Khi ôm Ninh An chờ thang máy, thấy trong thang máy không ai, cậu lại muốn mắng chửi người, đang mắng mắng, đột nhiên cảm thấy buồn nôn, che miệng cúi đầu nôn khan.
Lôi Nghị cười xấu xa, thấy Ninh An không thoải mái thì mặt lập tức biến sắc, ôm cậu hỏi làm sao vậy.
Ninh An nôn một lúc lâu mới đỡ hơn, đôi mắt cậu ướŧ áŧ lắc đầu, nói gần đây mình luôn buồn nôn, chắc là dạ dày có vấn đề, nói nói lại khóc lóc mắng Lôi Nghị, nói hắn bắn nhiều như vậy bắn hỏng cơ thể cậu rồi.
Lôi Nghị thương tiếc ôm lấy cậu, bất đắc dĩ nói:
“Được, về sau chồng không bắn nữa.”
Vừa nghe tài xế nói không bắn, Ninh An lại không vui, liều mạng đấm Lôi Nghị, còn đỏ mặt nói không được!
Vì thế hai người cứ dính lấy nhau ầm ĩ, chuyện buồn nôn cứ bị bỏ qua như vậy, cho đến khi Ninh An thật sự mang thai, thai phụ nhìn chiếc bụng phồng lên của mình kinh ngạc nhìn Lôi Nghị.
Cha mẹ Ninh An đã lâu không nhìn thấy con trai, nhưng con trai họ lại được nuông chiều đến tùy hứng, họ cũng không quản được, cho đến một ngày nọ Ninh An gọi điện thoại đến nói có chuyện muốn thông báo với mọi người, vì mọi người trong nhà họ Ninh đều tề tụ, chờ cậu thông báo tin tức cho mọi người.
Ninh An và tài xế của mình về nhà rất sớm, Lôi Nghị lớn lên rất đẹp trai, vừa cao vừa cường tráng, nghe nói năng lực làm việc cũng mạnh, nếu không cậu sẽ không thưởng thức hắn như vậy, đến chuyện lớn cần thông báo cũng đưa hắn theo.
Ninh An tiến vào phòng nhìn trận thế kia, cậu đột nhiên cảm thấy chùn bước, nhưng không thể giấu chuyện này được, giấu được mùng một không thể gạt được mười lăm, đơn giản là nói thẳng đi.
“Ông bà, cha mẹ, nhà họ Ninh nhà chúng ra cuối cũng có cháu rồi.”
Ninh An lắp bắp nói, hoàn toàn không giống cậu bình thường.
Mẹ Ninh nghe vậy thì vui mừng hỏi:
“Thật vậy chăng! Là ai sinh? Tiểu tử thúi, loại chuyện vui như thế này mà con không nói sớm, có cái gì mà giấu chứ!”
Cha Ninh cũng vui mừng gật đầu, cảm khái nói:
“Con cũng biết tranh đua đấy, tuy rằng phẩm hạnh không ra gì nhưng cũng không làm nhà họ Ninh tuyệt hậu.”
Ông Ninh quát lớn:
“Nói chuyện kiểu gì vậy, cháu trai rất tốt, không có một chút khuyết điểm nào!”
Trong nhà vô cùng náo nhiệt, ồn ào nhốn nháo, mồm năm miệng mười, ngươi một câu ta một câu, bà cũng cảm động đến mức nước mắt lưng tròng, nhìn dáng vẻ cũng rất vui mừng.
Ninh An đứng nơi đó đó cực kỳ xấu hổ, căn bản không nói nên lời câu tiếp theo, chẳng lẽ phải nói cho người nhà cậu tự mình sinh con.
Lúc này, Lôi Nghị đi lên phía trước hắn quỳ xuống, sau đó dập đầu ba cái rồi trịnh trọng thông báo:
“Cha mẹ cháu mất sớm, cha mẹ nuôi cũng đã qua đời, từ hôm nay trở đi mọi người là người nhà của cháu.”
Sau đó lại nói với mẹ Ninh:
“Ngài là mẹ của con.”
Mẹ Ninh: “???”
Ninh An xấu hổ:
“Tài xế thối…Anh nói cái gì vậy.”
Lôi Nghị lại nói:
“Đứa bé trong bụng Ninh An là của cháu, cháu muốn cưới cậu làm vợ, xin mọi người đáp ứng.”
Trong nháy mắt đó, mọi người cực kỳ khϊếp sợ.
Ninh An há to miệng, cậu không nghĩ đến tài xế thối lại trực tiếp như vậy, đúng thật là dọa chết người.
Cha Ninh che ngực lại cảm thấy mình sắp lên cơn đau tim rồi, mẹ Ninh nhìn Lôi Nghị một lúc lâu rồi cười lạnh nói:
“Cậu điên rồi? À không đúng, lúc trước trong công ty đã lan truyền tin đồn về hai đứa, lúc ấy tôi không để trong lòng, không nghĩ đến lại là sự thật! Là cậu hại con trai toi trở thành đồng tính luyến ái?”