Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 98: Hách Học Trưởng, Hách Lão Ca! (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hách Học Trưởng, Hách Lão Ca! (2)

Lâm Phàm cùng Trương lão đầu đứng song song trước cửa, hướng về phía Tiền Tiểu Bảo phất phất tay.

"Gặp lại sau."

Tiền Tiểu Bảo nằm nhoài trên cửa sổ xe, cao hứng khua tay nói: "Sẽ sớm thôi, đợi có thời gian ta sẽ đến tìm các ngươi cùng nhau chơi đùa."

"Hoan nghênh ngươi." Lâm Phàm mỉm cười nói.

Rất nhanh, chiếc xe sang trọng kia dần dần lăn bánh rời đi, cuối cùng biến mất trong tầm mắt của bọn hắn.

Lâm Phàm và Trương lão đầu hào hứng nhìn nhau.

"Hắn nói tạm biệt với chúng ta, còn bảo sẽ tới tìm chúng ta đi chơi nữa kìa, xem ra là hắn nguyện ý cùng chúng ta làm bằng hữu rồi." Trương lão đầu vui vẻ nói.

"Hắn đúng là một người tốt." Lâm Phàm hùa theo.

Hai người trên mặt tươi cười, sau đó trăm miệng một lời: "Thật vui vẻ."

Có vài vị hộ lý đúng lúc đi ngang qua, trông thấy tình huống mới rồi của hai người bệnh tâm thần thì đầu óc không khỏi có chút ngây ngẩn, đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Vừa nhìn liền thấy thân phận của tiểu hài tử kia hiển nhiên không đơn giản, người có thể đi chiếc xe limousine sang trọng màu đen ấy tuyệt đối là hài tử nhà giàu có, thế nhưng làm sao người như vậy lại cùng người bị bệnh tâm thần ở cùng một chỗ, còn bày ra dáng vẻ thân thiết đưa bọn hắn trở về?

Mấy vị hộ công suy nghĩ nát óc cũng đều không nghĩ ra được lý do nào hợp lý.

Bọn họ luôn hi vọng có thể kết giao bằng hữu cùng một vị thổ hào nào đó, tuy nhiên lại không có bất kỳ cơ hội nào.

Thế nhưng bây giờ lại tận mắt trông thấy ngay cả bệnh nhân tâm thần cũng đều có bằng hữu là thổ hào, đối với bọn họ thì việc này chính là một sự đả kích rất lớn.

...

Bệnh viện đa khoa Tam Điền Hoa Giáp.

Lý Lai Phúc thật sự thấy tuyệt vọng rồi, ông đã mang theo bảo an đi tìm Lâm Phàm và Trương lão đầu khắp nơi, đã hỏi thăm qua rất nhiều người nhưng ai nấy đều nói không hề nhìn thấy khiến ông cũng không biết nên làm thế nào cho phải.

Lý viện phó nặng nề thở dài một tiếng.

Không có cách nào a, ông có muốn giấu giếm thì cũng chẳng thể giấu nổi, nếu như đêm nay mà còn tìm không thấy thì tình huống kia coi như không xong rồi.

Lý Lai Phúc suy nghĩ mông lung một hồi, cuối cùng quyết định thôi thì cứ thú thật với chính chủ vậy.

Ông lấy điện thoại di động ra gọi tới cho Hách viện trưởng.

Điện thoại thông.

"Hách lão ca, huynh đang làm gì vậy?"

Trong lòng của ông thấy rất hổ thẹn, thế nên tự giác hạ thấp tư thái, vừa mở miệng liền chủ động gọi đối phương một tiếng lão ca, hai tiếng lão ca.

"Ừm! Không có việc gì quan trọng."

"Ta gọi đến giờ này vì muốn nói cho huynh biết một chuyện, nhưng đầu tiên nói trước, huynh phải bình tĩnh, không nên kích động mà ảnh hưởng tới sức khỏe nhé."

"Chuyện là như vậy, hôm nay bên bệnh viện chỗ ta phát sinh một ít chuyện, có tà vật ruồi xuất hiện dẫn tới bệnh viện vô cùng nhốn nháo, Lâm Phàm và Trương lão đầu chắc là bị kinh hách nên đã chạy ra khỏi bệnh viện mất rồi. Huynh cũng biết cách làm người của ta mà, ta tuyệt đối không phải là loại người không chịu trách nhiệm kia, ta đã dẫn theo rất nhiều người đi tìm cả ngày nay nhưng vẫn chưa tìm thấy, hiện tại không còn cách nào a, chỉ có thể trông cậy vào huynh. Hách học trưởng, Hách lão ca, huynh có thể giúp ta tìm người được không? Ta thừa nhận đây là do ta thất trách, nhưng ta thực tình không nguyện ý nhìn thấy xảy ra chuyện như vậy a."

Lý Lai Phúc cảm thấy rất bất đắc dĩ, đến cùng là người đã chạy đi đâu vậy, ông đã cho người đem phụ cận lật tung trời nhưng vẫn không thấy tung tích của một già một trẻ đó, rốt cuộc hai người bọn họ đã chạy bao xa rồi?

Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.

Hách Nhân đứng ở nơi đó nhận điện thoại, vừa nghe Lý Lai Phúc ăn năn hối lỗi, vừa thản nhiên đứng quan sát Lâm Phàm cùng Trương lão đầu đang ngồi ở đằng kia.

Sau khi cả hai trở về liền được hộ lý dẫn đi ăn uống rồi tắm rửa sạch sẽ, hiện tại đang cùng những người bệnh khác tụ tập ở phòng sinh hoạt chung để xem tin tức thời sự trên TV, cả hai coi rất nhập thần, còn thỉnh thoảng nhỏ giọng giao lưu, chỉ trỏ cái gì đấy trên màn hình.

Hách viện trưởng lặng lẽ đi ra bên ngoài, trên mặt lộ ra thần sắc láu cá rất đáng đánh, trong lòng ông thầm nghĩ: ta nhất định phải đùa bỡn ngươi một phen cho ngươi biết.

"Ngươi làm sao thì làm, ta đã đem người bệnh giao cho ngươi, đó là vì ta tin tưởng ngươi, hiện tại ngươi vậy mà thông báo cho ta biết là đã làm mất người rồi, ngươi biết hậu quả lớn cỡ nào không? Hai người bọn họ là bệnh nhân tâm thần, ngôn hành cử chỉ đều khó mà khống chế, lỡ gây nguy hiểm cho bản thân còn đỡ, nhưng một khi bọn họ gây nguy hại đến tính mạng của người khác thì sao? Ta nói cho ngươi biết, đợi tới lúc đó thì xem như ngươi nên vĩnh biệt cái ghế viện trưởng luôn đi."

"Ngươi chớ gọi học trưởng này lão ca kia, ngay thời khắc ngươi đem ta kéo vào danh sách đen ấy thì quan hệ giữa ta và ngươi đã cắt đứt, hiện tại chúng ta chỉ là hai người xa lạ mà thôi."

"Cái gì? Hiện tại đem ta lôi ra sổ đen? Ta nói ngươi nghe, hết thảy đều đã trễ rồi. Mà thôi đi, bây giờ những việc này đều không phải là chuyện quan trọng, quan trọng là ngươi mau mau tìm thấy người rồi trả lại cho chúng ta. Ta nên sớm nói với ngươi một tiếng, bọn hắn gần nhất bệnh tình càng ngày càng nghiêm trọng, đối với người xa lạ có tính công kích rất mạnh, một khi lỡ có chuyện gì phát sinh thì chắc chắn ngươi không thoát khỏi trách nhiệm đâu."

"Đừng có nói xin lỗi làm gì, kéo đen ta là quyền của ngươi, ta làm sao có thể can thiệp vào quyền của người khác. Đêm nay ngươi có ngủ được hay không, ta không cần biết, nhất định phải tìm cho ra người trả về cho ta."

"Trong tấm thẻ bài có máy định vị hay không? Ngươi nghĩ nhiều quá rồi đó, chỗ chúng ta sao có thể có thứ đồ chơi cao cấp kia, bệnh viện tâm thần Thanh Sơn chúng ta không thu một đồng tiền nào của mấy người bệnh, ta là làm người tốt chuyện tốt, miễn phí cung ứng nuôi bọn họ, nơi nào còn có tiền chi cho mấy thứ như định vị?"

"Ta mặc kệ, đêm nay không ngủ được thì ngươi cũng phải tìm thấy người."

"Cúp máy đây!"