Nàng không thích làm hoàng hậu, cũng không ưa thích chuyện tính kế trong cung đình, nhưng nếu là vì hắn, nàng nguyện ý ẩn nhẫn với hắn, cướp lấy thiên hạ, cũng nguyện ý nắm tay với hắn cùng nhau cười nhìn thiên hạ. Bởi vì nàng tin tưởng, dù là ngồi ở vị trí đỉnh cao nhất thiên hạ, hắn cũng không vì vậy mà phụ bạc nàng.
Nam Ức Tịch nghĩ trong lòng như vậy, nhưng Lam Cẩn Du nghe được là một chuyện khác. Dù là hoàng hậu, cũng không phải là hoàng hậu Nam Khởi? Mà vị trí thái tử phi của Nam Dận vẫn còn giữ lại, mà Nam Dận cũng có hảo cảm với Nam Ức Tịch, chẳng lẽ nàng ta muốn làm hoàng hậu Nam Dận sao? !
“Cung chủ đã suy xét thật kỹ sao?” Lam Cẩn Du có chút kinh hãi, nếu Nam Ức Tịch cũng đứng ở bên Nam Dận, như vậy Nam Khởi muốn đoạt được vị trí thái tử, sẽ khó như lên trời rồi. Huống chi những năm gần đây, Liễu quý phi cùng Hoàng hậu cũng sớm biểu hiện như nước với lửa, hắn cưới Nam Tú Cầm, tự nhiên liền đứng về phía đối lập với Hoàng hậu, nếu một khi Nam Dận lên ngôi, hắn sẽ không có ngày sống dễ chịu.
Nam Ức Tịch nghe Lam Cẩn Du hỏi như thế, đầu tiên là hơi ngẩn ra, sau đó liền phản ứng kịp, sợ là Lam Cẩn Du đã hiểu lầm ý tứ của nàng, chỉ là nàng cũng không có ý định giải thích với Lam Cẩn Du, hắn muốn hiểu lầm liền cho hắn hiểu lầm đi, dù sao bây giờ Nam Dận cùng Nam Khởi đã thành thế nước với lửa rồi, nàng cũng không ngại đổ thêm dầu vào lửa.
Một khi bên Nam Khởi cảm thấy uy hϊếp khổng lồ, sẽ bất chấp tất cả hành động trước kế hoạch, đến lúc đó tất nhiên sẽ làm tổn hại hai bên, coi như Doãn Lưu Quang có bản lãnh đi nữa, trong thời gian ngắn cũng không có cách nào khiến thế cục Nam Hải khôi phục ổn định, mà khi Đông Lâm lợi dụng thời cơ này xuất binh tất nhiên sẽ đánh cho Nam Hải ứng phó không kịp.
Mà lúc trước Doãn Lưu Quang đã làm một khoản giao dịch chiến mã với Nạp Lan Thần Dật. Cho Nạp Lan Thần Dật một khoản tiền lớn, mua chiến mã huấn luyện nghiêm chỉnh, khiến Nạp Lan Thần Dật xây dựng một đội quân chiến mã ở Đông Lâm, chuẩn bị khi ở trên chiến trường đánh Đông Lâm ứng phó không kịp.
Thế nhưng tất cả đều là âm mưu của Nạp Lan Thần Dật mà thôi. Hắn chẳng những lấy được một số tiền lớn, hơn nữa nếu thật xảy ra chiến tranh, sợ là người ứng phó không kịp chính là Doãn Lưu Quang. Bởi vì thế nào hắn cũng không thể nghĩ đến, người có thể khống chế đội quân chiến d[d[lqld mã chính là Thập Nhất hoàng tử Đông Lâm!
Nghĩ tới đây, Nam Ức Tịch chậm rãi hạ mi mắt, nhìn vài nhánh cây trên tay, không giải thích gì nữa, lạnh giọng nói, “Ta đã nói quá rõ ràng! Nếu các ngươi không lập tức biến mất trước mắt ta, ta liền không khách khí!”
“Đã như vậy, Cẩn Du cáo từ!” Lam Cẩn Du biết nhẫn nại của Nam Ức Tịch đã đến cực hạn, nếu hắn ở lại chỗ này nữa, sợ là không chiếm được bất kỳ chỗ tốt nào. Bây giờ thế cục này càng ngày càng bất lợi với bọn họ, bọn họ còn cần trở về bàn bạc kỹ hơn.
Sau khi Lam Cẩn Du cùng Nam Tú Cầm rời khỏi, một bóng dáng trắng như tuyết từ trên nhánh cây chậm rãi rơi xuống, giống như một mảnh lông vũ thiêng liêng chậm rãi rơi xuống, Nạp Lan Thần Dật đứng ở trước mặt của Nam Ức Tịch, khóe môi cong cong, trong con ngươi như ngọc hiện ra mấy phần dịu dàng mấy phần cưng chiều, ôn nhã nói, “Ức Tịch không thích làm hoàng hậu sao?”
Nam Ức Tịch thấy Nạp Lan Thần Dật cũng không kinh ngạc. Khi Nam Tú Cầm cùng Lam Cẩn Du xông vào, vừa lúc Nạp Lan Thần Dật đến, bởi vì bọn hắn đột nhiên xông tới, mới trèo lên cây, mà mặc dù nàng thấy nhưng cũng làm bộ như không biết.
Chỉ là thật sự không thể không nói, dù là vội vàng núp ở trên cây, tác phong của Nạp Lan Thần Dật vẫn nhanh nhẹn như cũ, giống như hai chữ nhếch nhác này vĩnh viễn không chút dính dáng đến hắn. Nếu không phải đã từng thấy hắn khi còn bé, thật sự nàng sẽ cảm thấy người giống như hắn vậy, nhất định là không có nhược điểm, không gì là không thể.
Chậm rãi giương mắt, trong con ngươi đen nhánh không còn lạnh lùng nữa, mà thêm vài phần dịu dàng, khóe môi nâng lên nụ cười đùa giỡn ôn hòa, Nam Ức Tịch nhíu mày lên tiếng, “Nếu như ta không thích đấy thì sao?”
“Nếu Ức Tịch không thích, chờ chuyện tình Nam Hải kết thúc, ta liền dẫn nàng rời đi, đến một nơi không ai tìm được.” Nạp Lan Thần Dật đi tới trước mặt Nam Ức Tịch, chuyên chú nhìn tròng mắt Nam Ức Tịch, dường như muốn nhìn thấu lòng của nàng, trong mắt mang theo tràn đầy chân thành tha thiết cùng cưng chiều.
Nam Ức Tịch nghe vậy, trong mắt lóe lên xúc động, nàng từ từ đứng lên, đứng ở bên người Nạp Lan Thần Dật, cười hỏi, “Như vậy bảy năm khổ tâm trù mưu của chàng, chẳng phải là uổng phí sao?”
Nạp Lan Thần Dật có dã tâm, nàng biết. Nàng biết, cái hắn muốn không chỉ là thiên hạ Đông Lâm, mà là toàn bộ thiên hạ. Mà nàng cũng tin tưởng, hắn có năng lực này. Như vậy tại sao nàng phải ngăn cản hắn đi làm chuyện hắn muốn làm đây? Nếu hắn muốn làm, nàng liền làm cùng hắn.
Nghe được lời nói của Nam Ức Tịch, Nạp Lan Thần Dật trầm mặc chốc lát, con ngươi đen tối giống như tường kín gió thổi không lọt, che đi mọi tâm tư của hắn, cằm của hắn khẽ nâng lên, giống như đang suy tư điều gì, một hồi lâu, hắn mới nhìn về phía Nam Ức Tịch, trong mắt là tràn đầy kiên định, “Thiên hạ, đích thực rất có lực hút với ta. Nhưng mà lực hút cũng không bằng nàng. Ta không muốn nàng chịu uất ức, dù là một chút ít.”
“Có được thiên hạ, hoặc là nghèo rớt mồng tơi, như vậy chàng đối xử với ta có gì khác nhau?” Nam Ức Tịch không có trả lời lời nói của Nạp Lan Thần Dật, vẫn là nhìn Nạp Lan Thần Dật, tiếp tục hỏi.
“Ta có thiên hạ, liền cho nàng thiên hạ. Ta chỉ có một đồng, liền cho nàng một đồng. Mặc kệ ta rơi vào cảnh ngộ như thế nào, ta đều cho nàng thứ tốt nhất của ta.” Nạp Lan Thần Dật nhìn Nam Ức Tịch, nói từng chữ. Mỗi một chữ, đều phát ra từ đáy lòng. Nàng là người hắn đã định từ khi mình còn tám tuổi, cả đời này không thay thế.
Nàng còn sống, chính là ban ân lớn nhất của trời cao đối với hắn. Hắn hận không thể nâng những thứ hắn có được đến trước mặt nàng, chỉ hy vọng nàng có thể vui vẻ cười. Hắn hận không thể thay nàng chịu đựng tất cả khổ sở nàng phải chịu
đựng, chỉ hy vọng nàng đừng cười như vậy nữa làm hắn đau lòng.
Nam Ức Tịch nhìn Nạp Lan Thần Dật, chợt nhẹ nhàng cười. Con ngươi của nàng sáng ngời giống như giọt nước, cười nói với Nạp Lan Thần Dật, “Đối với ta mà nói, thứ ta muốn chỉ là chàng. Chàng đã thủy chung như vậy với ta, vậy có thiên hạ hay không, có làm hoàng hậu hay không thì có khác gì? Chàng đã muốn thiên hạ này, ta liền đoạt với chàng! Nếu như chàng làm hoàng đế, ta nhất định làm hoàng hậu!”
Đối với Nam Ức Tịch mà nói, hai chữ hoàng hậu này không phải là vị trí cao cao tại thượng, không phải dưới một người trên vạn người, mà chỉ là đại biểu cho thê của Nạp Lan Thần Dật. Bởi vì hắn muốn làm hoàng đế, cho nên nàng sẽ làm hậu.
Nạp Lan Thần Dật nghe lời nói của Nam Ức Tịch, ôm Nam Ức Tịch thật chặt vào trong lòng. Nữ tử hắn yêu, thông suốt như thế, hiểu tâm ý của hắn như thế, bảo sao hắn không thể không yêu nàng đây?
Tiểu Tuyết cũng đã tránh đi khi Nạp Lan Thần Dật xuất hiện, mặc dù nàng không biết rõ thân phận của Nạp Lan Thần Dật, nhưng nàng biết nam tử này là nam tử duy nhất có thể làm cho Cung chủ dịu dàng cười. Nàng từ ánh mắt của hắn khi nhìn Cung chủ cũng có thể nhận ra, hắn thật yêu Cung chủ.
Mà Lam Cẩn Du cùng Nam Tú Cầm sau khi rời khỏi liền trở về bẩm báo tất cả cho quý phi, thái độ của Nam Ức Tịch xác thực khiến bè phái của Liễu quý phi hết sức gấp gáp, một mặt Liễu quý phi ở bên tai Nam Vũ nói xấu Nam Dận, một mặt nghĩ biện pháp đối phó Nam Dận.
Nam Ức Tịch giả vờ không biết chuyện gì. Liễu quý phi muốn đối phó Nam Dận, chỉ là mấy biện pháp đơn giản. Bọn họ càng đấu đá nhau, không nằm trong phạm vi quan tâm của nàng, nàng chỉ cần ngồi yên xem hổ đấu là được.
Chỉ là làm nàng không ngờ tới, Nam Khởi lại tự mình tới cửa tìm nàng.
“Cung chủ, Lục hoàng tử tới, đang chờ ở ngoài viện.” Nam Ức Tịch đang ngồi ở bên trong phòng nhàn nhã đọc sách, nghe Tiểu Tuyết thông báo, không khỏi nhíu mày.
Nàng biết bọn Liễu quý phi tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha tên dở hơi là nàng đây, nhưng mà nàng thật không ngờ nàng mới vừa nhẫn tâm đuổi Lam Cẩn Du cùng Nam Tú Cầm đi chưa tới một ngày, Liễu quý phi liền phái người tới chỗ của nàng, hơn nữa còn là Nam Khởi tự mình tới cửa.
Cũng không để xuống quyển sách trên tay, Nam Ức Tịch trừng mắt lên, nhếch môi, làm như không sao cả nói, “Nếu hắn nguyện ý chờ đợi, vậy để cho hắn chờ đợi. Ta lại muốn nhìn một chút trong thời tiết gió rét này, hắn có thể chống được bao lâu.”
Cầm một quyển sách dạy đánh cờ nhìn hơn nửa ngày, Nam Ức Tịch khẽ vươn lưng mỏi, lười biếng đứng lên. Từ lần trước sau khi nàng cùng Nạp Lan Thần Dật đánh cờ, nàng liền thường xuyên nghiên cứu sách dạy đánh cờ, càng đọc càng cảm thấy, có vài thứ nhìn lần đầu tiên cùng nhìn lần thứ hai, cảm giác rất không giống nhau.
Lúc mới đọc sách dạy đánh cờ, nàng chỉ nghĩ tới đánh cờ chi đạo, nhưng khi đọc lại, nàng lại cảm thấy thật ra thì cuộc sống như quân cờ, đánh cờ cũng chính là trải nghiệm cuộc sống. Nếu như thiên hạ là tổng thể, như vậy nàng nguyện ý làm con cờ hay là người đánh cờ đây? Dĩ nhiên là người đánh cờ.
Vì vậy, cùng Nạp Lan Thần Dật cùng nhau đoạt thiên, cũng không phải chỉ vì hắn, vì trong lòng nàng cũng muốn nhìn thiên hạ phồn hoa này, cũng muốn dùng cổ tay của nàng, chiếm một chỗ ngồi trong thiên hạ.
Nhẹ nhàng mở cửa sổ, chợt thấy tuyết rơi ngoài, khóe môi Nam Ức Tịch hiếm khi nâng lên một nụ cười, nói với Tiểu Tuyết, “Tuyết rơi bao lâu rồi?”
“Tiểu Tuyết cũng không rõ lắm, hình như rơi được nửa canh giờ rồi.” Tiểu Tuyết đang ngồi ở trên ghế dựa bên cạnh thêu thùa, thật sự Nam Ức Tịch không hiểu tại sao có người thích làm cái này, vừa mệt lại nhàm chán, còn không bằng đọc sách, đánh cờ.
Nhìn khung thêu trong tay Tiểu Tuyết mới thêu được một nửa, Nam Ức Tịch biết nàng tạm thời không thể ngừng tay, liền cười nói với Tiểu Tuyết, “Ta đi ra ngoài dạo một chút. Ngươi không cần đi theo.”
“Tiểu Tuyết giúp Cung chủ che dù nha!” Tiểu Tuyết nghe lời nói của Nam Ức Tịch, lập tức ngừng thêu thùa, đứng dậy muốn đi lấy dù.
Nam Ức Tịch đưa tay ấn Tiểu Tuyết ngồi xuống, đưa khung thêu tới trên tay của nàng, cười nói, “Không cần. Ta chạy một vòng trong sân sẽ trở lại, không cần che dù. Ngươi tiếp tục thêu đi, không phải ngươi đã nói, thêu thùa phải làm một mạch, nếu bị cắt đứt, hiệu quả không tốt sao?”
Tiểu Tuyết nghe Nam Ức Tịch nói như thế, cũng không ép buộc Nam Ức Tịch. Nàng hiểu rõ Nam Ức Tịch, tính khí Nam Ức Tịch rất bừa bãi, chưa bao giờ thích che dù, vì vậy mỗi lần đều là nàng đi theo Nam Ức Tịch thay nàng che dù, chỉ là cũng may bây giờ không phải trời mưa, không che dù một hồi cũng không có chuyện gì.
“Cung chủ người nhanh trở về nha. Dù sao bây giờ ngoài kia rất lạnh, thân thể bị ướt cũng không tốt.” Tiểu Tuyết bất đắc dĩ nhìn Nam Ức Tịch, ân cần nói với Nam Ức Tịch.
Nam Ức Tịch cười cười, gật đầu một cái coi như đáp ứng, giống như một con chim tước vui sướиɠ bay ra khỏi phòng. Thật ra thì nàng rất thích ngày tuyết rơi, nhìn bông tuyết trắng tinh bay múa đầy trời, tâm tình của nàng cũng bình yên hẳn.
Chậm rãi đi lại trong sân, bất tri bất giác liền đi tới cửa viện, thấy một người đứng trước cửa viện, Nam Ức Tịch không khỏi ngẩn ra, nhìn kỹ lại.
Người nọ mặc một bộ cẩm bào màu xanh da trời cao quý, đứng ở trong tuyết rất lâu, áo khoác của hắn đã ướt hơn phân nửa, bông tuyết lộn xộn rơi trên người của hắn, thế nhưng hắn lại giống như vô tri vô giác, cố chấp đứng ở nơi đó.
“Nam Khởi, sao ngươi còn chưa đi?” Nhận ra người nọ, Nam Ức Tịch không khỏi có chút kinh ngạc, Tiểu Tuyết nói cho nàng biết Nam Khởi tìm gặp nàng, nàng bảo hắn chờ, bây giờ đã qua hơn nửa ngày, tuyết lại rơi hơn nửa canh giờ, nàng cho là Nam Khởi đã sớm đi, không nghĩ tới hắn vẫn còn chờ ở chỗ này?
Thấy Nam Ức Tịch, Nam Khởi mở trừng hai mắt, bông tuyết rơi vào lông mi của hắn thành một lớp thật dày, bị hắn phủi xuống, hắn nhìn Nam Ức Tịch, có lẽ là vì đứng dưới trời tuyết quá lâu, mà ngay cả mỉm cười cũng có chút cứng ngắc, “Rốt cuộc ngươi chịu gặp ta rồi hả?”
Nam Ức Tịch nghe vậy, nhíu lông mày. Nàng không phải muốn đi ra gặp hắn, nàng chỉ muốn ra ngoài nhìn tuyết, vừa vặn phát hiện hắn vẫn còn ở đây mà thôi. Nếu nàng không phải nhất thời vui mừng muốn ra ngoài nhìn tuyết, hắn vẫn đứng ở nơi này chờ làm người tuyết sao?
Mặc kệ lần này Nam Khởi tới có mục đích gì, nhưng hắn là một hoàng tử lại có kiên nhẫn như vậy, ở dưới trời tuyết đợi lâu như vậy, quả thật không dễ dàng. Vì vậy, Nam Ức Tịch cũng không hạ lệnh đuổi khách ngay, mà nhíu mày hỏi, “Lục hoàng tử tìm ta chuyện gì?”
Nam Khởi nghe Nam Ức Tịch hỏi, con ngươi ôn hòa nhìn Nam Ức Tịch, trong mắt mang theo buồn bã, hắn cười với Nam Ức Tịch, trong giọng nói mang theo chờ đợi, hỏi, “Ta tới chỉ là muốn hỏi ngươi, ngươi thật muốn gả cho Nam Dận sao?”
Nam Ức Tịch không hiểu ánh mắt buồn bã của Nam Khởi đến cùng là có chuyện gì xảy ra, nàng không kiên nhẫn nhíu mày, là vì chuyện này sao? Giọng điệu không tự chủ trở nên lạnh hơn, “Ta gả cho người nào không liên quan tới Lục hoàng tử!”
“Coi như ngươi không muốn gả cho ta, cũng không có quan hệ gì. Nhưng mà xin ngươi không nên gả cho Nam Dận, hắn cưới ngươi, chỉ là vì bảo tàng Ma Cung mà thôi!” Nam Khởi nghe lời nói của Nam Ức Tịch, hình như có chút gấp gáp, hắn nhìn Nam Ức Tịch, trong giọng nói mang theo mấy phần ân cần.
Nghe lời nói của Nam Khởi, Nam Ức Tịch khinh thường nâng lên nụ cười châm chọc, nhìn Nam Khởi, không chút lưu tình nói, “Nam Dận lấy ta là vì bảo tàng Ma Cung, chẳng lẽ Nam Khởi ngươi không vì thứ đó sao? ! Ngươi đặc biệt đứng dưới trời tuyết chờ ta ra ngoài, chính là vì ngăn cản ta gả cho Nam Dận, ngươi muốn tình cảnh của mình không đến nỗi nguy cấp phải không?”
Nam Khởi nghe Nam Ức Tịch nói như vậy, khẽ lui về phía sau một bước, hình như trong mắt có dấu vết đau thương, hắn nhìn Nam Ức Tịch, nhìn hồi lâu, mới bày ra một nụ cười hơi chua xót, nói từng chữ một, “Thì ra ngươi cảm thấy ta như vậy.”
Hắn thừa nhận, hắn đến gần Nam Ức Tịch là có mục đích. Nhưng kể từ trên bữa tiệc lần đó khi nhìn thấy Nam Ức Tịch kinh thái tuyệt diễm, hắn đã động lòng với nàng. Hắn muốn cưới nàng, không chỉ là vì nàng có bảo tàng Ma Cung, hơn nữa là vì nàng là nàng, là nữ tử làm hắn động lòng.
Nam Ức Tịch nghe lời nói của Nam Khởi, không khỏi cau mày lại. Chẳng lẽ nàng nói sai rồi sao? Nam Khởi không có ôm rắp tâm như vậy sao? Cần gì phải bày ra bộ dạng bi thương như thế?
“Lục hoàng tử không cần diễn trò trước mặt ta, ta thừa nhận ngươi diễn không tệ lắm. Chẳng qua cả đời này của ta, đã thấy nhiều tiết mục như vậy, nên đã sớm chết lặng.” Nam Ức Tịch cau mày, tròng mắt trầm xuống, giọng nói lạnh lùng như cũ.
Cả đời này của nàng, nhìn quá nhiều giả dối, đã trải qua quá nhiều phản bội, bây giờ nàng không có hơi sức dư thừa đi phân biệt rốt cuộc là chân tình hay không. Mặc kệ Nam Khởi có ý định gì với nàng, kết quả nàng đưa ra cũng không thay đổi chút nào.
“Ngươi cho là ta đang diễn trò sao?” Nam Khởi nhìn Nam Ức Tịch, cười đến châm chọc, hắn nói, “Ta thừa nhận, ta đến gần ngươi là muốn chiếm được bảo tàng Ma Cung, nhưng ta đối với ngươi cũng là nghiêm túc. Nhưng Nam Dận, hắn không phải. Nếu như ngươi cảm thấy ta đang gạt ngươi, vậy ngươi có thể mang bảo tàng giao cho Nam Dận, ta sẽ không ngăn cản ngươi. Ta chỉ hi vọng ngươi không gả cho hắn!”
Nam Ức Tịch nghe Nam Dận nói như vậy, chân mày chau lại chặt hơn, nàng nhìn Nam Khởi, lạnh giọng nói, “Mặc kệ Lục hoàng tử là thật tình hay là giả dối, cũng mời cắt đứt phần tâm tư này. Về phần ta gả cho người nào, cũng không nhọc ngươi quan tâm. Ta không gả cho ngươi, cũng sẽ không gả cho Nam Dận!”
Nghe được lời nói của Nam Ức Tịch, bi trong mắt Nam Khởi biến thành hỉ, nhìn Nam Ức Tịch, làm như còn có lời phải nói, nhưng Nam Ức Tịch đã quay lưng đi, cũng không quay đầu lại, chỉ lưu lại một bóng lưng dứt khoát, một màn đỏ đậm kia làm ánh mắt của hắn đau nhói.
Nếu không phải nghe thấy Lam Cẩn Du trở lại nói có khả năng nàng gả cho Nam Dận, hắn sẽ không biết tình cảm của hắn dành cho nàng đã sâu như vậy rồi. Vốn tưởng rằng chỉ là thưởng thức tài hoa của nàng thôi, nghĩ tới việc cưới nàng có thể lấy được bảo tàng Ma Cung, mà mình cũng sẽ không phụ nàng, như vậy thì vẹn cả đôi đường rồi.
Nhưng khi nghe được có khả năng nàng gả cho Nam Dận, phản ứng đầu tiên của hắn không phải lo lắng bảo tàng sẽ thuộc về Nam Dận, mà là lo lắng sau khi nàng gả cho Nam Dận sẽ bị Nam Dận phản bội. Đối với Nam Dận, hắn quá hiểu rõ, người không học vốn không tài cán lại phách lối hoang da^ʍ như Nam Dận, chỉ thích những cô gái có dung mạo nghe lời, chắc chắn không thích nữ tử kinh thái tuyệt diễm lại ngạo thế độc lập như nàng.
Nam Dận cưới nàng, là vì bảo tàng. Nếu nàng gả cho Nam Dận, chỉ sợ cả đời sẽ bất hạnh. Nữ tử cương quyết mà có kinh thế chi tài như nàng, không nên gả cho Nam Dận, không nên bị chà đạp.
Ma xui quỷ khiến, hắn đã đến nơi này đợi nàng. Lúc tuyết rơi, hắn đã muốn rời khỏi, nhưng hai chân tựa như mọc rể, không thể di chuyển chút nào. Ý nghĩ muốn gặp nàng, muốn ngăn cản lòng của nàng mãnh liệt hơn bất cứ thứ gì. Mới vừa rồi khi nàng châm chọc nói hắn cũng như vậy thôi, hắn thật muốn nói cho nàng biết, nếu là nàng nguyện ý gả cho hắn, hắn nguyện ý buông tha đế vị để chứng minh tình cảm của hắn!
Nàng nói, nàng sẽ không gả cho Nam Dận, cũng sẽ không gả cho hắn.
Đúng vậy, nữ tử ấy cao ngạo mà trương dương, sao ham vinh hoa phú quý được. Hậu vị cao cao tại thượng này, có lẽ là mục đích tất cả cô gái theo đuổi cả đời, nhưng đối với nàng, địa vị này chẳng là cái gì. Không phải hắn thích nàng như vậy sao?
Chỉ tiếc, nàng lại không thích hắn. Nhưng nàng nói, mặc kệ hắn là chân tình hay là giả dối, cũng xin hắn cắt đứt ý niệm.
Hắn thật rất muốn hỏi một câu, chẳng lẽ nàng chán ghét hắn như vậy sao? Coi như hắn thật lòng, nàng cũng khinh thường liếc mắt nhìn sao? Nhưng cuối cùng không hỏi ra miệng, bởi vì hắn biết rõ, nếu hỏi, chỉ sợ tăng thêm nhiều phiền nhiễu thôi.
Cuối cùng liếc mắt nhìn cửa viện đóng chặt, Nam Khởi chậm rãi xoay người sang chỗ khác, từng bước một rời đi.
Nam Ức Tịch đứng ở bên trong viện, xuyên thấu qua cửa sổ thấy Nam Khởi xoay người rời đi, chân mày nhíu lại thật chặt.
Thật ra thì từ ánh mắt của hắn, nàng biết Nam Khởi nói đều là thật. Nhưng nàng vẫn dứt khoát với hắn, không chỉ là vì trong lòng nàng chỉ có Nạp Lan Thần Dật mà không chứa bất kỳ người nào khác, hơn nữa là vì Nam Khởi là ca ca cùng cha khác mẹ với nàng nha!
Nam Dận có lỗi với nàng. Nam Vũ có lỗi với nàng. Trương Sở Sở có lỗi với nàng. Lam Cẩn Du có lỗi với nàng. Nam Tú Cầm có lỗi với nàng. Nàng chịu quá nhiều phản bội cùng khổ sở, cho nên nàng muốn báo thù.
Nhưng nàng báo thù làm sao sẽ không tổn thương người vô tội đây? Cho tới bây giờ Nam Khởi chưa từng có lỗi với nàng, tuy nhiên bởi vì nàng báo thù, mà sinh ra tình cảm hoang đường như vậy, nhất định là rất khổ sở. Nàng làm như vậy, đúng không?
Chuyện cũ từng màn từng màn xông vào tim của nàng.
Từ khi nàng sanh ra, mẹ ruột nàng liền bắt đầu tính toán nàng, muốn nàng thay ca ca đi làm con tin, vì vậy mỗi ngày buộc nàng học tập những mưu kế buồn tẻ cùng ẩn nhẫn. Khi đó nàng còn nhỏ như vậy, những mưu kế cùng ẩn nhẫn đối với nàng mà nói, không chỉ là buồn chán, hơn nữa là đáng sợ cùng âm u.
Khi đó mẫu hậu luôn nói làm vậy vì nàng, mà nàng lại vì mẫu hậu mà nhẫn nhịn. Có khi đại tỷ sẽ len lén ôm nàng khóc, lúc đó nàng cũng không hiểu được thương tiếc cùng bất đắc dĩ trong mắt đại tỷ, lôi kéo tay đại tỷ nói, “Đại tỷ đừng khóc, mặc dù học những thứ này mệt chết đi, nhưng Ức Tịch biết mẫu hậu là muốn tốt cho muội, cho nên muội sẽ nỗ lực.”
Mỗi khi khi đó, đại tỷ luôn khóc lớn hơn, ôm nàng thật chặt. Lúc đó nàng liều mạng vì mẫu hậu mà cố gắng, cho dù năm đó năm tuổi liền bị cha mẹ tàn nhẫn mang đến Đông Lâm, nàng cũng chưa từng oán một chút nào.
Ở Đông Lâm ngày càng thêm mịt mù tăm tối, mỗi ngày cẩn thận, nhận hết khi dễ, nếu không có Nạp Lan Thần Dật, nàng không biết nàng có thể vượt qua năm năm ở Đông Lâm hay không?
Sau khi trở lại Nam Hải, nàng cũng không cảm nhận được một tia ấm áp nào, bởi vì người kia sợ hãi bị Đông Lâm vạch trần lời nói dối, nàng phải mỗi ngày mỗi đêm sống trong cung điện, trải qua những ngày khô khan mà nhàm chán.
Nhưng vì mẫu hậu, nàng đều nhịn. Cho đến cuối cùng, nàng mới biết, thì ra nàng sinh ra cũng chỉ là một con cờ, thì ra mẫu hậu nàng chưa bao giờ từng chân chính yêu thương nàng, nàng ẩn nhẫn đã thành toàn cho người ta.
Vì quyền thế, người đó thậm chí không tiếc tự tay chuốc rượu độc cho con mình uống!
Đời này, trừ đại tỷ, không có ai cho nàng một tia thân tình. Mà tình yêu, nàng cũng nhận lấy thất bại thảm hại.
Lòng tưởng rằng được giúp đỡ, thật ra thì là vực sâu. Hắn từng nói qua cả đời chỉ thích nàng, nhưng lại muốn cưới nàng cùng Nam Tú Cầm cùng một lúc, nàng vì hắn ẩn nhẫn, vì hắn chịu hết mọi khi dễ cùng hành hạ của Nam Tú Cầm.
Ngày thành hôn đó, nhìn hắn tự tay viết, hắn chỉ có cảm giác mới mẻ với nàng mà
thôi, nàng chỉ là một món đồ chơi của hắn mà thôi.
Những việc cũ này, hiện rõ mồn một trước mắt. Bảo sao nàng có thể quên? Sở dĩ nàng có thể sống sót, có thể sống sót trong Ma Cung tràn đầy máu tanh hơn nữa còn ngồi lên vị trí Cung chủ Ma Cung, cũng là vì báo thù mà thôi, bảo nàng thu tay lại như thế nào đây? !
“Cung chủ, người đang nhìn cái gì vậy?” Tiểu Tuyết thấy Nam Ức Tịch vẫn ngẩn người nhìn ngoài cửa sổ, không khỏi đưa tay quơ quơ trước mặt Nam Ức Tịch, ân cần hỏi han.
Nam Ức Tịch nhìn cảnh tuyết rơi ngoài cửa sổ, khóe môi hiện ra một nụ cười ý vị sâu xa, sâu kín thở dài một cái, nói, “Không có gì. Ta đang suy nghĩ, tuyết mỗi năm đều như vậy, nhưng khi ngắm tuyết tâm tình lại khác nhau. Đại khái chính là người và vật không còn thôi.”
Nàng đã không thể trở về được rồi, hôm nay nàng là Cung chủ Ma Cung, mà không phải là công chúa Ức Tịch, không phép nàng nương tay, bằng không thứ chào đón nàng chính là vạn kiếp bất phục.
Cõi đời này, vốn là cá lớn nuốt cá bé, nếu như ngươi mềm yếu, rất có thể sẽ bị cắn nuốt. Hôm nay nàng đã là người trong cuộc, không cho phép nàng d[d[l[q[d mềm lòng.