Chương 15
Ánh nắng buổi sáng ấm áp chiếu lên người, Đỗ Lăng trở người, miễn cưỡng duỗi cái lưng mệt mỏi. Đôi mắt lười biếng không tình nguyện mà mở ra, cảnh vật xung quanh có chút xa lạ. Ngơ ngác một hồi thì mới nhớ ra là mình đang ở biệt thự ngoài ngoại ô.
Ánh nắng xuyên qua rèm cửa càng lúc càng chói mắt, Đỗ lăng ngồi dậy dựa vào đầu giường. Cấm lấy điếu thuốc hút một hơi, nhẹ nhàng phun ra một vòng khói. Từng làn khói vòng tròn bay về phía trước, Đỗ lăng rơi vào trầm tư: Nếu như đoán không lầm thì…. Vu Vân chắc chắn là người kia. Ngày hôm qua lúc đè hắn ở dưới thân, bao nhiêu phẫn hận xông thẳng lên đầu, thật muốn một hơi cắn chết hắn mà cậu cũng thiếu chút nữa thì cắn chết hắn. Thiếu chút nữa!! Lần đầu tiên trong đời cậu hận một người như vậy, lần đầu tiên tức giận như thế, lần đầu tiên có du͙© vọиɠ muốn gϊếŧ người! Nhưng lúc cậu cắn xuống, một ý niệm chợt hiện ra trong đầu, nếu không phải là hắn , nếu không phải sợ mình sau này sẽ hối hận … Hừ!! Không phải ì thế thì cho dù có một trăm cái mạng thì hắn cũng không đủ đền tội.
Haizzz! Nếu quả thật hắn là người kia thì sao đây? Lẽ nào lại mặc cho hắn làm nhục? Tuy là làm cùng hắn rất là thoải mái, tuy là rất nghiện, tuy là hắn cũng rất ôn nhu, săn sóc. Tuy rằng hắn ta đôi khi cũng rất dễ thương, tuy rằng hắn cũng rất cẩn thận, cũng rất chiếu cố cậu, cũng rất giữ lời hứa không nuốt lời…
Nhưng… Cậu làm sao có thể tha thứ hắn!? Lẽ nào cứ như vậy mà quên đi? Không phải đàn bà thì sao? Cậu bị tổn thương thì không được so đo sao? Ai quy định đàn ông thì nhất định phải rộng lượng? Ai quy định cậu không thể mang thù?
Hừ! Cho dù là người kia thì thế nào? Nghĩ là cậu sẽ tha thứ cho hắn sao? Đừng có mơ! Hừ! Nếu như thật sự là ngươi kia, sau này chúng ta có trò để chơi rồi.
Từ phòng tắm đi ra, lại ăn một chút bữa sáng sau đó thì đọc sơ một tờ báo… Hắc hắc…. Hắn thật sự là rất hao tổn tâm trí, toàn bộ những thói quen hằng ngày của cậu, từ thức ăn, nhãn hiệu quần áo, ngay cả loại báo mà cậu hay đọc cũng chuẩn bị giống như đúc. Bất quá có một thứ hắn đã chuẩn bị sai, đó là dao cạo râu (sâu: ệt…:v). Lúc ở Mĩ cậu và Ngũ xài chung với nhau, sau này trở về nước thì cậu đã đổi sang dùng nhãn hiệu khác. Mà cái Vu Vân chuẩn bị trong nhà tắm là nhãn hiệu mà Đỗ Lăng dùng khi còn ở Mỹ.
Có lẽ cách hắn thể hiện sự quan tâm với cậu (chém~)! Cầm điện thoại lên, Đỗ Lăng thấy được một dãy số quen thuộc:
“Bảo bối tỉnh tỉnh nha, cậu là con heo con! Thức dậy! Có chuyện làm ăn lớn đến cửa tìm nha~!”
“Ông anh, hôm nay là chủ nhật mà. Cầu xin cậu luôn, đừng có tăng thêm công việc cho tôi được không?”
“Có vụ làm ăn lớn mà cậu không làm sao?”
“Không làm!”
“Được! Là cậu nói đó, tôi đi tìm người mới thì cậu đừng có mà hối hận đó!”
“Nói giỡn! Dọa gần đây tôi bị đoạt không ít người đẹp! Cậu dám đem tôi sang một bên thì tôi và cậu tuyệt giao! A? Cậu là đang nói thật hay đùa?”
“Nói thừa!”
“Có chuyện gì cần thì nói đi! Tôi giúp cậu làm!”
“Tôi muốn cậu giúp tra một người, phải giữ bí mật. Không được nói với bất kỳ ai, kể cả hai ông anh của tôi. Cứ tra từ hai mươi năm trước trở lại đây…”
Hắc hắc hắc….Công cuộc trả thù chính thức bắt đầu!
Ha ha ha….
———-
Mượn có là có kiến trúc mới cần thiết kế, Đỗ Lăng tiếp tục cư trú trong phòng làm việc ở tầng cao nhất. Cầm theo cuốn album của Vu Vân trở về nhà, Đỗ Lăng có chút không hiểu.
Ngũ từ nhỏ đã không thích chụp ảnh, kêu anh ta chụp ảnh hoặc lưu lại một bức ảnh thì thà gϊếŧ hcết anh ta còn hơn. Nhưng mà cái này của Vu Vân thật sự là có đủ hình ảnh, từ ảnh lúc Ngũ còn là trẻ sơ sinh, trăm ngày, biết đi, một tuổi cho đến lúc tốt nghiệp trung học. Tuy là số lượng anh không nhiều, nhưng nó có đủ toàn bộ quá trình của Ngũ từ nhỏ đến lớn. Tức chết nha! Tại sao tên đó lại có mà cậu không có? Hận! Vu Vân! Hừ! Giỏi lắm! Xem như anh lợi hại! Tôi…Tôi hận anh!!!
Nhưng mà… Haizz! Nhẹ nhàng vuốt ve nụ cười của Ngũ, Đỗ Lăng thì thào tự nói: anh Ngũ, em với hắn ta nên giải quyết sao đây?
Thứ hai là ngày hợp hội nghị thường kỳ, tất cả mọi thứ đều như bình thường không có gì đặc biệt. Chỉ là lúc cậu gần đi thì anh cả hỏi một câu khiến Đỗ Lăng sợ đến hết hồn. Đỗ Lăng nhìn như là đang vô ý mà hỏi Đỗ Lăng: “Tiểu Lăng này, dạo gần đây hình như em được tặng rất nhiều hoa nhỉ!”
“Á.. Ha ha, cái kia… ha ha…Cai này.. Cái này chắc là cửa hàng bán hoa đưa nhầm địa chỉ.”
“Cái gì mà giao sai địa chỉ. Anh là anh của em, em nghĩ có thể gạt anh sao? Có bạn gái rồi hả?”
“Không… Không có.”
“Không có? Em là cái đồ quỷ lừa gạt. Tiểu lăng em cũng không còn nhỏ nữa, nếu em thích ai thì cứ nói, anh sẽ không phản đối. Chỉ là nếu có thời gian thì dẫn về cho anh gặp, còn nữa…. Không nên để một cô gái tặng hoa cho mình, như thế không tốt lắm đâu.”
“Đúng vậy… Đúng vậy, anh cả nói đều đúng. Em còn có việc, em đi trước!”
Trở lại phòng làm việc, thấy trên bàn làm việc đặt một bó hoa thì Đỗ Lăng giận đến nỗi giơ chân. Trợ lý! Trợ Llý đâu? Tiểu Quang! Tiễu Quang~~~~~ Tra giúp tôi một chuyện, xem hoa này là do tiệm hoa nào đưa đến. Thay tôi cảnh cáo một chút, nếu còn dám giao hoa đến thì dỡ tiệm nó lun!
giữa trưa, nhân viên tiệm hoa lại đem hoa giao đến. Lần này không phải là bó hoa, cũng không phải lẵng hoa mà là một chậu hoa.
Là chậu cảnh! Hòn non bộ, khe nước giả. Đẹp, tinh xảo, màu xanh dạt dào. (sâu: anh vân max ngầu, tặng hoa quá quê chuyển hẳn sang tặng bonsai :v…)
Im lặng…
Đi kém với cái chậu cảnh là một ngăn đựng thức ăn, bên trong là 4 mốn hai mặn hai chay còn tỏa nhiệt, ngoài ra còn có một món súp hải sản nóng hổi.
Đỗ Lăng sáng sớm dậy trễ vẫn chưa ăn sáng, bây giờ thật sự là rất đói bụng. Những món ăn này nhìn qua thật rất ngon miệng, rất thơm, chỉ nhìn thôi đã muốn ăn. Nhưng mà… Cậu không thèm ăn!! Hứ! Vu vân tâm địa gian xảo, cái này ai biết được là hắn có hạ độc hay không. Nếu không có hạ độc thì chắc cũng có kê đơn! cậu mới không mắc mưu hắn!
Hừ! Tưởng có thể hối lộ cậu bằng cái này sao, nghĩ khá lắm! Không có cửa đâu!
Nhưng mà! Haizzz! Hình như rất ngon miệng! Haizz! Lần trước bị anh ba đãi bữa sáng, thật sự là rất đau khổ. Nghĩ lại thì cũng không thể nhịn ăn, buổi trưa ra ngoài dùng cơm rất phiền phức.. Haizz! Quên đi! Nhất định không ăn.
Nhưng…..
….
….
Uh, mặc dù không phải do đầu bếp của anh ba làm thế nhưng cũng rất là miễn cưỡng rồi.