Chương 60: Tương kế tựu kế (*) !

Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã là một tháng trôi qua.

Vừa đó đã là một năm với cuối đông đầu xuân, rét lạnh vào đông hình như đã lặng lẽ nhạt dần để cho ánh mặt trời ngày xuân chiếu xuống thật ấm áp. Ngoài cửa sổ mưa xuân đã bắt đầu rả rích, phủ lên cảnh vật bên ngoài phòng một tầng khói cát mờ ảo, nhưng trong huyền ảo lại hiện lên một chút rực rỡ của mùa xuân.

Nam Ức Tịnh một mình đứng trước cửa sổ, nhìn mưa bụi ngoài cửa sổ mà con ngươi đen tuyền dần dần hiện lên một tầng sương mù mờ mịt. Giống như đang lâm vào trầm tư mà đứng rất lâu, rồi nàng mới sâu kín thở dài, nói với Tiểu Tuyết “Đi thôi. Cũng đã đến lúc nên đi phủ Thái Tử rồi.”

Hôm nay là sinh nhật của thái tử Nam Dận, Nam Dận mời các huynh đệ tỷ muội cùng đám người Nam Ức Tịnh và Doãn Lưu Quang đi đến phủ Thái Tử chúc mừng sinh nhật.

Hôm nay, cũng là sinh nhật của Nam Ức Tịnh.

Lúc Nam Ức Tịnh đi ra ngoài sân thì Doãn Lưu Quang đã che dù ở đó mà đợi nàng. Khi nhìn thấy nàng đi ra thì trên mặt Doãn Lưu Quang liền lộ ra ý cười ôn nhu (*), đi vài bưới đến trước mặt nàng mà ôn hòa nói “Chúng ta đi thôi.”

(*) ôn nhu : ôn là ấm áp, nhu là dịu dàng, nghĩa là ấm áp dịu dàng.

Nam Ức Tịnh hơi hơi gật đầu, tiện thể cùng với Doãn Lưu Quang ra ngoài mà lên kiệu.

Ngoài cửa sổ mưa vẫn rơi từng giọt tí tách như trước, dường như không có xu hướng sẽ ngừng lại. Nam Ức Tịnh ngồi trong kiệu, nàng hơi hơi vén rèm lên mà nhìn cơn mua ngoài đó, đôi mắt lộ ra vài phần kín đáo.

Sinh nhật cúa Thái Tử Nam Dận ?! A, cái sinh nhật này chỉ sợ sẽ không được trôi qua bình yên đi.

Phái của Nam Dận cùng phái của Nam Khởi đã có xu hướng trở thành nước với lửa ở trên triều đình rồi, Nam Dận dựa vào đứa nhỏ trong bụng Doãn Lưu Nguyệt cũng tương đương với một phần hỗ trợ của Doãn gia nên hành vi càng thêm kiêu ngạo, mà phái của Nam Khởi nhìn như ngầm chịu đựng mọi nơi nhưng thật sự lại động tay chân không ít ở trong bóng tối.

Lúc này sinh nhật Nam Dận lại tổ chức buổi tiệc như thế này, muốn mời đám Nam Khởi, Nam Tú Cầm và Lam Cẩn Du. Nàng hiểu rõ tính tình của Lam Cẩn Du, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua một cơ hội tốt như vậy. Hôm nay chỉ sợ lại có trò hay để trình diễn rồi đây.

Sau khi kiệu của Nam Ức Tịnh và Doãn Lưu Quang hạ xuống thì liền nhìn thấy Nam Dận cùng Doãn Lưu Nguyệt đứng trước cửa phủ mà đích thân chờ để ngênh đón bọn họ. Dù sao hiện tại Doãn Lưu Quang cũng xem như là nửa thế lực đứng sau của Nam Dận, mà nàng còn là đối tượng Nam Dận muốn mượn sức nhất, bọn họ (Nam Dận) đương nhiên sẽ không dám thất lễ với bọn hắn (Doãn Lưu Quang và Nam Ức Tịnh).

Hôm nay Nam Dận mặc quần áo cùng trường bào kim sắc (màu vàng) đẹp đẽ quý giá, làm nổi bật lên khí thế ung dung của hắn. Khuôn mặt của hắn vốn cực kỳ xuất chúng, lại được quần áo sang trọng cao quý tôn lên nên đương nhiên sẽ giống như long chương phượng tư (*), chỉ là ánh mắt lại có đắc ý cùng nóng nảy liền liên tiếp phá hủy đi khí chất của hắn.

(*) Long chương phượng tư : màu sắc của rồng, dung mạo dáng vẻ của phượng hoàng (ví dụ như phong thái thoát tục)

Mà Doãn Lưu Nguyệt đứng ở bên cạnh hắn thế nhưng xem ra có vẻ bĩnh tình rất nhiều, trên mặt nàng mang theo ý cười dịu dàng, tay vẫn như cô tình vô tình mà vuốt vẻ bụng của mình. Doãn Lưu Nguyệt mang thai vẫn chưa đến hai tháng nên bụng cùa nàng hoàn toàn không nhìn thấy nhô lên, thế nhưng nàng lại thường xuyên vuốt ve bụng mình, có thể thấy được nàng đối với đứa nhỏ này cực kỳ yêu thương.

Dù sao tình mẫu tử chính là một tính trời sinh của nữ nhân, một khi mang thai đứa nhỏ thì dù người đó có xấu xa đến đâu thì cũng sẽ có mấy phần từ ái, liền ngay cả Doãn Lưu Nguyệt cũng không ngoại lệ. Nhưng mà tại sao mẫu hậu thế nhưng có thể nhẫn tâm đối xử với nàng như vậy ? Có thể để năm ấy nàng mới 5 tuổi đi làm con tin, có thể giam cầm nàng trong thâm cung 3 năm, có thể tự tay đổ thuốc độc vào miệng nàng như vậy !

Thu hồi đau thương phẫn nộ chợt lóe trong mắt, Nam Ức Tịnh lại lần nữa gợi lên nụ cười xinh đẹp mà thờ ơ, đôi mắt đen không mang theo chút cảm xúc dao động nào, nàng khẽ hất cằm lên, tao nhã mà cao quý như vậy đi tới trước mặt Doãn Lưu Nguyệt và Nam Dận.

“Lưu Quang, Quỳnh Lạc, rốt cuộc cũng chờ được các người đến nơi, mời vào !” Nam Dận không chờ bọn họ đi tới trước mặt đã bước nhanh đến chào đón, bày ra dáng vẻ thân thiện mà cười nói với bọn họ.

Doãn Lưu Quang nghe vậy thì chỉ ôn nhã (*) như trước mà hơi hơi gật đầu với Nam Dận, ôn hòa có lễ nói “Để Thái Tử điện hạ đợi lâu rồi, là Lưu Quang không phải.”

Mà Nam Ức Tịnh lại là dáng vẻ từ chối cho ý kiến, không chút khách khí liền theo động tác tay của Nam Dận mà đi vào trong phủ Thái Tử. Nam Dận vốn còn cuốn cùng Doãn Lưu Quang hỏi han hai câu nhưng thấy Nam Ức Tịnh đã dần đầu bước vào phủ Thái Tử thì không thể không nhanh chóng bắt kịp, dẫn đường cho Nam Ức Tịnh.

Phủ Thái Tử được bố trí nhã nhặn sang trọng, thậm chí còn phải dùng từ xa hoa để hình dung, Trong sân viện to như vậy bày một cái bàn rất lớn, trên bàn được bày đầy đủ rượu và thức ăn rất phong phú, mà thế nhưng mấy cái chén chén đĩa đĩa này đề là vàng ròng.

Nam Ức Tịnh hơi hơi nhíu mày, người ca ca này của nàng từ nhỏ luôn xa xỉ không chừng mực, thật sự không phải người được chọn làm minh quân. Có lẽ nếu Trương Sở Sở (Hoàng hậu - mẹ chị Ức Tịnh) thật sự để cho chính Nam Dận đi làm con tin ở Đông Lâm thì hắn sẽ không thành cái dáng vẻ như bây giờ rồi.

Nam Dẫn dẫn Nam Ức Tịnh và Doãn Lưu Quang ngồi xuống, Nam Ức Tịnh lại có hứng thú đánh giá một bàn nhiều người này. Ngoại trừ mấy đại thần thân cận của Nam Dận thì hắn chỉ mời Nam Tú Cầm cùng Nam Khởi hai người thân hoàng thất này thôi.

Đưa tay vuốt vuốt ly rượu trên bàn, Nam Ức Tịnh mỉm cười nhìn Nam Tú Cầm cùng Nam Khởi. Vì sao Nam Dận chỉ mời hai người bọn hắn, mục đích hết sức rõ ràng, chính là muốn mượn sinh nhật lần này mà đả kích bọn họ thật tốt một chút, để cho bọn họ nhìn thế lực của Nam Dận hắn một chút mà bảo bọn họ biết khó mà lui đi.

Mà Nam Khởi cùng Nam Tú Cầm là người sẽ biết khó mà lui sao ? Nếu là bọn họ thật sự sợ thế lực của Nam Dận thì ban đầu cũng sẽ không lựa chọn ngang bằng cùng với Nam Dận như vậy, không thể không nói Nam Dận thật sự là vô cùng ngu xuẩn. Hôm nay hắn mời hắn hai người tới cửa như vậy, trừ có thể trách mắng hai người bọn họ vài câu thì sợ là chẳng làm được gì, ngược lại hoàn toàn bại lộ thế lực của mình cho đối phương.

Nàng thật không biết tại sao mẫu hậu thông minh nhanh trí kia của mình lại dạy ra được người con trai như vậy, đại khái là do quá mức cưng chiều Nam Dận đi.

Nàng nhíu mày nhìn vẻ mặt ôn nhã của Nam Khởi cùng vẻ mặt âm độc của Nam Tú Cầm, khóe môi Nam Ức Tịch hiện lên một chút tươi cười nghiền ngẫm. Nam Tú Cầm cùng Nam Khởi tuyệt đối không phải là nhàn rỗi mà buồn chán mà chạy tới thành người để Nam Dận trách mắng được. Nếu bọn họ lựa chọn đồng ý lời mờ tham dự buổi tiệc này của Nam Dận thì sợ là còn đánh chủ ý khác.

Hơn nữa nàng cũng muốn xem rốt cuộc bọn họ muốn giở trò gì.

“Tú Cầm trước tiên chúc Thái Tử ca ca sinh nhật vui vẻ, cũng chúc Thái Tử Trắc phi có thể sớm ngày sinh hạ lân nhi (*).” Nam Tú Cầm giơ ly rượu đi tới trước mặt Nam Dận cùng Doãn Lưu Nguyệt, tươi cười rạng rỡ nói với Nam Dận cùng Doãn Lưu Nguyệt.

(*) Lân nhi : Con lân; ngày xưa nói hễ có đấng vương giả chí nhân ra đời thì có con lân hiện ra. Ở đây so sánh con lân với vị hoàng tử công chúa hay hoàng gia sắp được sinh ra.

Nam Dận hình như đối với Nam Tú Cầm bỗng nhiên thân thiện mà cảm thấy kỳ quái. Thế nhưng nghĩ đến trước đó vài ngày bọn họ còn cùng nhau du hồ nên mặc dù phái của hắn và phái của Nam Khởi có xu hướng trở thành nước với lửa nhưng lúc đó hắn cùng Nam Tú Cầm và Nam Khởi cũng chưa từng vạch mặt nên Nam Dận chỉ hơi hơi ngẩn ra sau liền ngửa đầu uống rượu.

Nam Ức Tịnh ngồi một bên, chân mày khẽ cau lại, trong mắt thoáng hiện lên một tia sáng, con ngươi đen như ngọc của nàng nhìn Nam Tú Cầm, thì ra là Nam Tú Cầm đánh cái chủ ý này sao ?

Mới vừa rồi khi Nam Tú Cầm đến gần, nàng ngửi thấy trong không khí như có như không một chút mùi thơm thoang thoảng, mùi thơm này là một loại thảo dược gọi là hoa Tang Tử. Hoa Tang Tử thường có thể dùng làm túi thơm mà đối với thân thể con người cũng không có hại, nhưng mà một khi gặp phải rượu thì liền hòa tan ở trong rượu, nếu là người bình thường uống cũng không có gì đáng ngại, nhiều nhất tiêu chảy mấy ngày nhưng mà phụ nữ có thai uống thì lại rất dễ sinh non !

Nam Tú Cầm nhất định là biết tác dụng của loại thảo dược này, vì vậy vừa nãy mới cố ý đi tới trước mặt của Nam Dận cùng Doãn Lưu Nguyệt mời rượu. Vì chính là để mùi thơm đó hòa tan trong rượu của Doãn Lưu Nguyệt, sau đó để nàng uống thì liền sẽ không giữ được đứa bé trong bụng. Một khi đứa bé trong bụng Doãn Lưu Nguyệt khó giữ được thì lợi thế của Nam Dận sẽ giảm bớt, không chỉ mất đi trưởng tôn hoàng thất (*), hơn có thể vì vậy mà mất đi ủng hộ của Doãn gia.

(*) Trưởng tôn hoàng thất : Cháu đích tôn của hoàng gia.

Xử lý đứa bé trong bụng Doãn Lưu Nguyệt chính xác là một chuyện vừa đúng lúc nhưng thế lực của Nam Khởi hoàn toàn có thể âm thầm tiến hành mà không cần thiết phải chọn trong lần sinh nhật của Nam Dận để Nam Tú Cầm tự thân động thủ. Nếu Nam Tú Cầm chọn động thủ ở bữa tiệc thì tất nhiên là còn có mục đích khác.

Nếu sớm biết một khi tra ra được chuyện này là Nam Tú Cầm làm thì sẽ khiến cho hai phái tiến một bước mà trở mặt. Lúc đó chỉ sợ cục diện chính trị của Nam Hải là vừa chạm vào là loạn lên thôi. Thứ Nam Tú Cầm cùng Nam Khởi muốn tuyệt đối không phải là cái kết quả này.

Như vậy nếu Nam Tú Cầm tự mình làm chuyện này, còn chọn động thủ ở trong tiệc rượu rất rõ ràng là muốn giá họa rồi. Muốn giá họa cho ai đó sao ?

Khóe môi Nam Ức Tịnh nâng lên một nụ cười như có như không, chuyện này dường như có lẽ đã rất rõ ràng rồi, Nam Tú Cầm vốn chọn ở trong bữa tiệc động thủ chính là vì muốn giá họa cho một người nào đó trên bữa tiệc. Người kia không cần phải nói đó chính là nàng.

Giá họa cho nàng, thứ nhất có thể không biến sắc diệt trừ đứa bé trong bụng Doãn Lưu Nguyệt, chia rẽ quan hệ giữa Doãn gia cùng Nam Dận. Thứ hai có thể hoàn toàn đẩy nàng sang phía Nam Khởi, cùng phái của Nam Dận cắt đứt quan hệ.

Nhưng mà muốn hại nàng sợ là không có dễ dàng như vậy. Vậy nàng liền tương kế tựu kế, nhìn xem nàng (Nam Tú Cầm) muốn giở trò gì !

Đưa tay cầm lên ly rượu rồi theo thói quen đặt ở chóp mũi ngửi một chút, sau khi xác nhận không có vấn đề thì nàng mới uống một hơi cạn sạch, là rượu hoa tuyết thượng hạng.

Ánh mắt làm như lơ đãng lướt qua khuôn mặt củaNam Tú Cầm, chỉ thấy Nam Tú Cầm cũng đang nhìn nàng, khi đối diện với nàng (Nam Ức Tịnh) thì trong mắt nàng (Nam Tú Cầm) lại lóe lên vẻ kinh hoảng luống cuống, vội vàng cúi đầu gắp thức ăn mà làm bộ như không thấy gì. Nam Ức Tịnh không khỏi nhíu lông mày, có tật giật mình như vậy sao?

Mùi hương như có như không quanh quẩn ở chóp mũi Nam Ức Tịnh, trong mắt nàng lướt qua một tia sáng, nàng dùng chân di chuyển xung quanh dưới bàn một hồi thì quả nhiên phát phát hiện ra cạnh chân nàng một vật gì đó nho nhỏ. Nàng vươn mũi chân ra chạm vào một chút thì cảm thấy vật kia mềm nhũn, hình như còn mang theo một chút co dãn. Nếu như nàng đoán không sai thì đó nhất định là một chiếc túi hương.

Nam Tú Cầm mới vừa rồi nhất định là cố ý ném túi hương xuống dưới bàn rồi lén lút đá đến bên cạnh chân nàng, muốn mượn vật này để hãm hại nàng nhưng lại đúng lúc đối mặt với nàng, vì vậy mới có thể kinh hoảng luống cuống dời tầm mắt đi như vậy. Nếu Nam Tú Cầm muốn hại nàng, vậy nàng liền lấy gậy ông đập lưng ông !

Nàng không chút để ý mà vươn mũi chân ra, chính xác không sai lệch đá lại túi hương về phía Nam Tú Cầm. Nam Ức Tịnh tiếp tục khoan thai tự nhiên mà tự mình rót rượu, rượu bông tuyết thượng hạng này cũng không thể lãng phí một cách vô ích.

“Lưu Quang, bản Thái Tử gần đây công vụ bề bộn, không thể lúc nào cũng ở bên cạnh Lưu Nguyệt. Nàng có thai, một người như nàng nếu buồn bực cũng không tốt, nếu như ngươi rảnh rỗi thì hãy thường xuyên tới đây thăm nàng. Dù sao ngươi cũng là ca ca duy nhất của nàng, ngươi cũng chỉ có nàng một người muội muội như vậy, đúng không ?” Rượu quá nửa tuần thì Nam Dận lại đột nhiên cười nói với Doãn Lưu Quang.

Lời này xem ra chỉ là tùy ý nói một chút, hi vọng Doãn Lưu Quang đến thăm Doãn Lưu Nguyệt, thật ra thì cũng là ở nói cho Nam Khởi, Nam Cẩm Tú cùng với Lam Cẩn Du rằng Doãn Lưu Nguyệt cùng Doãn Lưu Quang đầy người thân cùng huyết thống. Doãn Lưu Quang chỉ có Doãn Lưu Nguyệt một người muội muội, hôm nay Doãn Lưu Nguyệt cũng đã mang thai, Doãn Lưu Quang mặc kệ như thế nào thì cũng sẽ đứng ở bên của hắn.

Dụng ý nông cạn này của Nam Dận làm sao giấu giếm được Doãn Lưu Quang. Doãn gia chỉ là thế lực ngầm của Nam Hải, từ trước đến giờ đều không trực tiếp can thiệp vào nội bộ Nam Hải, đối mặt với Nam Dận lôi kéo thì Doãn Lưu Quang có chút khó xử. Nhưng nhìn đến dáng vẻ Doãn Lưu Nguyệt đáng thương nhìn hắn mà không mở miệng phản bác, chỉ ôn hòa cười nói “Lưu Nguyệt là muội muội của Lưu Quang, Lưu Quang đương nhiên sẽ không mặc kệ nàng. Chỉ là nàng đã gả cho Thái Tử, chuyện chăm sóc nàng vẫn là do thái tử làm thì sẽ tốt hơn nhiều.”

Doãn Lưu Quang nói lời này cũng vô cùng cẩn thận, không chỉ cho đủ mặt mũi của Doãn Lưu Nguyệt, hơn nữa cũng biểu thị lập trường của Doãn gia. Mặc dù Doãn Lưu Quang sẽ không vứt bỏ và coi nhẹ Doãn Lưu Nguyệt nhưng cũng sẽ không bởi vì Doãn Lưu Nguyệt liền hoàn toàn thiên vị Nam Dận, nhiều nhất chỉ là bảo vệ Nam Dận sẽ không bị thương tổn mà thôi.

Nam Dận nghe được ý tứ trong lời nói của Doãn Lưu Quang thì sắc mặt trở nên rất không dễ nhìn, dù sao Doãn Lưu Quang nói như vậy tương đương với việc ngay trước mặt Nam Khởi cho hắn một cái ra oai phủ đầu. Nhưng là nghĩ đến bây giờ hắn vẫn còn cần dựa vào thế lực của Doãn Lưu Quang nên hắn vẫn là vẻ mặt tươi cười mà bồi thêm “Tất nhiên, ta đương nhiên sẽ chăm sóc tốt Lưu Nguyệt !”

“Này chuyện lớn nhỏ trong triều hình như đều là do Tả Hữu Tướng xử lý đi ? Không biết Thái Tử ca ca đang bận rộn cái gì đây ?” Nam Tú Cầm nghe vậy cũng nhíu lông mày, khóe môi câu lên nụ cười châm chọc mà từ từ nói, “Đúng rồi, Thái Tử trắc phi, có đôi lời mà Tú Cầm không biết có nên nói nói hay không đây.”

Nam Dận nghe được Nam Tú Cầm châm chọc mà sắc mặt càng thay đổi, trong tức giận mang theo vài phần lúng túng quát với Nam Tú Cầm “Tam muội ! Muội ở đây nói bậy bạ gì đó ?!”

“Thái Tử ca ca cần gì khẩn trương như vậy, muội thế nhưng cái gì cũng chưa nói mà.” Nam Tú Cầm nghe được lời nói của Nam Dận, chỉ không sao cả nhún vai một cái, vẻ mặt tươi cười sâu xa mà nhìn Doãn Lưu Nguyệt.

Doãn Lưu Nguyệt vốn cũng thông minh, Nam Tú Cầm cùng Nam Dận cũng đã nói chuyện đến mức này rồi thì nàng tự nhiên cũng đã đoán được tám chín phần mười.

Sau khi nàng mang thai thì liền không thể cùng Nam Dận khuê phòng chi nhạc (*). Lúc mới đầu Nam Dận vẫn còn mỗi ngày ở bên cạnh nàng nói chuyện cùng nàng, sau lại lấy cớ làcông vụ bề bộn mà mỗi ngày đều đi ra ngoài, có lúc thậm chí đêm cũng không về ngủ. Thật ra thì trong lòng nàng rất hiểu rõ, Nam Dận cũng không phải thật đi làm việc công vụ gì rồi, 89% là đi nơi hoa bướm nhưng mà nàng lại ra vẻ cái gì cũng không biết.

(*) Khuê phòng chi nhạc : khuê phòng chi nhạc nghĩ là khuê phòng dành cho thiếu nữ chưa có chồng để chơi vui vẻ. Nghĩa hiện đại là chỉ chuyện lạc thú động phòng vào đêm tân hôn giữa vợ chồng.

Dù sao Nam Dận cũng là thái tử, sau này chuyện như vậy nàng sẽ luôn không tránh được mà phải đối mặt, Nam Dận có thể gạt nàng thì ít nhất cũng chứng minh Nam Dận vẫn còn quan tâm đến cảm thụ của nàng, nàng cần gì phải đi vạch trần làm cho hai người đều không thoải mái đây ?

Vì vậy đối với lời nói có ngụ ý của Nam Tú Cầm, Doãn Lưu Nguyệt chỉ cười nhạt, ôn hòa lên tiếng “Công vụ rất nhiều, dù sao cũng phải có chút giải trí, đó vốn cũng dễ hiểu thôi. Tú Cầm công chúa cần gì phải để ý như vậy ?”

Nam Dận nghe vậy thì nhìn Doãn Lưu Nguyệt bằng ánh mắt càng dịu dàng, hắn thật đúng là cưới đúng người, không nghĩ tới Doãn Lưu Nguyệt không ngờ lại đức hạnh như vậy. Doãn Lưu Nguyệt thấy ánh mắt của Nam Dận thì dịu dàng thùy mị nhẹ nhàng cười một tiếng.

Nhưng khăn tay của nàng vậy mà lại khăn tay trong tay lại bị nàng nắm đến dường như muốn làm đứt. Nàng không phải thần, ngay cả nàng không thích Nam Dận nhưng đối mặt phu quân đi nơi hoa bướm thì làm sao nàng có thể vui vẻ chứ ? Chỉ là nàng lại không thể không giả vờ rộng lượng mà không quan tâm, thậm chí còn phải giúp Nam Dận nói chuyện.

“Ha ha, Thái Tử trắc phi thật đúng là rộng lượng đấy.” Nam Tú Cầm nghe vậy thì chỉ cầm khăn tay che miệng, ở trong mắt hàm chứa mấy phần châm chọc mà nhẹ nhàng cười nói.

Doãn Lưu Nguyệt nghe vậy thì trong mắt lướt qua một tia hận ý, khăn trong tay càng bị xoắn được chặt hơn, nàng nặn ra nụ cười nhẹ nói với Nam Tú Cầm “Cũng không phải là ta rộng lượng. Mặc dù Nam Dận người không thể ở bên cạnh ta nhưng ít nhất tâm vẫn ở bên cạnh ta . Dù sao cũng hơn vài người có người ở bên cạnh, tâm cũng không ở đó !”

Thật ra thì Doãn Lưu Nguyệt cũng chỉ là thuận miệng nói, muốn giành lại chút mặt mũi mà thôi nhưng lại không có nghĩ đến vừa đúng chọt trúng chỗ đau của Nam Tú Cầm. Lam Cẩn Du là phu quân tốt nhất trong miệng mọi người, chưa bao giờ đi nơi bướm hoa mà mỗi ngày cũng sẽ trở về phủ cùng với Nam Tú Cầm, đối với Nam Tú Cầm cũng là cực kỳ dịu dàng. Chỉ có chính Nam Tú Cầm hiểu, Lam Cẩn Du chính là giống trong miệng Doãn Lưu Nguyệt, người đang bên cạnh nhưng tâm cũng không ở đó !

Đã nhiều năm như vậy, nàng vẫn liều mạng muốn đi vào trong lòng của Lam Cẩn Du nhưng mà dù thế nào cũng không đi vào được. Lam Cẩn Du đối tốt với nàng chỉ là bởi vì cần sự trợ giúp của nàng để giữ được quyền thế mà thôi, thậm chí có lúc nàng có thể từ trong nét mặt dịu dàng của hắn nhìn thấy không kiên nhẫn cùng chán ghét.

Sắc mặt nàng biến thành hết sức khó coi, Nam Tú Cầm oán độc nhìn Doãn Lưu Nguyệt một cái nhưng không nói thêm gì nữa. Mà Doãn Lưu Nguyệt cũng là bị Nam Tú Cầm làm giận quá nên liền ngửa đầu uống một ly rượu.

Nam Ức Tịnh chỉ lười biếng mà thoải mái nhìn hai người bọn họ, giống như chỉ đang nhìn một màn kịch. Nam Tú Cầm vì sao lại cố ý lấy ra sai lầm của Nam Dận tới chọc giận Doãn Lưu Nguyệt thì nàng rất rõ ràng, hoa Tang Tử kết hợp với rượu khiến tỷ lệ sinh non của phụ nữ có thai rất lớn. Nếu là phụ nữ có thai trong lúc uống rượu lại tức giận thì tỷ lệ sinh non càng lớn hơn, cho nên Nam Tú Cầm làm như vậy là vì bảo đảm bảo đứa bé trong bụng Doãn Lưu Nguyệt không giữ được.

Chỉ là vì sao Nam Tú Cầm lại tức giận thì nàng có chút nhìn không ra. Chẳng lẽ là những lời này của Doãn Lưu Nguyệt đâm trúng chỗ đau của nàng (Nam Tú Cầm) ? Nhưng Lam Cẩn Du rõ ràng đối với nàng tốt như vậy, một mảnh tình thâm như vậy, nàng còn có cái gì chưa thấy đủ sao ?

“Ôi !” Doãn Lưu Nguyệt uống liền hai ly rượu, lại cảm thấy trong bụng đau giống như lửa thiêu, ly rượu trong tay của nàng theo đó rơi xuống đất, hai lông mày của nàng nhíu chặt lại, hai tay ôm bụng vô cùng khổ sở kêu lên.