Chương 28

Chương 28:

Tính cách của Ninh An là như vậy, cao ngạo cực đoan, muốn cậu xin lỗi còn khó hơn lên trời, mà tên tài xế thối kia lại không nhường nhịn Ninh An, tính tình lớn muốn chết, thật giống như cậu thật sự làm sai phải xin lỗi hắn vậy, Ninh An tức đến mức muốn xuất huyết.

Cậu ác độc nghĩ tên tài xế thối kia có gì đặc biệt hơn người, anh chờ xem, xem ai thắng ai, ông đây có rất nhiều gậy mát xa, không cần dươиɠ ѵậŧ thối của anh!!

Hai người chiến tranh lạnh trong năm ngày, lúc đó, mặt Lôi Nghị âm trầm, hắn hút ngày càng nhiều thuốc hơn, khiến người đầy mùi thuốc lá, nữ công nhân chỉ mới lại gần Lôi Nghị đã che mũi trốn đi.

Ninh An cũng ngồi buồn trong văn phòng cầm một cây gậy mát nhập khẩu tự an ủi, nhưng cắm như thế nào cũng không thích hợp, không chỉ không thoải mái mà càng ngày càng ngứa.

Ninh An ác độc ném gậy mát xa đi, miệng mắng tài xế thối, mắng một hồi, trong lòng lại càng khó chịu hơn, cuối cùng cậu không thể nhịn được nữa cầm lấy máy bàn gọi cho Lôi Nghị.

Rất lâu xong mới có người nghe máy, Ninh An cắn môi nói:

“Tôi có việc, anh mau đến!”

Lôi Nghị lạnh lùng nói:

“Có chuyện gì thì nói đi.

“Anh!”

Ninh An tức giận nói:

“Anh…Nếu anh không đến thì tôi sẽ xa thải anh.”

Lôi Nghị cười nói:

“Tùy cậu, lại không phải cậu chưa từng xa thải tôi.”

Câu nói này khiến Ninh An tức giận đến mức run giọng.

“Lôi Nghị! Rốt cuộc anh muốn làm gì!”

Hắn không nói gì, một lúc lâu mới khàn giọng thỏa hiệp.

“Một lúc nữa tôi đến.”

Qua nửa giờ, nửa giờ này đúng là thời gian khó khăn nhất trong cuộc đời Ninh tổng. cuối cùng cửa cũng mở.

Lôi Nghị phong trần mệt mỏi tiến vào, trên người hắn vẫn mặc chiếc áo khoác kia, thân hình cao lớn cường tráng, cặp mắt đen thâm thúy nhìn chằm chằm Ninh An, chỉ một ánh mắt cũng đủ khiến Ninh tổng mất khống chế.

Ninh An giống như bị trúng tà, cậu nổi giận đùng đùng đi qua, măng to Lôi Nghị là tên khốn nạn xúc sinh, mắng hắn bằng tất cả vốn từ của mình.

Lôi Nghị cười lạnh nhìn Ninh An, không nói một lời nào.

Cậu nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, càng khó kiềm chế kéo tủ lấy ra thứ gì đó ném về phía Lôi Nghị.

Lắc tay đập lên tường, sợi dây bị đứt, từng viên ngọc thạch rơi đầy đất.

Vẻ mặt Lôi Nghị chợt biến lạnh, lạnh đến mức có thể đông cứng tất cả, Ninh An không nghĩ đến thế mà mình nhất thời xúc động lại khiến lắc tay của hắn đứt mất, đó còn là di vật của mẹ Lôi Nghị. Nhưng bây giờ đang nổi nóng sao cậu có thể xin lỗi được, cậu chửi ầm lên giống như kẻ điên, thậm chí còn xông lên đánh Lôi Nghị, mắng hắn là tội phạm cưỡиɠ ɠiαи súc sinh khốn nạn.

Lôi Nghị hung hăng bắt lấy tay Ninh An, lãnh lệ nói:

“Ông đây đúng là tội phạm cưỡng gain, hôm nay ông đây phải cưỡиɠ ɠiαи đĩ da^ʍ này!”

“Tên khốn, tôi muốn gϊếŧ anh! Tôi muốn gϊếŧ anh!”

Ninh An tức giận đến mức sắp hỏng mất, đôi tay liều mạnh giãy giụa, nhưng lại bị người đàn ông thô bạo đẩy ra, cậu bị đẩy lảo đảo, khóc kêu nhào đến.

Lúc này Ninh An giống như người đàn bà đanh đá, không quan tâm đến hình tượng, không màng tất cả phát tiết lửa giận về phía Lôi Nghị, giọng nói to đến mức bí thư bên ngoài cũng nghe thấy.

Bí thư cực kỳ xấu hổ, đeo tai nghe lên giả vờ không nghe thấy, một lát sau động tĩnh trong phòng nhỏ lại, bí thư mới tháo tai nghe xuống thì lại nghe được một tiếng kêu bén nhọn thảm thiết.