Chương 13
Vu vân nhắm chặt hai mắt, Tiêu!
Đỗ Lăng tỏa ra sát khí mà nhào về phía hắn, Vu vân thậm chí có thể nghe thấy được thanh âm da thịt bị hàm răng cắn xé. Tim Đỗ lăng đập nhanh, trong tình thế cấp bách cơ thể có chút kích động mà hơi run, hai cánh tay mạnh mẽ kiên định giữ chặt tay đối phương. Chân của hai người quấn lấy nhau không chút kẽ hơ. Vu Vân cảm thấy mình thật sự đã mất ưu thế, cũng không muốn chống cự. Vu Vân không thèm giãy dụa.
Haizz! Chạy trời không khỏi nắng!
Tiêu rồi! Vu Vân hiểu rõ con người Đỗ Lăng: cậu là điển hình của loại người trong ngoài không đồng nhất. Bề ngoại mặc dù tực tằng, cường tráng thế nhưng nội tâm rất tinh tế tỉ mỉ, cũng rất tình cảm. Hơn nữa Vu Vân cũng biết Ngũ đã từng hết sức cưng chiều, che chở cậu. Đỗ Trọng và Đỗ Phong cũng cưng chiều, bảo hộ đứa em trai nhỏ như thế nào Vu Vân cũng đều biết hết. Ba anh em Đỗ thị có thế lực rất lớn, Đỗ Trọng với Đỗ Phong có sai đàn em thủ tiêu hắn hay không thì chưa biết nhưng lần này có lẽ hắn không thoát việc bị Đỗ lăng thủ tiêu, Vu vân cũng sẽ không nghi ngờ nếu hắn là người duy nhất chết dưới hàm răng của cậu.
Vu Vân thừa biết Đỗ Lăng thân thủ vô cùng tốt, hắn căn bản không có cơ hội thoát thân. Haizzz!! Gần thành công rồi vậy mà lại thất bại! Sai lầm một giây mang hận cả đời! Là hắn quá sơ suất, tình thế cấp bách nên nhất thời không phát hiện tên nhóc này giả trư ăn hổ, bị cậu ta chơi rồi! Đại thiếu gia tôi đây thật ủy khuất mà, lúc này xem ra là cơ hội báo thù tốt nhất. Bất luận là thế lực nhà họ Đỗ hay hai ông anh cưng chiều cậu út Đỗ Lăng kia đi nữa thì chỉ cần là đàn ông đều muốn gϊếŧ hắn!
Trước đây sở dĩ Đỗ lăng không muốn dùng thế lực gia đình mà âm thầm điều tra về hắn cũng là vì sợ hắn bị hai ông anh biết được. Hiện tại người đã nằm trong tay cậu muốn trốn thế nào cũng không được. Với sự cưng chiều của hai ông anh thì xử lý một khối thi thể không có gì khó cả…haizz!! Kế hoạch hỏng bét!!
Nhưng mà tên nhóc này cũng thú vị quá đi chứ! Thật là, ngay cả một tên cáo già như hắn mà cũng bị cậu chơi lại (sâu: anh cũng tự biết mình là cáo già nhỉ :v…). Nhóc con giỏi lắm! Cưng như vậy tôi rất thích! Cho dù là có nóng tính như lửa, cho dù là lớn lên dưới sự sủng ái của mọi người, Đỗ lăng cũng không trở thành đại thiếu gia hư hỏng tùy hứng. Ngược lại Đỗ Lăng rất biết có chừng mực, là một thanh niên đẹp trai xuất sắc.
“Không phải chúng ta không tgiỏi mà là địch quá gian xảo” đây là cách hình dung rõ nhất con người của Đỗ Lăng. Bất quá từ giờ trở đi cậu đã có thể vùng dậy!! Cho tới bây giờ, Vu Vân luôn núp trong bóng tối khiến cho Đỗ Lăng hận đến nghiến răng nghiến lợi, rồi còn đau khổ vì không có biện pháp đối phó hắn. Vu vân đối với con người của Đỗ Lăng hiểu rất rõ, mọi hành động của cậu đều bị hắn khống chế. Khiến Đỗ lăng rất tức giận, mấy tháng qua cậu luôn phải cố gắng nhẫn nhịn chỉ đợi cơ hội này —– cậu muốn gϊếŧ chết hắn ta~~~~~ cậu muốn gϊếŧ hắn, băm hắn ra cho chó ăn!!!! Bao nhiêu oán hận, phẫn hận, sỉ nhục tíc tụ trong ngực Đỗ Lăng dần dần biến thành một ngọn lửa tức giận, máu nóng dâng lên, Đỗ lăng không thể kìm nén hơn được nữa, cậu hét lên một tiếng rồi hung hắn cắn Vu Vân!
“Á Á Á!!” do đang thích thú mà không kịp đề phòng nên Vu vân bị cắn đau mà hét lên một cách sợ hãi. Đau quá đi! Nhưng mà thấy Đỗ Lăng liều mạng cắn không chịu ngừng lại như vậy nên Vu Vân đành nhẫn nhịn chịu đau, trên mặt chưng ra vẻ mặt tươi cười, thì ra cậu ấy cũng luyến tiếc hắn. Ha ha…vốn là cắn yết hầu nhưng sau đó hàm răng lại di chuyển đến đầu vai, tuy rằng rất đau, tuy là không cần nhìn cũng biết là máu chảy đầm đìa thế nhưng Vu Vân vẫn cảm thấy rất hài lòng. Tay chân tuy bị Đỗ Lăng cố định không thể nào động đậy, Vu Vân thuận thế cúi đầu dùng môi cùng gương mặt không ngừng cọ cọ vào tóc của Đỗ Lăng.
Một lúc lâu, Đỗ Lăng ngẩn đầu lên, một mùi máu tươi thoang thoảng phiêu tán trong không khí. Thanh âm Đỗ Lăng trầm thấp và khàn khàn: “Anh là gì đối với Ngũ?”
Vu Vân không trả lời, chỉ im lặng mà nhìn Đỗ Lăng. Đỗ Lăng không có cơ hội để tháo dải bang bịt mắt xuống, các động tác vung ra đều dựa vào bản năng nhiều năm rèn luyện mà phản ứng lại. Dải băng bịt mắt màu đen làm cho làn da Đỗ Lăng trở nên trắng nõn, trong suốt, mà nổi bật hơn là đôi môi dính những giọt máu đỏ tươi diễm lệ. Vu Vân bị mê hoặc triệt để, bất tri bất giác mà nâng lên đầu, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ lên đôi môi đỏ mọng của Đỗ Lăng.
Đỗ Lăng mất một lúc mới phản ứng lại, đột nhiên gầm lên giận dữ. Đỗ Lăng cụng mạnh vào đầu Vu Vân phát ra một tiếng “cốp” to: “Anh nghĩ tôi không dám gϊếŧ anh!?”
“Gϊếŧ đi! Không chiếm được em, bị em gϊếŧ cũng tốt!”
“Anh!!” Đỗ Lăng đem hai tay Vu Vân họp lại cùng một chỗ, dùng một tay giữ chặt lấy. Một tay rãnh rỗi liền đưa lên muốn gỡ ra dải bịt mắt, Vu vân phát hiện được ý đồ của cậu thì giãy dụa kịch liệt. Mặc dù hai người thể lực có chút xê xích nhau nhưng tốt xấu gì Vu Vân cũng là người quanh năm tập võ, cả hai cứ quấn lấy nhau mà giằng co. Đỗ Lăng mặc dù lấy thân đè Vu Vân áp xuống dưới thân, thế nên cuối cùng vẫn không gỡ ra được dải băng bịt mắt.
“Không cần lao lực như vậy, em có nhìn thấy tôi thì em cũng không nhận ra đâu.”
“Để tôi nhìn anh!!”
“Gϊếŧ tôi, gϊếŧ tôi rồi em có thể nhìn!”
“Đáng ghét! Anh rốt cục là ai?”
“Tôi đã nói rồi, em sẽ không nhận ra tôi đâu. Tiểu Lăng tôi biết hết thảy đều là lỗi của tôi, em muốn thế nào tôi cũng cam tâm tình nguyện. Em muốn gϊếŧ tôi, tôi cũng không oán trách em. Trên cổ tôi có đem một sợi dây chuyền, mật khẩu là sinh nhật em, em cứ giữ lấy nó tương lai nếu như có người đến tìm ngươi báo thù cho tôi thì hãy đưa sợi dây chuyền ra, sẽ không có ai tìm em gây phiền phức.”
“Tiểu Lăng tôi là một đứa trẻ mồ côi, không cha không mẹ, không người thân thích, chỉ trừ em ra tôi chẳng hề có điều gì vướng bận. Nếu gϊếŧ tôi em có thể bình phục, em cứ gϊếŧ, những thứ khác không vấn đề gì. Em không cần suy nghĩ nhiều, tôi không muốn em vì bất kỳ chuyện gì mà chịu ủy khuất. lăng tôi yêu em, Tôi bằng lòng thử tất cả mọi cách để em có thể nguôi giận! Thâm chí là chết dưới tay em!”
“Nói xạo! Lừa Gạt! Anh là đồ lừa gạt! Tôi sẽ không tin tưởng anh!” Đỗ lăng dùng sức hét lớn: “Anh yêu tôi? Đây là cách mà anh yêu tôi sao? Anh…” Bạn đang
“Xin lỗi, đều là lỗi của tôi, cho dù tôi có chết nghìn vạn lần đi nữa cũng không thể vãn hồi rồi” Thanh âm Vu Vân trầm thấp đầy mê hoặc, mang chút thôi miên: “Xin lỗi Tiểu Lăng… Xin lỗi, em muốn tôi bồi thường em thế nào cũng được. Tôi cũng có thể vì em làm bất kỳ điều gì, chỉ cần em quên đi, quên nó đi thì tùy em muốn tôi như thế nào cũng được… Tùy em muốn tôi nói bất kỳ cái gì, chỉ cần em quên nó…”
Đỗ lăng bị ảnh hường bởi thanh âm thôi miên của Vu Vân, Đỗ Lăng chậm rãi tuột xuống tựa vào đầu vai Vu Vân mà bất động. Một lúc lâu, Vu vân cảm thấy đầu vai mình có chút ấm ấm, một cảm giác đau đơn từ từ dâng lên trong lòng Vu Vân. Hắn có chút kinh hãi, những lời an ủi muốn nói đều không thể nói ra khỏi miệng, chợt nghe thấy thanh âm nức nở của đỗ Lăng: “Anh….Anh cư nhiên cưỡиɠ ɠiαи tôi…”