Chương 69: Phế hoàng hậu

Giao hẹn bảy ngày của Nam Ức Tịnh cùng Hạ Văn Cừ và Gia Luật Linh còn một ngày nữa là đến hạn nhưng Nam Ức Tịnh dường như đối với lựa chọn cuối cùng là Bắc Mạc hay Tây Nhạc lại vẫn không có tí biểu hiện nào.

Nam Vũ thật sự là mơ hồ không rõ được tới cùng là Nam Ức Tịnh đang suy nghĩ cái gì, hắn đành phải chuẩn bị cung yến lần nữa, mời Hạ Văn Cử, Gia Luật Linh và Nam Ức Tịnh cùng nhau dự tiệc, muốn nhân cơ hội cung yến lần này để biết rõ được tâm tư của Nam Ức Tịnh.

Bây giờ Nam Ức Tịnh cũng không từ chối tham gia cung yến.

Bộ váy màu đỏ thẫm diễm lệ cùng làn váy được kéo ra thật dài, tạo nên một độ cong hoàn mỹ trên mặt đất, eo nhỏ được tơ lụa màu đỏ bao lấy càng có vẻ giống như không đầy một nắm tay. Một đầu tóc đen như mực được búi lên rồi cài thêm một cây trâm Cửu Phượng ngước lên trời vô cùng đẹp đẽ quý giá khiến cho cả người Nam Ức Tịnh giống như có một cao quý cùng sáng rỡ không gì sánh kịp.

Khóe môi nàng hiện lên ý cười như có như không, đôi mắt hàm chứa ánh sáng cười như không cười, từng bước từng bước tự nhiên thoải mái bước vào yến hội, nàng giống như không có liếc qua Trương Sở Sở cùng Liễu quý phi đang ngồi ở vị trí cao nhất, ý cười bên khóe môi tựa hồ có chút sâu thêm.

Trong khoảng khắc Gia Luật Linh nhìn Nam Ức Tịnh thì con ngươi liền sáng lên. Vì nàng mà khuynh đảo, bởi vì tài hoa kinh thế cùng tính cách kiêu ngạo của nàng, còn có đôi mắt động lòng người của nàng nữa. Hắn nghĩ đến cho dù khi tấm khăn che mặt kia được hạ xuống sẽ là một khuôn mặt bình thường thậm chí là xấu xí thì hắn cũng sẽ không để ý. Nhưng mà người kinh thái tuyệt diễm như vậy thì làm sao có thể bình thường hay xấu xí chứ?

Đây là lần đầu tiên trong đời hắn cảm nhận được bốn chữ khuynh quốc khuynh thành này. Dung nhan như vậy quả nhiên là “Nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc.” (*)

(*) Dịch nôm na là “một lần quay đầu khuynh đảo cả thành, lần nữa quay đầu khuynh đảo cả nước”, dùng để hình dung dung nhan xinh đẹp diễm lệ của phụ nữ.

Trong đôi mắt đào hoa của Hạ Văn Cừ cũng thoáng hiện lên một chút kinh ngạc. Đều nói muội muội U Lan của hắn là nữ tử tuyệt thế tài mạo song toàn nhất hôm nay, hắn cũng từng cho rằng trên đời này bất luận là diện mạo hay tài năng đêu sẽ không có ai sẽ có thể hơn U Lan.

Nhưng khi hắn nhìn thấy Nam Ức Tịnh, khi hắn khâm phục tài hoa kinh thế của nàng làm hắn nghĩ lại có lẽ danh hiệu tài nữ đệ nhất của U Lan sợ là chỉ dành cho Nam Ức Tịnh thôi, hôm nay khi nhìn thấy dáng vẻ của Nam Ức Tịnh thì hắn mới cảm nhận được, đây mới chân chính là tài mạo song toàn!

Dường như tất cả nam nhân ở đây cũng không nhịn được mà kinh ngạc cảm thán nhìn Nam Ức Tịnh, nhưng mà Nam Ức Tịnh lại đối với việc này coi như không thấy, nàng chỉ tự nhiên ngồi xuống, ngón tay tinh tế như ngọc cầm lấy ly rượu, đôi tay bạch ngọc nổi bật trên ly rượu sáng bóng lại càng lúc càng sáng chói hơn, nàng nhẹ nhàng uống xuống một ngụm rượu, đôi mắt Nam Ức Tịnh tràn đầy sự thâm thúy.

Hôm nay sở dĩ nàng đồng ý với Nam Vũ tham gia cung yến lần này là vì yến hội hôm nay sẽ trình diễn một vở kịch hay, hay nhất chính là do chính nàng tự mình đạo diễn vô cùng tốt, cũng là bước báo thù quan trọng đầu tiên nàng xuất ra!

“Nam Ức Tịnh, qua đây ngồi bên cạnh Mẫu hậu nhé?” Trương Sở Sở nhìn thấy Nam Ức Tịnh thì trong mắt hiện lên một tia phức tạp, đối với Nam Ức Tịnh thì lộ ra tươi cười điềm đạm cùng áy náy.

Từ khi bà biết tin Nam Ức Tịnh chưa chết thì bà liền đứng ngồi không yên, không thể xác định được lập trường của Nam Ức Tịnh. Bà từng nhiều lần phái người đi mời Nam Ức Tịnh tiến cung nhưng mà nàng vẫn luôn không vào, thậm chí khi bà tự mình đi Doãn phủ còn bị nha hoàn của Nam Ức Tịnh ngăn lại ở ngoài cửa. Hiện giờ nhân lúc yến hội, bà nhất định phải trò chuyện với Nam Ức Tịnh thật tốt, nghĩ cách để Nam Ức Tịnh tha thứ cho bà.

Nghe được Trương Sở Sở nói mà trong mắt Liễu quý phi ngồi bên kia Nam Vũ không khỏi xuất hiện một tia châm chọc. Trương Sở Sở chẳng lẽ còn có ý đồ muốn Nam Ức Tịnh tha thứ cho bà ta sao? Nàng thật không ngờ năm đó thế nhưng Trương Sở Sở lại tự tay rót rượu độc cho Nam Ức Tịnh, chuyện ác độc như vậy mà Trương Sở Sở cũng làm được, vậy mà giờ còn có mặt mũi hy vọng xa vời là Nam Ức Tịnh sẽ tha thứ cho bà ta sao? Chỉ sợ Trương Sở Sở còn chưa biết, yến hội hôm nay chính là ngày chết của bà ta đi!

Nam Ức Tịnh đều thu hết vẻ mặt của Liễu quý phi và Trương Sở Sở vào đáy mắt, trong mắt nàng hàm chứ ánh sáng khó dò, nàng thản nhiên nâng mắt mà liếc mắt nhìn Trương Sở Sở một cái rồi từ từ cười nói “Vị trí bên cạnh Hoàng hậu nương nương thì bổn tạo cũng không dám trèo cao. Hơn nữa bổn tọa gọi là Quỳnh Lạc, không gọi là Nam Ức Tịnh, Hoàng Hậu nương nương đã gọi nhầm tên rồi!”

Trương Sở Sở nghe được câu trả lời không chút lưu tình của Nam Ức Tịnh mà trong mắt hiện lên một tia lo lắng cùng mất mác, lông mày thanh tú cũng nhíu chặt với nhau. Nghe khẩu khí này của Nam Ức Tịnh thì sợ là không có ý tứ muốn tha thứ cho bà rồi. Vậy bà nên làm thế nào bây giờ? Nếu Nam Ức Tịnh chỉ không tha thứ nàng thì trái lại sẽ không sao cả. Nhưng nếu nàng vì chuyện năm đó mà muốn trả thù thì phải làm gì bây giờ đây!

“Muội muội, tại sao muội có thể nói chuyện với mẫu thân như vậy?” Nam Dận nghe được Nam Ức Tịnh nói mà không khỏi cau mày lại, hơi bất mãn nói với Nam Ức Tịnh.

Từ lúc còn rất nhỏ Nam Ức Tịnh đã đi Đông Lâm mà con tin, sau khi trở về thì vẫn ở trong thâm cung chân không rời nhà, vì vậy mà Nam Dận cùng với người muội muội này cũng không tính là vô cùng thân thiết. Thêm nữa khi Nam Ức Tịnh không công khai thân phận thì hắn cũng thiếu tức giận khi bị Nam Ức Tịnh chọc, bởi vậy đối với việc Nam Ức Tịnh mạo phạm Trương Sở Sở thì hắn lại càng bất mãn.

Nam Ức Tịnh nghe Nam Dận nói mà không dấu viết gợi lên ý cười châm chọc.

Muội muội? Hắn có tư cách gì mà gọi nàng là muội muội?! Từ nhỏ đến lớn hắn đã từng cho nàng nửa phần yêu thương của huynh trưởng? Nàng đi Đông Lâm thay hắn, thay hắn chịu khổ như vậy, hắn có từng nói một câu cám ơn, có từng có một chút áy náy nào? Hiện tại hắn lại lên mặt chỉ trích nàng thái độ với Trương Sở Sở?

“Thái tử điện hạ chẳng lẽ nghe không hiểu lời bổn tọa nói? Bổn tọa là Quỳnh Lạc, không phải Nam Ức Tịnh! Quan hệ hoàng gia thì bổn tọa càng trèo cao không dậy nỏi mất.” Trong con ngươi xinh đẹp của Nam Ức Tịnh mang theo lạnh lẽo, làm cho dung mạo trắng sáng như tuyết có vẻ càng thêm lạnh nhạt, lạnh giọng nói.

Bốn chữ cuối cùng kia lại càng mang theo nồng đậm châm chọc. Nàng không phải trèo cao sẽ dậy không nổi mà là khinh thường nhấc lên bất kỳ quan hệ nào cùng hoàng gia!

Nam Hương Vận ngồi đối diện Nam Ức Tịnh nghe được như vậy thì không khỏi có chút lo lắng cùng nghi hoặc. Một cái là lo lắng thái độ của Nam Ức Tịnh sẽ trêu tức Nam Vũ, chẳng may Nam Vũ muốn giáng tội muội ấy thì liền không tốt. Thứ hai là nghi hoặc Nam Ức Tịnh luôn luôn dịu dàng như sau khi làm cung chủ Ma Cung thì tính tình liền có chỗ thay đổi, nhưng cũng không nên đối với nương ruột cùng ca ca ruột như vậy chứ.

Mà Hạ Văn Cù cùng Gia Luật Linh thấy một màn như vậy thì lại mang theo nồng đậm tìm tòi nghiên cứu.

Quỳnh Lạc là Nam Ức Tịnh, đây chính là sự thật. Nhưng mà vì sao Nam Ức Tịnh lại không muốn thừa nhận thân phận của mình, thậm chí còn từ chối nhận tổ quy tông? Vì sao nàng lại lạnh nhạt với mẫu hậu cùng ca ca ruột của mình như vậy? Năm đó chuyện công chúa Nam Hải Nam Ức Tịnh chết bệnh rốt cuộc là có ẩn tình gì?

Tuy trong lòng nghi ngờ nhưng mà Hạ Văn Cừ cùng Gia Luật Linh cũng không phản đối Nam Ức Tịnh làm như vậy. Cái vị Hoàng Hậu vừa thấy đã liền giả vờ thân thiết kia, trong con ngươi còn mang theo tính kế thì làm sao có thể thoát được ánh mắt của bọn họ? Còn vị Thái Tử kia lại càng quá trớn, mở miệng liền cao cao tại thượng chất vấn nhưng nào có thấy chút tình thân nào?

“Ôi.” Lúc này thì Liễu quý phi đang ngồi một bên bỗng sâu xa thở dài, giống như thương tiếc nhìn Nam Ức Tịnh mà tự nhiên nói: “Mặc dù bản cung không biết cung chủ có phải Nam Ức Tịnh hay không nhưng nhìn dáng vẻ của Cung chủ thì bản cung lại nhớ đến Nam Ức Tịnh. Nam đó không biết vì sao Nam Ức Tịnh lại chết trong ngày đại hôn của nàng, tất cả mọi người đều biết. Nhưng mà ta vẫn nhớ ngày đại hôn năm đó có gặp qua Nam Ức Tịnh, khi đó nàng còn vô cùng tốt, không biết vì sao chỉ đi một chuyến đến tẩm cung của Hoàng hậu nương nương thì liền vô duyên vô cớ “chết bệnh“.”

Liễu quý phi sâu xa than thở không thể nghi ngờ đã thành một viên đá làm gợn ngàn tầng sóng.

Dáng vẻ của Nam Ức Tinh và Nam Dận gần như không có khác nhau lắm nhưng trong khẩu khí của nàng lại vô cùng chán ghét đối với hoàng thất đã không thể không làm cho người ta hoài nghi lúc trước rốt cuộc là khi công chúa Ức Tịnh chết là đã có chuyện gì xảy ra. Hiện tại lại nghe được Liễu quý phi than thở sâu xa như vậy, lại liên hệ đến thái độ của Nam Ức Tịnh đối với Trương Sở Sở thì mọi người không khỏi nhíu mày suy nghĩ, nam đó khi công chúa Nam Ức Tịnh “chết bệnh” có phải có quan hệ gì đó cùng Hoàng Hậu hay không.

Trương Sở Sở nghe được Liễu quý phi nói như vậy mà vẻ mặt không khỏi càng trở nên trắng bệch như tờ giấy. Lời này của Liễu quý phi rõ ràng có ngụ ý, chẳng lẽ nói lên là nàng ta đã biết chuyện năm đó hay sao? Nhưng mà nếu nàng ta biết rõ chuyện năm đó thì là ai cho nàng ta lá gan để bóc trần ra? Chẳng lẽ không sợ Nam Vũ sẽ giáng tội nàng ta hay sao?

So với sắc mặt trắng xanh của Trương Sở Sở thì sắc mặt của Nam Vũ cũng không kém. Liễu quý phi nói lời này là có ý gì, chẳng lẽ nàng đã biết chuyện năm đó, hơn nữa còn muốn nói hết ra toàn bộ ở trong yến hội hay sao? Tuy Nam Vũ cũng có ý hy sinh Trương Sở Sở để mượn sức Nam Ức Tịnh nhưng mà chuyện năm đó dù sao cũng là việc được giữ kín, nếu bị Liễu quý phi moi ra trước mặt bao người thì xiu xẻo không chỉ có riêng Trương Sở Sở đâu.

Nam Ức Tịnh hài lòng nhìn phản ứng của Trương Sở Sở cùng Nam Vũ, trong mang theo ngọn lửa thù hận, khóe môi hiện lên ý cười như có như không. Lúc trước khi bọn họ động thủ với nàng thì chưa từng có chút do dự, sau cũng không thấy qua được nửa điểm bất han cùng hối hận của bọn họ, hiện giờ trái lại cũng bắt đầu sợ hãi và bất an sao?

Vậy thì làm cho điều tất cả bọn họ sợ hãi và bất an trở thành sự thật đi. Nàng sẽ từng chút từng chút trả lại toàn bộ thương tổn mà bọn họ đã gây ra cho nàng cho chính bọn họ!

Nàng nhíu mày liếc mắt nhìn Liêu quý phi một cái ý bảo nàng tiếp tục nói. Lúc trước khi cùng Nam Ức Tịnh thương nghị việc này thì nàng chỉ một lòng nghĩ đến nhất định có thể vặn ngã Trương Sở Sở, lại không ngờ tới cũng sẽ đắc tội Nam Vũ như vậy, hiện giờ nàng lại chỉ có thấy được sắc mặt trắng bệch của Trương Sở Sở mà xem nhẹ trên mặt Nam Vũ chợt lóe lên tức giận.

Nhìn Trương Sở Sở mà trong đôi mắt phượng hẹp dài của Liễu quý phi mang theo đắc ý cùng oán độc, nàng ta tiếp tục nhếch môi nói “Vốn bản cung cũng cho rằng đó là bởi vì từ nhỏ thể lựa của Nam Ức Tịnh đã yếu vậy cũng vừa đúng lúc bị bệnh nên cũng không nghĩ nhiều. Nhưng mà gần đây bản cung lại nghe nói vốn Nam Ức Tịnh cũng không có bệnh, mà năm đó cái thứ gọi là chết bệnh kia kỳ thật là Hoàng hậu nương nương tự tay hạ độc hãi chết nam Ức Tịnh!”

Chỉ một câu, tất cả kinh ngạc.

Trong mắt Hạ Văn Cử và Gia Luật Linh đều đồng thời hiện lên tia máu.

Mặc dù Liễu quý phi có được sủng ái của Nam Vũ nhưng vu hãm Hoàng Hậu nương nương đương triều chính là một tội danh lớn. Liễu quý phi sẽ không dám bịa chuyện, huống chi bây giờ còn có bọn hắn ở đây, Liễu quý phi càng không thể chọn trường hợp như vậy để vu hãm Trương Sở Sở, huống chi nhìn phản ứng của Trương Sở Sở liền có thể thấy được lời Liễu quý phi nói, tám chín phần mười là thật.

Khó trách tính tình của Nam Ức Tịnh lại quái dị như vậy, khóa trách nàng lại chán ghét hoàng thất như vậy, khó trách khi nàng nói chuyện hay hành động thì luôn luôn để lộ ra nồng đậm lạnh nhạt, thì ra nàng đã từng trải qua chuyện như vậy? Bị chính mẫu thân mình yêu thương nhất gϊếŧ chết bằng thuốc độc trong chính ngày đại hôn, như vậy thì trong lòng sẽ cảm thấy như thế nào đây?

Mà nhìn thái độ Nam Ức Tịnh đối với Lam Cẩn Du hình như cũng không tốt. Là chuyện gì đã làm ngay ngày đại hôn đó Nam Ức Tịnh chạy tới tẩm cung của Hoàng Hậu? Trong chuyện này chắc hẳn không phải không có nguyên nhân. Xem ra nàng cứng cỏi tùy tiện như vậy là do tới cùng đã trải qua cảnh ngộ như thế nào đây?

Ánh mắt bọn họ nhìn về phía Nam Ức Tịnh không khỏi mang nhiều hơn vài phần thương tiếc, Nam Ức Tịnh đương nhiên cũng chú ý tới ánh mắt bọn họ, nàng chỉ hơi gật đầu rồi ánh mắt liền chuyển đến vẻ mặt của những người hoàng gia kia.

Trên mặt Nam Hương Vận mang theo kinh ngạc không thể tin được, giống như vô cùng không tin mà nhìn nàng, dường như muốn hỏi nàng chuyển này là thật hay giả nhưng nàng lại không dấu vết tránh đi ánh mắt của Nam Hương Vận. Đại tỷ, thật xin lỗi, chân tướng tàn nhẫn như vậy, cuối cùng tỷ vẫn phải thấy.

Ánh mắt Nam Khởi nhìn về phía nàng nhiều thêm vài phần thương tiếc cùng kinh đau (kinh ngạc + đau xót). Hắn vẫn cho rằng nàng luôn kiêu ngạo mà tùy tiện như vậy, dù hắn đã từng nghi hoặc trăm ngàn lần là vì sao công chúa Nam Ức Tịnh lại biến thành cung chủ Ma Cung nhưng lại không bao giờ nghĩ tới nàng đã trải qua chuyện thảm thương như vậy.

Phản ứng của Trương Sở Sở còn lớn hơn nữa, sắc mặt bà ta trắng bệch không có một tia huyết sắc, đôi mắt trợn lên, dáng vẻ hoảng hốt lo sợ, tay đặt trên ghế không tự chủ được mà run rẩy, dù như vậy nhưng bà vẫn bày ra uy nghi của hoàng hậu, ra vẻ trấn định quát lớn “Liễu quý phi! Ngươi nói bậy bạ gì đó? Ngươi có biết hiện giờ là tình huống thế nào hay không? Đây cũng là nơi để ngươi có thể nói hưu nói vượn sao?! Mà lại có thể dám vu tội bản cung như vậy! Trái lại ngươi nói mọt chút đi, vì sao bản cung lại muốn hại con gái ruột của mình chứ?!”

Nam Ức Tịnh nghe được Trương Sở Sở giả chính nghĩ quát lớn mà khóe môi không khỏi hiện lên ý cười khinh thường. Vì sao lại muốn hại con gái ruột của mình?! Cỡ nào đúng lý hợp tình đây! Nàng cũng cực kỳ muốn hỏi bà ta một chút, vì sao chứ! Chẳng lẽ vì quyền thế địa vị quan trọng như vậy sao? So với tính mạng của con gái ruột của mình còn quan trọng hơn?!

Nam Vũ chú ý tới tươi cười châm chọc của Nam Ức Tịnh liền hiểu rõ hiện giờ sợ là Nam Ức Tịnh đã hận thấu xuông Trương Sở Sở rồi, hắn có thể đẩy hết mọi chuyện năm đó lên Trương Sở Sở, hơn nữa trừng phạt Trương Sở Sở cũng sẽ bày tỏ được bản thân xin lỗi, vậy Nam Ức Tịnh có thể thay đổi thái đọ mà nguyện ý giúp Nam Hải hay không?

Sở dĩ Trương Sở Sở lý lẽ hùng hồn hỏi đến vấn đề này kỳ thật là đang uy hϊếp hắn, bởi vì lý do chính đang nàng gϊếŧ chết Nam Ức Tịnh là vì giấu diếm chuyện tráo đổi con tin năm đó, đáng tiếc bây giờ chuyện này cũng không thể uy hϊếp hắn được nữa rồi.

Chiến sự giữa Nam Hải và Đông Lâm hết sức căng thẳng, dù chuyện năm đó bị vạch trần thì tối đa cũng chỉ cho Đông Lâm một lý do để động thủ với Nam Hải thôi, liền tính không có lý do này thì lấy tình thế của Đông Lâm cùng Nam Hải hiện giờ thì sợ là Đông Lâm cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho Nam Hải.

Nghĩ tới đây thì Nam Vũ liền nhíu nhíu mày, giả vờ như cái gì cũng không biết mà hỏi Liễu quý phi “Ái phi, nàng nói cho người ta nghe một chút, là đã nghe ai nói ra? Chuyện quan trọng như vậy, nàng cũng không thể ăn nói lung tung, tin lời đồn được!”

Lời nói của Nam Vũ mặt ngoài là đang bảo vệ Trương Sở Sở nhưng thật ra lại đang ám chỉ Liễu quý phi, nếu nàng ta có chứng cứ vô cùng xác thực thì liền có thể nói hết ra toàn bộ, không phải sợ.

Có Nam Vũ khẳng định, trong lòng Liễu quý phi lại có thêm khí thế. Lúc trước nàng vẫn sợ hãi khi vạch lên toàn bộ chuyện năm đó sẽ chọc giận Nam Vũ nhưng mà Nam Ức Tịnh lại nói cho nàng ta, Nam Vũ nhất định sẽ đứng về phía bên nàng, lúc này nàng mới nửa tin nửa ngờ thử một chút, quả nhiên Nam Vũ đứng về phía nàng, vì thế nàng liền không còn cố kỵ nữa.

Nam Ức Tịnh nhìn khóe môi gợi lên nụ cười đắc ý mà không khỏi rũ mi, ngăn lại ánh mắt tràn đầy lạnh lùng cùng tính kế.

Liễu quý phi cho rằng Nam Vũ nguyện ý để cho nàng ta nói ra chuyện này, thật sự là đứng ở phía nàng ta sao? Sở dĩ nàng chọn để Liễu quý phi nói ra chuyện năm đó là do đó là kế sách một hòn đá ném hai con chim.

Nam Vũ đương nhiên không muốn chuyện năm đó có người biết, bỏ qua không nói quan hệ cùng Đông Lâm thì điều này đối với tôn nghiêm của một đế vương cũng là tổn hại rất lớn, một vị vua thế nhưng có thể ngầm thừa nhận cho Hoàng Hậu hạ độc với Công chúa chỉ vì muốn tránh cho bản thân một tai họa, chuyện như vậy tóm lại cũng không tốt. Liễu quý phi biết rõ chuyện xấu xa của hắn thì làm sao hắn có thể bao che cho Liễu quý phi? Liền tính là ngoài mặt không nói cái gì nhưng khúc mắc trong lòng lại không tránh khỏi được.

Nhưng Nam Vũ sẽ không nói ra những thứ này, ở mặt ngoài nhất định là hắn vẫn ủng hộ Liễu quý phi, bởi vì chuyện năm đó hiện giờ đã không cần phải giấu diếm, mà nói ra toàn bộ thì có thể hoàn toàn bỏ đi tôn nghiêm để lấy việc trừng phạt Trương Sở Sở tới bù đắp cho nàng, chỉ tiếc bọn họ từng người tính toán đều đã trong kế hoạch của nàng, một cái cũng không thoát khỏi được, tất cả những ai có lỗi với nàng, nàng sẽ đòi lại từng người, ai cũng đừng nghĩ có thể thoát khỏi!

Nam Ức Tịnh nhíu mày nhìn Liễu quý phi đang nói vui vẻm khóe môi liền gợi lên ý cười sâu xa mà đắc ý kiêu ngạo nói “Hoàng thượng, làm sao nô tỳ dám tin lời đồn mà tùy ý vu hãm Hoàng hậu nương nương chứ? Nô tỳ là trong lúc vô ý nghe được tỳ nữ bên người Hoàng hậu nương nương là Thanh nhi nói ra. Năm đó Hoàng hậu nương nương gạt Hoàng thượng để cho Nam Ức Tịnh thay thế Thái tử đi Đông Lâm làm con tin thay, ngày đại hôn năm đó vừa đúng lúc nhận được hôn thư của Thập Nhất hoàng tử Đông Lâm, Hoàng hậu nương nương l lắng sự việc đã bị bại lộ nên liền nhẫn tâm rót rượu độc cho Nam Ức Tịnh!”

Liễu quý phi nói lời này cực có kỹ xảo, đổ hết tất cả trách nhiệm lên đầu Trương Sở Sở mà lại quăng sạch sẽ trách nhiệm trên người Nam Vũ, khiến cho Nam Vũ sẽ không vì vậy mà mất mặt. Chỉ là nàng ta không biết là lòng tự trọng của đế vương thì cho dù là Liễu quý phi nói ra thì cũng chỉ cần nàng ta biết rõ chân tướng năm đó như vậy, liền giống như gieo xuống một cái hai trong lòng hắn mà hắn tùy lúc liền có khẳ năng bạo phát.

Trương Sở Sở nghe Liễu quý phi nói, lại nhìn đến trong mắt Trương Sở Sở rõ ràng ý uy hϊếp mà trong lòng không khỏi chán ghét. Những năm gần đây nếu không phải nguyên nhân là quyền lợi xung quanh thì hắn ta đã sớm phế Trương Sở Sở rồi!

“Có phải vu hãm hay không thì hỏi tỳ nữa bên người ngươi một chút là được. Mà Thanh nhi này cũng theo ngươi nhiều năm, chung quy thì vẫn sẽ không vu hãm ngươi đâu nhỉ?” Nam Vũ lạnh lùng liếc mắt nhìn Trương Sở Sở, lại nhìn thoáng qua Thanh nhi mà nói.

Lúc trước khi Trương Sở Sở rớt rượu độc cho Nam Ức Tịnh, hắn cùng Thanh nhi xác thựa là đều ở đó. Chỉ là tại sao Liễu quý phi lại làm cho Thanh nhi nghe theo phân phó của nàng ta mà nói ra chuyện năm đó thì hắn cũng không thể biết được, nhưng nếu Liễu quý phi đã nói như vậy thì tất nhiên Thanh nhi này cũng đứng về phía Liễu quý phi rồi.

Trương Sở Sở nghe vậy thì liền ngoái đầu mà ngoan độc nhìnThanh nhi, dường như nghiến răng nghiến lợi nói: “Thanh nhi ngươi nói đi, vốn dĩ bản cung chưa từng làm những chuyện như vậy, đúng hay không?!”

“Nô tỳ xin lỗi người. Nhưng mà thật sự công chúa bị oan ức quá nhiều rồi. Năm đó Công chúa thay Thái tử đi Đông Lâm, phải chịu khổ năm. Về Nam Hại nhưng không nhận được một chút bồi thường, ngược lại ngày ngày bị giam cầm trong thâm cung, cho dù như vậy Công chúa cũng chưa từng oán hận nương nương chút nào. Thế nhưng nương nương lại nhẫn tâm rót rượu độc cho Công chúa! Năm đó nô tỳ nhát gan nên không dám nói gì, sau này ngày ngày lại hối hận không thôi, khó khăn trải qua từng ngày. Hiện giờ Công chúa lại nạn lớn chưa chết, dù gì nô tỳ cũng phải đưa công chúa sự công bằng!” Thanh nhi nghe Trương Sở Sở nói vậy mà lại quỳ gối trước mặt bà ta, kiên định nói.

Nam Ức Tịnh nhìn Thanh nhi quỳ gối trước mặt Trương Sở Sở mà trong mắt hiện lên cảm xúc phức tạp. Qủa thực Thanh nhi từng lén gặp nàng, nhưng mà nàng chưa từng yêu cầu Thanh nhi làm như vậy, là nàng ấy đã chủ động nói ra. Nàng biết nhưng năm gần đây Thanh nhi luốn áy náy với nàng, cũng biết lúc trước không phải Thanh nhi không muốn cứu nàng mà chỉ là hữu tâm vô lực (*), vì vậy nàng cũng sẽ tha thứ cho Thanh nhi, để nàng ấy lập công chuộc tội.

(*) hữu tâm vô lực: có lòng mà không có sức

“Tiện tỳ! Bản cung đối đãi với ngươi như vậy, ngươi lại hoàn toàn bị kẻ tiện nhân Liễu quý phi kia mua chuộc để tới vu hãm bản cung sao?!” Trương Sở Sở nghe được lời nói của Thanh nhi mà sắc mặt trở nên vặn vẹo, nàng đá văng Thanh nhi mà cả người phát run, sắc mặt nhăn nhó chỉ vào Liễu quý phi mà mắng.

Liễu quý phi nhìn thấy dáng vẻ này của Trương Sở Sở vậy mà không chút hoang mang, trên mặt thậm chí còn mang theo ý cười vui sướиɠ khi người khác gặp họa. Nầng đấu với Trương Sở Sở nhiều năm như vậy, cho dù nàng chiếm được hết sủng ái của Nam Vũ nhưng mà dù sao Trương Sở Sở vẫn là Hoàng hậu, luôn luôn mang theo dáng vẻ Hoàng hậu cao hơn nàng một đoạn, khi nào thì nàng lại nhìn thấy dáng vẻ chật vật như vậy của Trương Sở Sở qua chứ?

Từ từ đứng dậy, khóe môi hiện liên tươi cười oán độc, Liễu quý phi vô tội nhìn Trương Sở Sở mà nói “Chuyện này bản cung cũng không biết thật giả, bản cung chỉ là thấy dù thế nào Quỳnh Lạc cũng không chịu thừa nhận thân phận của mình thì mới nhớ tới chuyện này. Nếu như chuyện này là thật thì vị Quỳnh Lạc không muốn thừa nhận thân phận bản thân kia chính là Nam Ức Tịnh, về tình cũng có thể tha thứ! Dù sao trải qua chuyện như vậy thì ai cũng sẽ không có khả năng lựa chọn tha thứ đi!”

Lời này của Liễu quý phi là nói cho Trương Sở Sở, Thanh nhi có thể nói dối nhưng Nam Ức Tịnh lại là chính người trải qua từng chút một, chẳng lẽ cũng sẽ nói dối sao!

Trương Sở Sở nghe lời nói của Liễu quý phi mà sắc mặt không khỏi càng thêm khó coi, nàng dùng ánh mắt cầu xin nhìn Nam Ức Tịnh nói “Nam Ức TInhj, chẳng lẽ con cũng sẽ giúp đỡ mấy kẻ tiện nhân đang hại mẫu thân ruột của mình sao?”

Nam Ức Tịnh nhìn ánh mắt cầu xin của Trương Sở Sở mà khóe môi chậm rãi nhếch lên, nói từng chữ “Hoàng hậu nương nương sao lại có thể nói như “hại” này chứ? Ngài bắt ta đi Đông Lâm làm con tin, giam cầm ta trong thâm cung, rồi rót cho ta rượu độc, ta có từng nói cái gì sao? Có từng làm gì khác với ngươi? Dù hôm nay ngươi có nhận trừng phạt gì đó hay không thì tất cả chỉ là ngươi gieo gió gặt bão thôi!”

Những lời này của Nam Ức TInhj không nghi ngờ là đã thừa nhận thân phận của Nam Ức Tịnh. Mọi người ở đây không khỏi xôn xao một mảnh,hóa ra cung chủ Ma ung thật sự là Công chúa Nam Ức Tịnh, mà năm đó khi công chúa bị cái gọi là “chết bệnh” là do giữ bí mật như vậy? Khó trách vị Nam Ức TInhj này vẫn kioong chịu được nhận tổ quy tông.

Trải qua chuyện kinh khủng như vậy, ai còn muốn trở lại hòang thất nữa đây?

Nam Vũ nghe được Nam Ức Tịnh nói như vậy thfi trong lòng không khỏi vui vẻ, trong lúc Nam Ức Tịnh tức giận đã thừa nhận thân phân bản thân! Nếu Nam Ức Tịnh muốn trả thù Trương Sở Sở, vậy hắn sẽ giúp nàng đạt đượkc mục đích!

Nghĩ tới đây, Nam Vũ giả vờ như rất giận dữ, giơ tay tát cho Trương Sở Sở một cái rồi lại nhíu mày, ánh mắt tức giận nhìn Trương Sở Sở, giọng nói căm ghét: “Trương Sở Sở, ngươi cái phụ nhân ác độc này, thế mà ngay cả con gái ruột cũng không chịu buông tha nữa “!

Trương Sở Sở bị cái tát của Nam Vũ ngã lăn ra đất, trâm cái trên đầu cũng rơi vài cái, tóc bị rối rung, dáng vẻ vô cùng chật vật, nàng đột nhiên ngồi dưới đất mà vừa khóc vừa cười, vô cùng châm chọc nói với Nam Vũ “Phụ thân ác độc?! Ngươi không nghĩ tới ta ác độc là do ai sao! Với cả bản thân một cô gái sinh viên lại chỉ cho ta một chỗ.

Nam Vũ nghe được Trương Sở Sở nói như vậy, sợ Trương Sở Sở nói ra chuyện năm đó mà liền kéo Trương Sở Sở từ trên mặt đất, tùy ý kéo bà ta va phải cái bàn.

Nam Ức Tịnh nhìn thấy một màn này mà trong mắt hiện lên lạnh lùng cũng châm chọc. Thựa ra Trương Sởi Sở nói một chút cũng không sai, người không cần cô con gái ruột như nàng không chỉ có bà ta, Nam Vũ cũng vậy! Mà hắn vậy mà lại dám đường hoàng chỉ trích Trương Sở Sở như vậy, bởi vậy có thể thấy được, thực sự nửa điểm hắn vẫn không có chút ăn năn nào!

Vì sợ Trương Sở Sở nói ra chuyện năm đó mà hắn cũng không để ý đến hiện trường gϊếŧ người diệt khẩu? Vậy nàng liền không cho hắn cơ hội đó. Vậy nàng liền không cho hắn cơ hội đó.

Khóe môi gợi lên ý cười mà phi người, Nam Ức Tịnh xuất thủ như điện, kéo Trương Sở Sở từ trong tay Nam Vũ ra, xin đẹp nhìn Trương Sở Sở thì ánh mắt nhìn mỉm cười đến sâu xa “Hoàng thượng sao lại làm vậy? Chẳng lẽ muốn gϊếŧ nàng hay sao?”

Nam Vũ nhìn Nam Ức Tịnh ra tay cứu Trương Sở Sơ thì trong mắt hiện lên kia kinh ngạc, không phải Nam Ức Tịnh hận thấu xương Trương Sở Sở sao, làm sao có thể đột nhiên ra tay cứu bà ta? Hắn thật sự muốn gϊếŧ Trương Sở Sở để diệt khẩu, nhưng mà cái này không thể nói ra được, hắn chỉ có thể hoa han hai tiếng nói: “Nam Ức Tịnh, phụ hoàng cũng chỉ là nhất thời tức giận cho con mà thôi!”

Trương Sở Sở nghe được Nam Vũ nói mà vẻ mặt càng thêm oán độc mà châm chọc “Nhất thời tức giận? Nói thật dễ nghe nhỉ!”

Nam Vũ nghe được Trương Sở Sở châm chọc thì lại càng tức giận, nhưng mà vì nguyên nhân giờ Trương Sở Sở lại ở trong tay Nam Ức Tịnh, mà hắn cũng không rõ tới cùng là Nam Ức Tịnh tới cùng là có tâm tư gì nên hắn chỉ có thể dò hỏi nhìn Nam Ức Tịnh “Nam Ức TInhj, cái người độc phụ này đối với con như vậy, con tính toán định xử trí nàng như thế nào?”

Trương Sở Sở nghe vậy thì cũng nhìn về phía Nam Ức Tịnh bằng ánh mắt chờ mong. Vừa rồi Nam Ức Tịnh nguyện ý xuất thủ cứu bà có phải nói rõ là trong lòng nàng vẫn nhớ tình cảm mẹ con hau không, chỉ cần nàng vẫn nhớ tình cảm mẹ con thì bà ta liền được cứu!

Nghĩ tới đây Trương Sở Sở liền nhanh chóng vươn tay muốn kéo cánh tay của Nam Ức Tịnh, vội vàng nói “Nam Ức Tịnh, chuyện năm đó là mẫu hậu có lỗi với con, nhưng mà mẫu hậu cũng có nỗi khổ riêng, con có thể tha thứ cho mẫu hậu hay không?”

Nam Ức TInhj coi nhưng không thấy Trương Sở Sở giả vờ áy náy, nàng chán ghét duỗi tay nhìn thoáng qua Trương Sở Sở, giống như vứt vứt đi một chiếc khăn lau mà bỏ tay Trương Sở Sở ra. Nàng lạnh lùng đứng lên, lạnh giọng nói lớn “Mạng của bà cũng không đáng chút tiền bạc nào. Không bằng liền tống bà vào lãnh cung, để sám hối lại từng hành động việc làm của bà ta mấy năm nay đi!”

Nghe được giọng nói rét lạnh vô tình của Nam Ức Tịnh mà Trương Sở Sở chỉ cảm thấy giống như có một chậu nước lạnh hắt vào từ đầu đến chân.

Lãnh cung! Đó nơi càng đáng sợ hơn so với cái chết!

Đối với bà người từ nhỏ luôn được nuông chiều mà nói, không ai hầu hạ, phải ăn cơm thừa đồ thừa của người khác, mỗi ngày không ngừng làm việc thì lại càng đáng sợ hơn so với cái chết, đó là cùng nhau tàn phá cơ thể cùng tự tôn của bà ta. Nam Ức Tịnh quả thực là hận thấu bà!

“Không! Ta không cần đi lãnh cung! Ta là Hoàng hậu!” Trương Sở Sở gần như ddien cuồng hét lên, bà bò đến dưới chân Nam Ức Tịnh mà dùng ánh mắt cầu xin nhìn nàng.

Thế nhưng Nam Ức Tịnh cũng không thèm nhìn bà ta một cái. Nếu như bà ta thích quyền thế như thế, vậy nàng liền cướp đi tất cả quyền thế của bà ta, để cho bà ta ngày ngày chịu không trong lãnh cung, để cho bà ta nếm thử nỗi khổ bị giam cầm những năm này. Nàng chịu khổ ở Đông Lâm năm năm, lại có thể kém hơn lãnh cung sao?

Nàng tươi cười rét lạnh, nhẹ nhàng vung tay áo liền tiện đó vung Trương Sở Sở ra rồi lạnh lùng nói “Không đi lãnh cung? Nếu như bà lựa chọn lăng trì xử tử thì trái lại ta cũng không có ý kiến giò đâu!”

Trương Sở Sở nghe Nam Ức Tịnh nói mà không khỏi lạnh run cả người. Lăng trì xử tử, đó chính cắt bỏ từng mảnh từng mảnh thịt đấy, bà không muốn chết, lại càng không muốn thống khổ chết đi như vậy.

Tuy bà không muốn vào lãnh cung nhưng mà hiện tại cũng không có biện pháp, đi lãnh lũng ít nhất cũng giữ được tính mạng, cũng với việc Nam Dận làm Hoàng đế, nàng đương nhiên có thể ra ngoài, nghĩ tới đây thì Trương Sở Sở đành phải nhịn xuống oán hận cùng không càm lòng mà không nói thêm gì nữa.

Mà Nam Dận nhìn thấy một màn như vậy lại nhìn không được, hắn đứng lên mà hơi tức giận chỉ vào Nam Ức Tịnh, chính nghĩa nói “Nam Ức Tịnh, bà ấy chính là mẫu hậu của con, làm sao con có thể đối với bà ấy như vậy?”

(Ông vua này lật mặt kinh thật, trước còn muốn gϊếŧ bà hoàng hậu, chị Tịnh chi cho bà ấy đi lãnh cung thôi mà làm như chị ấy ác độc hơn ông ta)

Nam Ức Tịnh nghe được Nam Dận nói mà không khỏi muốn cười. Là mẫu hậu của nàng sao?! Ha, Trương Sở Sở có bao giờ coi nàng là con gái ruột chưa?1 Năm đó khi rót rượu độc cho nàng, thế nhưng cả hai tay bà ta đều không có chút run rẩy, mà nàng bây giờ chỉ là trả lại cho bà ta từng thứ bà ta từng làm với nàng mà thôi!

“Nam Ức Tịnh đã chết bốn năm trước rồi, hiện tại Quỳnh Lạc không có mẫu hậu!” Nam Ức Tịnh vung tay áo, bóng dáng màu đỏ lửa ở trên đại điện, nói không nên lời mà đơn độc đứng đó, cũng có vẻ quật cường nói không nên lời làm người khác thương tiếc.

Nam Dận nghe Nam Ức Tịnh nói thì còn muốn nói lại nhưng lại bị Doãn Lưu Nguyệt bên cạnh kéo lại ống tay áo. Tình thế bây giờ rõ ràng hoàng thượng thiên về phía Nam Ức TInhj, nếu Nam Dận còn nổi lên xung đột cùng Nam Ức TInhj thì kết cục của Trương Sở Sở lại lại càng thảm hại hơn. Hướng chi hiện tại Nam Dận phải lợi dùng tình cảm anh em để đả động Nam Ức Tịnh giúp hắn, mà không phải vì Trương Sở Sở mà trở mặt cùng Nam Ức Tịnh.

Doãn Lưu Nguyệt nhỏ giọng nói lên suy nghĩ của mình với Nam Dận, sau khi nghe xong thì sắc mặt của Nam Dận càng thay đổi, lại nhìn thoáng qua Trương Sở Sở, bà ta cũng đồng ý bảo hắn không cần nói nữa thì hắn đành phải nuốt tức giận xuống.

Nam Ức Tịnh đều đã thấy toàn bộ vẻ mặt của mọi người trong mắt, nàng khinh thường liếc mắt nhìn Trương Sở Sở, đến bây giờ bà ta còn muốn có một ngày đông sơn tái khởi (đợi thời trở lại) sao? Bà ta cho rằng nàng giữ lại tính mạng của bà ta là cho ngày sau bà ta có cơ hội ngồi lên ngôi Thái hậu sao? Nếu vậy thì bà ta sai lầm rồi, nàng giữ lại mạng của bà ta là muốn bà ta nhìn Nam Hải từng ngày từng ngày diệt vong thôi!

“Người đâu. Lập tức nhốt phế hoàng hậu vào lãnh cung!” Nam Vũ nhìn thoáng qua Trương Sở Sở vẫn ngã trên mặt đất, bà không yên mà mồi chốc lại một chốc muốn nói cái gì đó rồi, hắn liền lập tức hạ chỉ nói.

Trương Sở Sở nhìn dáng vẻ gấp gáp của Nam Vũ mà không khỏi cảm thấy châm chọc. Lúc trước hắn kéo tay bà nói cả đời hắn sẽ không phụ bà, mượn thế lực quyền thế của phụ thân bà để ngồi lên vị trí hoàng đếm sau lại làm trái lời hẹn mà yêu người con gái khác.

Lúc trước bà thiết kế để hắn tự tay tặng cô gái đó cho người khác, trong lòng hắn chắc là cực kỳ hận bà đi? Nhưng mà do phụ thân bà quyền thế nên cho dù hắn hận bà nhưng cũng không thể làm gì với bà, hiện giờ rốt cuộc hắn cũng tìm được một cơ hội để trút giận rồi!

Nhưng mà hắn cũng không cần đắc ý quá sớm, cái ngôi vị hoàng đế này hắn cũng không ngồi được bao lâu đâu. Hiện giờ hắn không bận tâm đến chút tình cảm cha con nào, đợi ngày sau khi Nam Dận ngồi lên ngôi vị hoàng đế thì cũng không cần trách bà không để ý đến tình cảm vợ chồng đâu.

Nghĩ thông suốt toàn bộ, Trương Sở Sở không còn kích động giống như trước mà ngược lại cực kỳ bnh tĩnh để cho thị vệ kéo xuống. Liễu quý phi thấy một màn này thì tươi cười đắc ý trên môi càng nhiều hơn, vui sướиɠ trong mắt nàng ta dường như có thể tràn ra ngoài, nhưng mà nàng ta không biết, Trương Sở Sở bị phế không có nghĩa là nàng ta sẽ được làm hoàng hậu, trái lại có lẽ ngày lành của nàng ta cũng đến đến hết rồi.

“Nếu không nhờ ái phi thì trẫm còn không biết hoàng hậu sẽ ác độc như vậy. Chỉ là năm đó tại sao ái phi lại đi đến tẩm cung của Ức Tịnh chứ?” Nam Vũ liếc Liếu quý phi một cái, làm như ôn hòa hỏi.

Liễu quý phi không nhìn ra sự ngoan độc trong mắt Nam Vũ, lại vẫn nghĩ là Nam Vũ đang khen nàng ta nên không khỏi cười nói dối “Hoáng thượng quá khen, chỉ là nô tỳ đi chúc mừng đại hôn của Ức Tịnh thôi.”

“Ồ? Thật sao?” Nam Vũ nghe vậy thì trong mắt dần dần lộ ra ác độc nham hiểm, hắn liếc mắt nhìn Nam Ức Tịnh mà hỏi “Nam Ức Tịnh, là như vậy sao?”

Nam Ức Tịnh nghe được Nam Vũ nói mà khóe môi treo lên nụ cười như có như không. Nam Vũ khẩn cấp muốn động thủ với Liếu quý phi như vậy, là nói hắn muốn mượn cơ hội này để áp chế thế lực của Liễu quý phi và Hoàng hậu trong triều thật tốt hay chỉ muốn trừng phạt Liễu quý phi đã tiến thêm một bước đi lôi kéo nàng?

Mặc kệ Nam Vũ có chủ ý gì, cũng không được khẩn trương. Nam Ức Tịnh chỉ chú ý đến đó, mà khi nãy Nam Vũ hói nàng cũng ở trong kế hoạch của nàng, coi như nàng tốt bụng giúp Nam Vũ được tính kế một hồi đi.

Khóe mối hơi nhếch lên, giống như không để ý nói “Cũng có thể nói như vậy, Liễu quý phi chỉ tới cảnh cáo ta không cần mưu toan tranh giành cái gì cùng Nam Tú Cầm, thuận tiện cũng cho ta nhìn thư của Lam Cẩn Du một chút, làm ta không còn chút hy vọng!”

Liễu quý phi thật không ngờ Nam Ức Tịnh sẽ nói như vậy, không phải nàng bảo hợp tác thật tốt với nàng ta sao, giúp nàng vặn ngã Hoàng hậu sao? Tại sao nàng ta lại có thể bị căn ngược lại một cái, chọc ra được chuyện năm đó rồi? Lại nhìn dáng vẻ của Nam Vũ, rõ ràng là không kinh ngạc Nam Ức Tịnh sẽ nói như vậy! Chẳng lẽ Nam Vũ có ý định muốn Nam Ức Tịnh nói những lời đó?!

Trong mắt vừa kinh vừa sợ, nàng ta còn chưa kịp phân biệt được thì liền nghe được tiếng thét phẫn nộ của Nam Vũ “Cái gì?! Còn chuyện này nữa?! Trẫm lại vẫn nghĩ ngươi hiền lành, thật không ngờ ngươi cùng cái độc phụ Trương Sở Sở kia cũng không khác nhau! Trẫm thấy ngươi cũng đi lãnh cung cùng bà ta bầu bạn đi!”

“Hoàng thượng, người nghe nô tỳ giải thích!” Liễu quý phi vừa nghe Nam Vũ nói muốn đày nàng ta vào lãnh cung thì không khỏi vô cùng sốt ruột, nàng vội vàng lên tiếng, nhưng mà Nam Vũ đâu muốn cho nàng ta cơ hội giải thích, chỉ lạnh lùng sai ngươi gọi thị vệ tới kéo Liễu quý phi xuống.

Liễu quý phi dù có giãy dụa, có liên tiếp cầu xin tha thứ nhưng đáng tiếc cầu xin tha thứ ở hoàng gia vĩnh viễn là điều vô dụng nhất.

Trong hoàng gia, không sẽ vì ngươi cầu xin tha thứ mà mềm lòng, cách duy nhất để cứu mình chính là trở nên cường đại.

Nhìn Liễu quý phi hận thù cùng trách cứ nhìn nàng thì Nam Ức Tịnh chỉ hiện lên ý cười không hề để ý, nàng chỉ nói giúp nàng ta vặn ngã Hoàng hậu nhưng không có nói gì về việc giúp nàng ta lên ngôi vị Hoàng hậu, toàn bộ mọi chuyện tất cả là do Liễu quý phi gieo gió gặt bão thôi!

Nam Tú Cầm nhìn Liễu quý phi bị giải xuống mà có chút lo lắng, nhưng mà dù sao nàng ta thông minh hơn Nam Dận nhiều, biết hiện tại không phải lúc làm khó dễ Nam Ức Tịnh, nhưng mà trong lòng lại nhịn không được oán hận Nam Ức Tịnh.

Mày gắt gao nhíu chặt lại, nàng đã sớm biết Nam Ức Tịnh sẽ không có cái gì gọi là tốt bụng cả, nhưng mà mẫu phi lại một lòng nghĩ muốn vặn ngã Hoàng hậu nên mới trúng kế của Nam Ức Tịnh.

Mà Lam Cẩn Du ngồi bên cạnh Nam Tú Cầm thì hai tay đều gắt gao nắm chặt lại, lông mày nhíu chặt lại, vẻ mặt phức tạp nhìn Nam Ức Tịnh, giống như không nhìn thấy Liễu quý phi bị kéo đi.

Nãy nàng vừa nói, thuận tiện liền để cho nàng nhìn thư Lam Cẩn Du viết cho Nam Tú Cầm một chút để làm nàng ấy mất hết hy vọng. Nàng nói mất hết hy vọng, cho nên lúc trước sở dĩ nàng thiếu chút nữa chết kỳ thật cũng có nguyên nhân của hắn, đúng không?

Nam Ức Tịch nhìn hai bên Nam Vũ đã không còn ai, ánh mắt càng thêm lạnh lùng. Nhàn nhạt đảo mắt quan sát sắc mặt của mọi người, lại nhìn vẻ áy náy trên mặt Lam Cẩn Du, nàng chỉ khẽ liếc qua mà thôi.

Áy náy sao? Đã không còn kịp rồi!

“Ức Tịch, lúc trước người có lỗi với ngươi, phụ hoàng cũng đã trừng phạt rồi, ngươi cũng đừng tức giận nữa, mau tiếp thánh chỉ, khôi phục thân phận, được không?” Nam Vũ đối với chuyện Trương Sở Sở cùng Liễu quý phi bị nhốt vào lãnh cung không có chút cảm xúc nào, hắn lập tức nhìn Nam Ức Tịch bằng ánh mắt chờ đợi.

Nam Ức Tịch nhìn sắc mặt của Nam Vũ, chỉ cảm thấy ghê tởm. Đôi mắt đen chỉ toàn vẻ lạnh lẽo. Những người có lỗi với nàng lúc trước đều đã bị trừng trị sao? Không, người có lỗi với nàng còn rất nhiều, mà biện pháp trừng trị này, cũng quá nhẹ nhàng!

“Bổn toạ đã nói rất rõ ràng rồi. Ức Tịch công chúa đã chết!” Nam Ức Tịch không có chút biết ơn nào đối với sự ân cần của Nam Vũ, nàng lạnh lùng bước đến chỗ ngồi của mình, lạnh lùng nói.

Nam Vũ thấy Nam Ức Tịch không biết đối nhân xử thế, trong lòng cực kỳ giận dữ, nhưng lại nghĩ đến tình cảnh hôm nay, không thể không nén giận, hắn tiếp tục cười với Nam Ức Tịch, “Thôi, Ức Tịch không muốn trở về hoàng cung, phụ hoàng cũng không ép ngươi. Phụ hoàng cố ý vì ngươi mà xây một toà công chúa phủ, Ức Tịch có thích hay không?”

“Ở Doãn phủ rất tốt, ta không cần phủ công chúa!” Nam Ức Tịch lại lạnh lẽo nói lời cự tuyệt, không giữ lại chút tình cảm nào.

Những đại thần ở đây không khỏi nhìn Nam Ức Tịch với ánh mắt khác xưa, dám nói chuyện như vậy với Hoàng thượng, Ức Tịch công chúa chính là người đầu tiên. Nhưng mọi người cũng đã cảm nhận được những lời của Ức Tịch công chúa nói ra như lẽ thường, giống như đáng nhẽ ra nàng phải cao cao tại thượng như vậy mới phải.

Nam Vũ bị người khác sỉ nhục hai lần, vẫn không nổi giận, hắn liếc qua Hạ Văn Cử với Gia Luật Linh, cười hỏi, “Nếu thích ở Doãn phủ, dù sao cũng không thể ở lâu được. Phụ hoàng không thể không cho ngươi rời khỏi Nam Hải, nhưng mà thân phận nữ nhân, không biết Ức Tịch đã suy xét hôn sự đến chỗ nào rồi?