Lại thản nhiên nhìn Tiểu Tuyết một chút, Nạp Lan Thần Dật miễn cưỡng nằm xuống. Vốn dĩ xe ngựa thuộc về hắn và Nam Ức Tịnh giờ lại có thêm tiểu nha hoàn, hắn tự nhiên có chút khó chịu, bất quá cũng không thể nói gì, vừa vặn đêm qua một đêm chưa từng ngủ ngon, hắn cần ngủ bù.
Nam Ức Tịnh nhìn Nạp Lan Thần Dật mệt mỏi, cũng chưa từng nói chuyện với hắn, mà nói chuyện cùng Tiểu Tuyết về
sự tình Ma Cung, không tới quá nửa canh giờ, xe ngựa liền đến Thiên Hương lâu.
Xe ngựa vừa mới dừng lại, Nạp Lan Thần Dật liền chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt thanh minh, chậm rãi ngồi thẳng người, miễn cưỡng nói ra, "Nhanh như vậy đã đến."
Nam Ức Tịnh liếc nhìn Nạp Lan Thần Dật một chút, xe ngựa vừa mới dừng lại hắn liền tỉnh, có thể thấy được ý thức khi hắn ngủ cẩn thận cỡ nào. Nàng tự nhận đã cẩn thận vô cùng, nhưng Nạp Lan Thần Dật cẩn thận và tâm tư kín đáo hơn cả nàng, hắn chỉ có hơn chứ không kém.
Nạp Lan Thần Dật và Nam Ức Tịnh còn có Tiểu Tuyết lên lầu ba Thiên Hương lâu, còn thị vệ ở dưới lầu hai dùng cơm.
"Ngày hôm nay bên trong lầu này có gì không ổn?" Nam Ức Tịnh liếc mắt nhìn nữ tử áo vàng đứng trước mắt, nhàn nhạt nhìn món ăn một chút, chậm dãi hỏi.
Nữ tử áo vàng kia nhìn qua thấy chỉ trên dưới hai mươi tuổi, dung nhan thanh tú, tinh quang nội liễm, thân là chưởng quỹ Phượng thành Thiên Hương lâu, nàng phải làm là khơi thông mạng lưới tình báo Đông Lâm và tình báo Nam Hải, so với công việc chưởng quỹ một quốc gia Thiên Hương lâu mà nói, nhiệm vụ của nàng càng thêm trầm trọng, bởi vậy tuy nàng mới có hai mươi mấy tuổi, bộ dáng thể hiện rõ vẻ phong trần.
Mà nữ tử này cũng là một trong tứ đại hộ pháp Ma Cung như Nhược Lan. Điều đó cũng hiểu rõ vì sao Nam Ức Tịnh dùng cơm tại Thiên Hương lâu lại yên tâm như thế.
Nhược Lan nghe được câu hỏi Nam Ức Tịnh, trong mắt loé ra một tia ảo não, nói với Nam Ức Tịnh, "Bẩm chủ tử, sáng sớm hôm nay có người đến lầu, muốn hạ độc chủ nhân, bị Nhược Lan đánh vỡ, đáng tiếc người đến khinh công rất tốt, Nhược Lan lại lo lắng đó là kế điệu hổ ly sơn, bởi vậy liền để hắn chạy."
Nam Ức Tịnh nghe vậy, chỉ cười nhạt, trong mắt loé ra một tia ảo não, chậm dãi nói, "Ngươi suy nghĩ vô cùng chu toàn. Làm việc phải như vậy, không thể bởi vì việc nhỏ mà mất việc lớn. Về phần người hạ độc kia, ta đã biết thân phận của hắn, ngày sau sẽ trừng trị hắn."
Nhược Lan nghe Nam Ức Tịnh khen nàng, trên mặt cũng không thấy bao nhiêu thần sắc vui mừng, chỉ trầm ổn gật đầu, thấy Nam Ức Tịnh không có phân phó gì khác, liền khom người rời khỏi.
"Nhược Lan tỷ tỷ thực sự là thông minh, nếu là ta chắc chắn trực tiếp đuổi theo." Tiểu Tuyết đã nghe được Nam Ức Tịnh và Nhược Lan đối thoại, không khỏi nói ra.
Nam Ức Tịnh nghe vậy, chỉ nhẹ nhàng nở nụ cười, khóe môi phá lệ ngọt ngào. Nàng có chút ôn nhu nhìn Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết tuy rằng ở Ma Cung, nhưng tâm tư vẫn quá đơn thuần, làm sao có thể đánh đồng với Nhược Lan đã trải qua nhân thế lâu như vậy mới làm được hộ pháp đây?
"Ta và Nhược Lan nói như vậy, ngươi cũng lên nhớ ở trong lòng. Làm việc vạn lần không thể hành động theo cảm tình." Trong lòng Nam Ức Tịnh tuy thương Tiểu Tuyết, thế nhưng trên mặt vẫn nghiêm túc như cũ, quay qua chỉ dạy Tiểu Tuyết.
Tiểu Tuyết nghe vậy, le lưỡi một
cái. Đi theo bên người Nam Ức Tịnh bốn năm, nàng sớm biết Nam Ức Tịnh tuy nói năng chua ngoa nhưng tâm như đậu hũ, bởi vậy cũng sẽ không bị vẻ nghiêm túc của Nam Ức Tịnh hù.
Ngược lại Nạp Lan Thần Dật nghe xong Nam Ức Tịnh nói, ánh mắt càng có chút phức tạp, khóe môi hắn hiện vệt cười, làm như lơ đãng nói ra, "Ức Tịnh từ nhỏ đã giỏi về ẩn nhẫn, biết lấy đại cục làm trọng. Chỉ là ta một mực không nghĩ ra, tình cảnh nàng khi đó, vì sao lại chọn lao ra cứu ta?"
Nam Ức Tịnh biết Nạp Lan Thần Dật nói rất đúng, năm đó hắn bị Nạp Lan Nhược Phong dìm bên trong nước, nàng lao ra kéo hắn. Kỳ thực nói thật, lúc đó nàng cũng không phải là nhất thời kích động mới xông ra ngoài, khi đó nàng thật ra có do dự một chút.
Chỉ là khi đó ánh mắt Nạp Lan Thần Dật cố chấp phảng phất nhìn thẳng vào tâm nàng, khiến chân nàng nhanh hơn đại não bước đi ra ngoài. Bây giờ nghĩ lại, mình ẩn nhẫn như thế làm sao lúc đó lại kích động như vậy? Có lẽ đây chính là trời cao sắp đặt, gọi nàng đi cứu hắn, bọn họ mới quen biết yêu nhau?
"Ta cũng không biết tại sao, chính là khi nhìn ánh mắt của ngươi, ta liền không tự chủ được xông ra ngoài." Khóe môi Nam Ức Tịnh hiện ý cười, nhẹ nhàng nói ra, "Có lẽ đây chính là thiên ý, muốn ta cứu ngươi."
Nạp Lan Thần Dật nghe vậy, cũng chỉ nở nụ cười ôn hòa.
Qua ăn ăn trưa, xe ngựa một lần nữa lên đường. Sau khi chạy khỏi Phượng thành, xe ngựa theo đường nhỏ, con đường này đến đế đô có thể nhanh hơn một ngày đường.
"Đi con đường này không sợ bị phục kích sao?" Nam Ức Tịnh nhìn xuyên thấu qua màn xe ngựa ra bên ngoài cảnh tượng hoang tàn vắng vẻ, khóe môi hiện lên nụ cười lạnh lẽo, trong con ngươi thoáng ánh lên cao thâm.
Nạp Lan Thần Dật dựa vào trên giường mềm, miễn cưỡng nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ, ánh mắt tao nhã như băng hoa Tuyết Liên sơn, khóe môi của hắn hé nhẹ nhàng nhưng cũng là nụ cười lạnh như băng, nhàn nhạt tiếp lời nói, "Nếu hắn quyết tâm muốn mạng của ngươi, đi con đường kia đều giống nhau. Ngược lại đang muốn động thủ, chẳng bằng chọn nơi hoang dã, hủy thi diệt tích tiện hơn nhiều, không phải sao."
Nam Ức Tịnh nghe vậy, trong con ngươi đen nhánh mang theo ánh sáng lạnh giá như băng, khóe môi đỏ tươi ướŧ áŧ nổi lên, mang theo độ cong thị huyết (khát máu), lạnh lùng nói, "Tới thật mau. Sợ đã không đợi kịp."
Nam Ức Tịnh nói xong, đội ngũ đột nhiên ngừng lại, thị vệ phía trước hình như có chút kinh hoảng, nhìn hắc y nhân bao vây bọn họ.
"Chúng ta chỉ cần tính mạng người bên trong xe, thức thời thì cút ngay!" Hắc y nhân cầm đầu đè thấp giọng nói, đối diện trước mặt thị vệ nói ra.
Tuy rằng người này có ý định thay đổi tiếng nói, thế nhưng Nam Ức Tịnh vẫn lập tức nhận ra người này đêm qua giao thủ cùng Đinh Trúc.
Thị vệ cầm đao trong tay lùi cũng không được, tiến cũng không xong. Bọn họ bất quá hơn trăm người, mà đối phương cũng giống như có hơn trăm người, huống chi bọn họ chỉ là những thị vệ khoa chân múa tay, làm sao có thể đánh đánh đồng sát thủ che mặt này với nhau?
Nếu hiện tại bọn họ chạy trốn, Nam Ức Tịnh và Nạp Lan Thần Dật một khi có chuyện gì xảy ra, bọn hắn sẽ bị lien quan. Nhưng nếu kiên trì, sợ cũng chỉ có một con đường chết. Quả nhiên là tiến thóai lưỡng nan.
Trên đầu bọn thị vệ dồn dập toát ra mồ hôi lạnh, mà hắc y nhân che mặt kia giống như không vội động thủ, chỉ mệnh lệnh cho thủ hạ bao vây xe ngựa.
Nam Ức Tịnh ngồi ở trong xe ngựa, thần sắc không có gì thay đổi, nàng lười biếng nâng mắt, mang theo vài phần hiếu kỳ hỏi Nạp Lan Thần Dật, "Hắc y nhân cầm đầu thân thủ không tệ, ngươi cũng đã biết thân phận của hắn?"
Đinh Trúc thân là đệ nhất sát thủ ám các, công phu của hắn tự nhiên không tầm thường. Mà nàng nghe đêm qua hắc y nhân này cùng Đinh Trúc động thủ, công phu e rằng gần bằng Đinh Trúc.
"Đệ nhất ẩn vệ Đông Lâm—— Mặc Ngọc." Nạp Lan Thần Dật miễn cưỡng mở miệng, trong mắt không thấy
có chút sợ hãi nào, đệ nhất ẩn vệ Đông Lâm, ở dưới tay hắn sợ là không thoát mười chiêu đi.
Nam Ức Tịnh nghe vậy, chỉ nhàn nhạt cười, đưa tay chậm rãi xốc màn xe ngựa lên.
Mọi người chỉ nhìn thấy một đôi tay nhu nhược không xương nho nhỏ từ bên trong màn xe vươn ra, da trắng nõn nà, chỉ một đôi tay như vậy, đã đẹp khiến cho người ta thán phục.
Màn xe chậm rãi xốc lên, lộ ra dung nhan tuyệt sắc của Nam Ức Tịnh, nàng từ trong xe ngựa đi xuống, từng bước một đều đi được không nhanh không chậm, từng bước rực rỡ, có khó có thể dùng lời diễn tả được phong tình.
Ánh mắt của mọi người bên trong đều mang tới kinh diễm. Không phải là chưa từng nghe nói mỹ danh công chúa Nam Hả Nam Ức Tịnh i, chỉ là nàng đẹp đến quá chói mắt, dù bọn hắn đã chuẩn bị xong tâm tư, nhưng vẫn bị nàng làm kinh diễm.
Quần lụa mỏng màu đỏ đong đưa theo từng bước Nam Ức Tịnh đi lại, có một sự tự nhiên mà xinh đẹp quyến rũ, nhan sắc Nam Ức Tịnh tuyệt mỹ, chỉ là bên trong hàm chứa hững hờ nhàn nhạt và sát ý, khóe môi nàng hiện ra nụ cười xinh đẹp, không nhanh không chậm nói ra, "Các ngươi muốn mệnh bản tọa?"
Nhẹ nhàng nói một câu, âm cuối kéo dài, réo rắt mà động lòng, giống như giọng nói tình nhân nỉ non nhỏ nhẹ, tuy nhiên lại hàm chứa một luồng sát khí âm trầm, khiến người không nhịn được sinh lòng sợ hãi.
Nguyên bản khí thế hung hăng của sát thủ áo đen khi sau khi nhìn thấy Nam Ức Tịnh, đầu tiên là bị vẻ đẹp của nàng kinh diễm, tiếp theo lại bị khí thế của nàng kinh sợ, trong khoảng thời gian ngắn dường như không còn khí thế.
"Chúng ta biết cung chủ võ nghệ cao cường, nhưng một người khó địch vạn người, ta khuyên Cung chủ vẫn lên đầu hàng!" Mặc Ngọc nhìn thấy Nam Ức Tịnh chậm rãi đến gần, trong mắt không thoáng qua một tia đề phòng, nhíu lông mày lạnh giọng nói ra.
Hắn cũng muốn làm theo lời Thái tử dặn dò lấy cái giá thấp nhất đạt được tính mạng Nam Ức Tịnh, nhưng Nam Ức Tịnh cực kỳ cẩn thận, hắn càng không có chỗ xuống tay, bởi vậy cũng chỉ chặn được đường.
Nam Ức Tịnh tuy rằng biết rõ ràng thân phận của Mặc Ngọc, thế nhưng giờ khắc này lại không thể vạch trần, nếu nàng vạch trần thân phận của Mặc Ngọc, như vậy Nạp Lan Nhược Phong thật sự muốn chết không song.
Nàng nghe được lời Mặc Ngọc nói, chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, đôi mắt xinh mang theo vài phần hững hờ, khóe môi hiện ra nụ cười xinh đẹp mà ý vị thâm trường, chậm dãi nói ra, "A, hai quyền khó địch bốn tay sao? Vậy các hạ không bằng thử một chút xem,
rốt cuộc là ai phải vùng vẫy!"
Mặc Ngọc nghe được Nam Ức Tịnh cuồng ngạo chẳng những không cảm thấy buồn cười, trái lại thời điểm nhìn đến ánh mắt của nàng đột nhiên cảm thấy giật mình. Khí thế như vậy, sợ là đến thái tử điện hạ cũng không bằng.
Nam Ức Tịnh liếc mắt nhìn thị vệ bên người sợ đầu đuôi rúc và sát thủ áo đen, khóe môi hiện ra một tia cười lạnh lẽo, gió nhẹ lướt qua mặt, đem sợi tóc của nàng thổi bay, đẹp kinh tâm động phách không nói ra được sự yêu dị tàn nhẫn, nàng thản nhiên nói, "Các ngươi tất cả lui ra! Những sát thủ này, bản tọa một người là đủ!"
Những thị vệ kia nghe Nam Ức Tịnh kêu bọn họ lui ra, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi nghe được Nam Ức Tịnh nói nàng muốn một thân một mình đối phó nhiều sát thủ như vậy, không khỏi kinh hãi cực kỳ, trong mắt xuất hiện kinh ngạc than thở đồng thời, cũng hiện ra một tia tự ái trong lòng nam nhân.
Cho dù Nam Ức Tịnh võ công cao cường, nhưng dù sao nàng vẫn là nữ tử yếu đuối, bọn họ thân là nam tử hán đại trượng phu, làm sao có thể để một nữ tử yếu đuối một mình đi đối mặt nhiều sát thủ như vậy đây?! Lại nói chức trách của bọn họ vốn là phải bảo vệ Nam Ức Tịnh và Nạp Lan Thần Dật, đến Nam Ức Tịnh cũng không sợ, bọn họ vì sao phải sợ!
"Thuộc hạ nguyện cùng công chúa Nam Ức Tịnh kề vai chiến đấu! Trợ giúp một chút sức lực cho công chúa!" Bọn thị vệ nghe được lời Nam Ức Tịnh nói, vốn dĩ ban đầu không có ý chí chiến đấu giờ trái lại ý chí chiến đấu trở lên sục sôi, từng người từng người vô cùng sục sôi nói với Nam Ức Tịnh.
Nam Ức Tịnh liếc mắt nhìn khí thế của thị vệ, khóe môi mở một nụ cười thỏa mãn, trong mắt tinh quang nội liễm. Nàng tuy rằng võ công cao cường, nhưng nàng phải một mình đối phó nhiều cao thủ như vậy, cũng không thực tế, nàng sở dĩ nói như vậy, chính là vì gợi nên lòng tự ái của bọn thị vệ, khiến bọn họ tâm cam tình nguyện ra tay, mà không phải hoàn toàn bất đắc dĩ, dáng vẻ sợ hãi rụt rè.
Đương nhiên, nàng như vậy làm không chỉ là vì tạo ý chí chiến đấu, cũng là vì đả kích sĩ khí sát thủ. Đúng như dự đoán, bọn sát thủ nghe được Nam Ức Tịnh cuồng ngạo, từng người hai mặt nhìn nhau, trong mắt loé ra một chút do dự, lại thấy bọn thị vệ lập tức phảng phất tràn đầy ý chí chiến đấu, trong mắt vẻ do dự càng nồng.
Mặc Ngọc thấy thế, trong mắt loé ra một tia âm trầm. Có thể trở thành đệ nhất tâm phúc của Nạp Lan Nhược Phong, Mặc Ngọc tuyệt đối không chỉ là võ công hơn người mà thôi, mưu lược tự nhiên cũng không tầm thường. Một chiêu này của Nam Ức Tịnh người khác không nhìn ra, hắn nhưng là nhìn ra.
Nhưng ngoài nhìn hắn có thể làm được gì đây?! Hắn đã không có biện pháp ngăn cản Nam Ức Tịnh rồi. Không thể không nói, Nam Ức Tịnh đúng như lời đồn đãi từng nói, nhan sắc khuynh thành, tài nghệ vô song.
Như vậy tài mạo song tuyệt, gϊếŧ thực sự là đáng tiếc. Nhưng có trách thì chỉ trách nàng là công chúa hòa thân Nam Hải, nếu Thái tử ra lệnh, nàng không thể không chết!
Mặc Ngọc ra hiệu, bọn sát thủ liền cùng nhau vây lại, Nam Ức Tịnh ra tay như điện, chỗ lụa đỏ đi qua, bọn sát thủ dồn dập tránh lui, mà trong mắt của nàng mang theo sát ý lạnh, lụa đỏ trong tay nàng tung bay, nàng uyển chuyển thân thể trên không trung lượn vòng, nhìn qua nghĩ là đang uyển chuyển nhảy múa, nhưng khi nhìn kỹ lại như Tu La.
Cung chủ Ma Cung võ công cao cường, bọn họ không phải là không biết, nhưng bọn hắn không ngờ rằng công phu Nam Ức Tịnh đã đến mức xuất thần nhập hóa như vậy.
Tiểu Tuyết cũng không kiềm chế nổi đi ra ngoài hỗ trợ, mà Nạp Lan Thần Dật lại trầm ổn ngồi ở trong xe ngựa, giống như động tĩnh bên ngoài không thể mảy may ảnh hưởng đến hắn, thực ra tuy nhìn trấn định tự nhiên, nhưng trong con ngươi lại tràn đầy lo âu và căng thẳng, một mực chăm chú nhìn bóng người Nam Ức Tịnh, chỉ lo nàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Hắc y nhân dù sao đều là những sát thủ được huấn luyện, bọn thị vệ đến cùng không thể địch lại, không quá một hồi kịch chiến, hơn một trăm tên thị vệ còn lại mấy người, mà hắc y nhân vẫn còn dư lại một nửa.
Còn lại hơn mười người thị vệ cùng Nam Ức Tịnh và Tiểu Tuyết đối mặt hơn năm mươi tên sát thủ áo đen, trong con ngươi đều hiện lên sợ hãi, thế nhưng nghĩ đến vừa nãy lời nói hùng hồn, rồi lại không thể lùi bước.
"Cung chủ quả nhiên thân thủ khá lắm." Mặc Ngọc liếc mắt nhìn cảnh tượng thây chất đầy đồng, trong mắt không có nửa phần đành lòng, ngược lại mang tới mấy phần tán thưởng, công phu Nam Ức Tịnh so với hắn tưởng tượng còn tốt hơn. Nhưng cho dù công phu tốt, không thể địch lại bọn hắn nhiều người như vậy.
Nam Ức Tịnh nghe vậy, đôi mi thanh tú khẽ nhíu, ý cười trong mắt xinh đẹp vẫn như cũ, không có chút nào hoang mang, ngữ điệu từ từ, chậm rãi nói ra, "Nếu ngươi đã biết ta là Ma Cung Cung chủ, sao lại còn ngây thơ cho rằng ta sẽ không có thủ hạ âm thầm bảo vệ trong bóng tối?"
Mặc Ngọc nghe Nam Ức Tịnh nói vậy, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lại nở nụ cười, từ tốn nói, "Cung chủ không cần doạ ta. Nếu thật có người của Ma Cung bảo vệ trong bóng tối, vì sao còn chậm chạp không xuất hiện đây?"
"Nếu đã là âm thầm bảo vệ trong bóng tối, không phải vạn bất đắc dĩ, tự nhiên không nên xuất hiện thôi." Nam Ức Tịnh nghe vậy, nhẹ nhàng cười, nàng đúng là có kêu Tiểu Tuyết điều động nhân thủ đến Đông Lâm, Tiểu Tuyết lo cho an nguy của nàng, nên sớm chạy đi, mà nhân thủ được điều động tới, lại không biết khi nào mới có thể chạy tới.
Mặc Ngọc nghe vậy, ánh mắt phức tạp nhìn Nam Ức Tịnh. Ánh mắt của Nam Ức Tịnh trấn định tự nhiên, không thấy thấy có chút nào kinh hoảng, cũng không thấy lo lắng, bộ dáng tự tin chắc chắc, giống như thật có chỗ dựa dẫm. Nhưng Nam Ức Tịnh hư hư thật thật như vậy, Mặc Ngọc không biết rốt cuộc là nàng ta đang phô bày thanh thế, hay là thật có người của Ma Cung đi theo.
Nếu là thật có người của Ma cung đi theo, vậy sợ là bọn họ sẽ không chiếm được chỗ tốt.
Nam Ức Tịnh thấy Mặc Ngọc một mực quan sát nàng, nhưng lại chậm chạp không động thủ, nàng cũng không nóng nảy, chỉ là lười biếng nhìn Mặc Ngọc, khóe môi miễn cưỡng cười, tự tiếu phi tiếu nói ra, "Các hạ nhất định phải đợi đến khi ta gọi người ra mới bằng lòng bỏ qua sao? Hay là nói, không chết không thôi?!"
Nàng không phải là không thể gϊếŧ Mặc Ngọc, chỉ là nàng sợ nếu nàng gϊếŧ Mặc Ngọc, sẽ làm Nạp Lan Nhược Phong căm ghét nàng, thậm chí là căm ghét lây sang Nạp Lan Thần Dật, đến lúc đó sẽ ảnh hưởng đến Nạp Lan Thần Dật và tình thế Đông Lâm.
Huống chi sở dĩ Nạp Lan Nhược Phong và Nạp Lan Hạo Hiên muốn đối phó nàng, là do không muốn Đông Lâm và Nam Hải hòa giải thành công mà thôi. Mà chờ khi nàng đến được Đông Lâm, bọn họ sẽ biết được, nàng căn bản cũng không phải là vì Nam Hải mà gả cho Nạp Lan Thần Dật, nàng sẽ không giúp đỡ Nam Hải, bởi vì nàng hận không thể phá huỷ Nam Hải!
Mặc Ngọc nghe Nam Ức Tịnh tự tiếu phi tiếu nói, trong mắt loé ra một tia nghiêm nghị, rốt cuộc là tiếp tục đánh hay là rời đi bây giờ, nếu là bây giờ rời đi, chỉ sợ là không thể nào gϊếŧ được Nam Ức Tịnh rồi, nếu là tiếp tục đánh, vạn nhất Nam Ức Tịnh thật sự có nhân thủ ở trong bóng tối, sợ là bọn họ không dễ dàng thoát thân như vậy.
Đang lúc Mặc Ngọc do dự không quyết định, người của Ma cung đã chạy tới, một thanh sam thiếu nữ dẫn đầu hơn trăm người vội vã tới, thanh sam thiếu nữ gật đầu với Nam Ức Tịnh, cung kính nói, "Thuộc hạ tới chậm rồi. Kính xin Cung chủ thứ tội."
Nam Ức Tịnh thản nhiên nhìn Bích Hải, vẻ mặt không đổi, hờ hững đáp, "Không ngại. Ngươi tới rất đúng lúc."
Mặc Ngọc nhìn thấy tình cảnh này, đương nhiên là biết mình đã trúng kế, nhưng mà người của Ma Cung đã chạy tới, nếu hắn lại muốn dùng sức mạnh, sợ là không có cách nào, mà giờ khắc này Nạp Lan Thần Dật cũng được thị vệ đỡ xuống xe ngựa, vừa ho khan vừa đi tới.
Mặc Ngọc sợ bị Nạp Lan Thần Dật nhận ra, bởi vậy liền ra hiệu cho sát thủ còn lại rời đi, chỉ là trong mắt hắn lại mang theo một chút tàn nhẫn.
Nạp Lan Thần Dật nhìn đám người Mặc Ngọc ẩn trong bóng tối, khóe môi nở nụ cười thanh nhã, ôn nhu nhìn về phía Nam Ức Tịnh, ánh mắt ra hiệu hỏi Nam Ức Tịnh, không có sao chứ?
Nam Ức Tịnh khe khẽ lắc đầu, Bích Hải đứng ở bên cạnh nhìn thấy Nạp Lan Thần Dật, trong mắt loé ra một vệt kinh diễm. Đây là phu quân tương lai của Cung chủ sao? Quả nhiên là phong hoa tuyệt đại nha, đáng tiếc lại là một người bệnh tật.
Nam Ức Tịnh để Bích Hải mang theo thủ hạ của Ma Cung đi theo hộ vệ, chính mình đỡ Nạp Lan Thần Dật chuẩn bị trở về xe ngựa, vốn cho đám người Mặc Ngọc đã buông tha, lại không nghĩ tới Mặc Ngọc sẽ ra một chiêu như vậy.
Một mũi tên tẩm kịch độc lấy tốc độ cực nhanh bắn lại tấm lưng của Nam Ức Tịnh, mọi người đều không kịp trở tay với mũi tên nhanh như cắt kia, mà Nam Ức Tịnh mới trải qua một hồi ác chiến, tinh thần có chút thả lỏng, cũng không ngờ rằng sẽ gặp biến cố này.
Nạp Lan Thần Dật đã sớm phát hiện ra mũi tên này, nhưng ở trước mặt người ngoài hắn là tên bệnh tật, nếu kéo Nam Ức Tịnh tránh mũi tên này, bị Mặc Ngọc ẩn ở trong bóng tối phát hiện, sợ là người mà Nạp Lan Nhược Phong muốn gϊếŧ không chỉ có Nam Ức Tịnh.
Trong lòng suy nghĩ thật nhanh, Nạp Lan Thần Dật làm bộ luống cuống tay chân kéo Nam Ức Tịnh, nhưng trùng hợp tránh chỗ hiềm, mũi tên kia liền bắn vào tay hắn.
Mặc dù là Nạp Lan Thần Dật hữu tâm tránh được chỗ yếu, đồng thời trong bóng tối vận công giảm lực sát thương của mũi tên này, mũi tên vẫn đâm sâu vào tay hắn, kịch độc trên tên trong nháy mắt liền lan tràn đến khắp người Nạp Lan Thần Dật, dung nhan như ngọc của hắn nhất thời đen lại, lông mày nhăn lại.
Nam Ức Tịnh thấy thế, trong lòng vừa tức vừa vội. Một bên ra tay như chớp nhanh chóng niêm phong lại yếu huyệt của Nạp Lan Thần Dật, vừa phân phó Bích Hải "Lưu lại một nửa người bảo vệ, nửa kia toàn lực truy sát đám thích khách kia cho ta!"
Bích Hải lĩnh mệnh mà đi, Nạp Lan Thần Dật vốn định mở miệng khuyên Nam Ức Tịnh không nên truy đuổi, nếu gây ra động tĩnh quá lớn, khiến Nạp Lan Nhược Phong mang lòng căm ghét, sợ là không tốt. Nhưng đau đớn kịch liệt cùng độc tố đang nhanh chóng lan tràn, khiến hắn ngay cả nói chuyện cũng vất vả.
Nam Ức Tịnh thấy sắc mặt Nạp Lan Thần Dật trắng bệch, lần đầu tiên trong mắt xuất hiện kinh hoàng. Suy nghĩ của Nạp Lan Thần Dật nàng đương nhiên biết, nhưng đám thích khác đó lại tổn thương hắn, dù nói thế nào nàng cũng không dễ dàng buông tha được!
Nàng cho Nạp Lan Thần Dật ăn viên thuốc giải bách độc, đây là thánh dược của Ma Cung, có thể giải bách độc, độc trên mũi tên này tuy rằng kịch liệt, nhưng không khó giải, thế nhưng chuyện làm nàng thất kinh, đó chính là độc tố của Nạp Lan Thần Dật rõ ràng đã giải trừ, sắc mặt của hắn vẫn trắng bệch như tờ giấy, phảng phất như trong cơ thể hắn có một luồng độc tố càng đáng sợ hơn đang lan tràn cùng bạo phát.
Ở Ma Cung bốn năm, nàng cũng coi như là người biết dùng độc rồi, nhưng mà ngay cả nàng cũng không biết Nạp Lan Thần Dật trúng độc gì.
"Đinh Trúc! Còn không đi ra cho ta!" Nam Ức Tịnh đỡ Nạp d/d/lqd Lan Thần Dật đến trên xe ngựa, nhìn khuôn mặt Nạp Lan Thần Dật trắng bệch như tờ giấy cùng bên trán đổ mồ hôi hột, không khỏi gấp đến độ hét lớn.
Đinh Trúc ẩn trong bóng tối nhìn thấy Nạp Lan Thần Dật bị thương vốn là thập phần lo âu, nhưng Nạp Lan Thần Dật đã từng phân phó, trừ khi việc quan hệ đến Nam Ức Tịnh, bằng không không cho hắn xuất hiện, không thể dễ dàng bại lộ tung tích.
Nghe Nam Ức Tịnh gào thét như nổ phồi, Đinh Trúc biết tình huống của Nạp Lan Thần Dật nhất định không ổn, bằng không Cung chủ Ma Cung luôn thâm trầm, cũng sẽ không thất kinh như vậy.
Đinh Trúc lắc người một cái tiến vào trong xe ngựa, nhìn thấy sắc mặt Nạp Lan Thần Dật trắng bệch, bên trán rịn ra đầy mồ hôi hột, nhưng ngón tay mơ hồ có hơi hướng kết băng, không khỏi kinh hãi đến biến sắc.
Nam Ức Tịnh nhìn biều tình của Đinh Trúc, biết hắn nhất định đã biết cái gì. Nàng đã sớm cảm thấy Nạp Lan Thần Dật không đúng, nhưng hắn hữu tâm che lấp, nàng cũng không suy nghĩ nhiều. Không nghĩ tới hắn đã trúng độc?!
"Rốt cuộc hắn đã trúng độc gì!" Nam Ức Tịnh nhìn chằm chằm Đinh Trúc, hỏi từng chữ, mà giờ khắc này con ngươi đen luôn luôn tỉnh táo trầm tĩnh của Nạp Lan Thần Dật đã chậm rãi tan rã, thần trí không rõ.
Nạp Lan Thần Dật kiên định tâm chí như vậy, có thể khiến hắn thần trí không rõ, độc tính phải cỡ nào? Huống chi Nạp Lan Thần Dật có võ công trác tuyệt lại tinh thông y lý, nếu là độc bình thường, làm sao có khả năng khiến hắn xử lý không được, thậm chí còn trăm phương ngàn kế gạt nàng đây?!
Đinh Trúc nghe vậy, nhíu lại lông mày thật sâu. Chủ nhân đã phân phó, chuyện băng độc không được để Nam Ức Tịnh biết, để tránh khỏi nàng lo lắng. Bởi vậy khi Nam Ức Tịnh hỏi, khiến hắn khó xử vô cùng.
"Nếu ngươi không nói chủ tử ngươi sẽ khó giữ được tính mạng!" Nam Ức Tịnh thấy bộ dạng như muốn nói lại không của Đinh Trúc, lại thấy tình hình của Nạp Lan Thần Dật rất là không được, không khỏi gấp đến độ cắn chặt hàm răng, nhíu lại lông mày lớn tiếng quát lên.
Đinh Trúc xưa nay chưa từng thấy Nam Ức Tịnh như vậy, mặc dù là cực kỳ sốt ruột, bên trong con ngươi xinh đẹp cũng chỉ lộ ra mấy phần tàn nhẫn mà thôi, chưa từng như hiện tại khàn giọng quát lớn như vậy? Xem ra người rơi vào tình yêu khó kiềm chế được, không chỉ có một mình chủ nhân.
"Là băng độc. Mẫu thân của chủ nhân chính là trúng độc này mà bỏ mình. Thuở nhỏ chủ nhân đã chịu độc này dằn vặt, may mà Đường Môn lão môn chủ đã thay chủ nhân chế trụ độc tính. Nhưng độc này cực kỳ bá đạo, mặc dù đã chế trụ, hàng năm ngày mùng 7 tháng 7 vẫn sẽ tái phát. Mà trước sau ba ngày tái phát thân thể đều đặc biệt suy yếu, không chịu nổi bất cứ thương tổn gì. Chủ nhân vừa mới vì phu nhân trúng tiễn, sợ là đã khiến độc này tái phát!" Đinh Trúc thấy Nam Ức Tịnh sốt ruột, lại thấy Nạp Lan Thần Dật không ổn, đành phải nói ra.
Chẳng trách nàng cảm thấy mấy ngày nay sắc mặt của hắn không bình thường, ngón tay cũng phá lệ lạnh lẽo, thì ra là độc cũ tái phát. Lúc trước hắn nói với nàng độc đã bị áp chế, nàng càng không nghĩ tới, băng độc này sao có thể dễ dàng chế trụ được?
Khó trách hàng năm ngày mùng 7 tháng 7 hắn đều phải đến Phượng thành, ngoại trừ cùng Tiêu Đông du lén lút gặp mặt, sợ là đến đây tránh đi danh tiếng, điều dưỡng độc tổn thương đi. Nghĩ đến ngày mùng 7 tháng 7 đó nàng ở trong xe ngựa ngủ như chết, trong mắt Nam Ức Tịnh không khỏi hiện lên một tia hối hận.
Nhiều kẽ hở như vậy, nàng lại không nhìn ra, nàng cũng không biết hắn đang thật sự suy yếu. Hắn đã biết rõ nguy hiểm như thế, vì sao còn muốn thay nàng chặn mũi tên kia, cho dù lúc đó bởi vì vừa mới ác chiến nàng phản ứng chậm một chút, tiễn kia cũng không lấy được tính mạng của nàng, nguy lắm thì cũng chỉ tổn thương kinh mạch mà thôi!
Nạp Lan Thần Dật! Chàng rốt cuộc là ngốc hay thông minh! Nếu là ngốc, vì sao làm bất cứ chuyện gì đều kín kẽ không một lỗ hổng, thậm chí ngay cả nàng cũng giấu diếm cho qua. Nếu là thông minh, làm sao lại khổ vì nàng đây!