễn xuất cao siêu, không phải ai cũng nhìn ra Bạch Tuyết Mai dối trá.
Đường Lâm Lâm đứng ở một bên, cầm lấy di động,: "Anh Minh, chị Vãn Vãn đã trở lại."
"Ở đâu?"
"Ở nhà em. Anh đến đây sẽ biết." Đường Lâm Lâm nhìn ra quan hệ giữa Trần Minh cùng Đường Vãn Vãn. Mười mấy năm trước, Trần Minh vẫn luôn chờ đợi Đường Vãn Vãn. Nếu không phải có Đường Lâm Lâm ở giữa giở trò quỷ, thì người duy nhất ở cạnh Đường Vãn Vãn, sẽ là Trần Minh.
Tiêu Hạo Tuấn ở một bên trộm nhìn Đường Vãn Vãn, anh không có mặt mũi nào đi gặp cô.
Đôi mắt Đường Vãn Vãn sáng ngời, liếc mắt một cái đã nhận ra ánh mắt lén lút của Tiêu Hạo Tuấn. Cô kéo tay Tả Diệu đi đến trước mặt Tiêu Hạo Tuấn: "Làm sao? Không dám đi ra gặp tôi sao?" Nhìn anh ta, cái mũi của cô bỗng nhiên có chút ê ẩm, bọn họ tốt xấu gì cũng từng qua lại.
Trần Minh chính là mộng đẹp trong lòng vĩnh viễn không thể chạm đến của Đường Vãn Vãn. Cô yêu anh, yêu đến sâu đậm, nhưng cách biệt mười mấy năm. Cho dù trong lòng cô có anh, nhưng bọn họ đã rất lâu rồi không có liên lạc với nhau.
Mọi mối liên hệ giữa bọn họ đều bị Đường Lâm Lâm bóp chết.
Bằng không cô cũng sẽ không động lòng với Tiêu Hạo Tuấn.
"Sao có thể chứ?" Anh cười đến cực kỳ xấu hổ, chuyển đề tài đi: "Vãn Vãn. Em hôm nay thật xinh đẹp."