Chương 96: Giúp Trương Lão Đầu Báo Thù!

Giúp Trương Lão Đầu Báo Thù!

Lâm Phàm chậm rãi giúp đối phương cởi dây, còn Trương lão đầu thì nhẹ nhàng xé toang lớp băng dán ngoài miệng của cậu nhóc.

"A, đau!"

Băng dính bị hai tên bắt cóc dán rất chặt, lúc Trương lão đầu lột ra thì không khỏi khiến da thịt non mềm của cậu bé bị trầy xước nhẹ, cậu ta xoa xoa khóe miệng, thút thít kêu đau.

Cậu nhóc này mới chỉ là một đứa trẻ tầm bảy tám tuổi, trên người mặc đồng phục học sinh màu đen rất đẹp mắt, mái tóc được chải ngôi rõ ràng, hẳn là còn vuốt chút keo nên nhìn rất bóng loáng.

Vừa nhìn liền biết là tiểu hài tử của gia đình có tiền.

"Cám ơn các ngươi đã cứu ta, ta tên là Tiền Tiểu Bảo, nhà ta có rất nhiều tiền, cũng rất trượng nghĩa, ta nhất định sẽ nói cha mẹ báo đáp các ngươi."

Tiền Tiểu Bảo kinh lịch qua cảm giác bị bắt cóc thì thấy rất kí©h thí©ɧ, hoàn toàn không có chút sợ sệt nào.

Lâu lắm rồi nó mới được ra ngoài mà không có bảo tiêu kè kè ở bên cạnh, cảm giác này thật là khiến cho người ta thấy dễ chịu.

Bình thường xuất hành luôn có một đám bảo tiêu đi theo nó, ngay cả gác cổng bên ngoài cửa trường học cũng đều bị bảo tiêu chiếm lĩnh.

Nó vẫn còn nhỏ, cảm thấy như vậy thì rất gò bó, cho nên hiện tại hoàn toàn không hề lo nghĩ cho người trong nhà đang sốt ruột, mà chỉ thấy nhân cơ hội tự do như bây giờ thì nhất định phải ra bên ngoài chơi vui vẻ một chút.

"Ta mang các ngươi đi tới chỗ này chơi đùa, có đi hay không?" Tiền Tiểu Bảo hỏi.

Lâm Phàm không muốn đi, hắn nhớ kỹ đường về nhà, cho nên bây giờ chỉ muốn đi về, đi ngang qua cây cầu kia liền có thể đến nơi rồi.

Hắn rất nhớ nhung cảm giác thoải mái khi ở nhà.

"Đi, đi." Trương lão đầu tâm tình vẫn hệt như một đứa con nít, vừa nghe thấy có chỗ chơi đùa liền thấy hào hứng hẳn, ông cũng rất muốn đi chơi.

"Lâm Phàm, chúng ta đi chơi đi."

Trương lão đầu lôi kéo cánh tay Lâm Phàm, coi như Lâm Phàm không nói gì thêm, nhưng ông biết rõ trong lòng hắn đang suy nghĩ như thế nào.

"Ừm. . . Được thôi."

Lâm Phàm nghĩ nghĩ, lão Trương đã muốn đi chơi như vậy rồi, hắn sao có thể không đồng ý được, bất quá hắn thật sự rất muốn về nhà.



Bên trong thị khu.

Phòng trò chơi.

Sắc mặt Trương lão đầu cùng Tiền Tiểu Bảo đều đỏ bừng, cả hai hăng say ngồi trước máy chơi game "97 Quyền Hoàng", nút phím bị bọn họ ấn lốp bốp điên cuồng, trên màn hình, hai nhân vật đại diện cho mỗi người đều đang quyền đấm cước đá, ẩu đả dữ dội lẫn nhau.

Chỉ là đối với người lần đầu tiên tiếp xúc với máy chơi game như Trương lão đầu mà nói, thì hiển nhiên ông ta đánh không lại Tiền Tiểu Bảo.

"KO!"

Tiền Tiểu Bảo dương dương đắc ý nói: "Thấy được chưa, ta chính là cao thủ, ngay cả một chút máu của ta ngươi cũng đều không hạ nổi mà ta đã đánh bại ngươi rồi."

Trương lão đầu ủ rũ, dáng vẻ đáng thương, tội nghiệp nhìn Lâm Phàm, "Giúp ta báo thù đi."

"Được." Lâm Phàm gật đầu.

Bởi vì động tĩnh chỗ bọn họ tương đối ồn ào, cho nên lão bản của phòng game này sớm đã chú ý tới, nay thấy ván game vừa kết thúc liền đi đến, mất hứng nói: "Ba người các ngươi có thể thao tác nhẹ tay thôi được hay không, máy móc chỗ bọn ta rất đắt, phá hỏng rồi thì các ngươi có tiền bồi thường không hả?"

Hắn đã sớm để mắt tới nhóm người này, một nhóm người kỳ quái!

Đứa bé thì trông có vẻ rất bảnh, nhưng nó còn nhỏ xíu, hơn nữa còn đang mặc đồng phục học sinh, giờ này không đi học mà lại lang thang ở đây làm gì không biết.

Hai kẻ lớn xác kia thì thôi càng không buồn nhắc tới, trên người thì mặc bộ đồ bệnh nhân màu xanh biển, trước ngực cả hai còn lộ ra một dây đeo, phía trên là tấm thẻ bài ghi mấy chữ: Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.

Phong cách quỷ dị gì thế này???

Đầu óc đơn giản chính là có bệnh a.

Tiền Tiểu Bảo cau mày, móc từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng, hất hàm ném sang một bên, đoạn nói: "Mật mã là sáu số 8, tự mình quẹt thẻ 10 vạn đi, sau đó tránh qua một bên, đừng đến phiền ta nữa."

Tuổi còn nhỏ mà đã đạt tới cảnh giới xem tiền tài là cặn bã.

Đáng quý a!

Lão bản nhìn tấm thẻ ngân hàng bắt mắt trên bàn game, lẳng lặng nhíu mày, nhưng hắn không nói thêm gì mà chỉ cầm thẻ rời đi.

Lâm Phàm cùng Tiền Tiểu Bảo song song ngồi trên ghế, bắt đầu chọn nhân vật ứng chiến.

"Nhân vật mà ta chọn rất lợi hại, đợi lát nữa ta sẽ dùng một bộ liên chiêu KO ngươi trong vòng một nốt nhạc, ngươi hãy nhìn kỹ đi." Tiền Tiểu Bảo đắc ý nói.

Máy chơi game đối với Lâm Phàm mà nói có chút xa lạ, từ nhỏ tới giờ, đây cũng là lần đầu tiên hắn chạm vào, nhưng lão Trương đã nói muốn hắn giúp báo thù, thế thì hắn nhất định phải làm, phải giành chiến thắng trước tên nhóc con này.

Trò chơi bắt đầu.

Lâm Phàm từ từ đè xuống nút phím, hắn đương nhiên không phải là đối thủ của Tiền Tiểu Bảo, trực tiếp bị KO.

Một ván!

Hai ván!

. . .

Cả hai cứ thế tiếp tục miệt mài chiến đấu, thẳng đến khi lão bản phòng game cẩn thận bưng một khay Coca Cola ướp lạnh đến, trên mặt lộ ra dáng vẻ tươi cười đầy hèn mọn mà lấy lòng.

"Các lão bản nghỉ ngơi uống chút nước đi."

"Đây là thẻ của ngài, trả lại cho ngài."

Ngay cả xưng hô cũng thay đổi, quả nhiên là một người rất thức thời.

Trong lòng của hắn thật sự quá khϊếp sợ, vị tiểu hài này đến cùng là hài tử nhà nào vậy, không khỏi cũng quá hào phóng đi, chi tiền thật mạnh tay, một lần đi chơi game thôi mà vứt hẳn ra mười vạn, hắn thân là chủ phòng game này, rốt cuộc phải bán bao nhiêu đồng xèng từ năm này qua tháng nọ thì mới có thể kiếm được số tiền đó?

Đúng là Thần Tài a!

Tuyệt đối phải đem bọn họ dỗ lên mây, để lần sau người ta còn quay lại đây chiếu cố cái tiệm nhà hắn.

"Để đó đi, đừng phiền chúng ta chơi game, Lâm Phàm, tiếp tục nào." Tiền Tiểu Bảo không nhịn được phất phất tay, nó hiện tại đang chơi rất vui vẻ, rất sung sướиɠ, hành hạ người mới quả nhiên là đủ sảng khoái.

Lão bản khúm núm, liên tục gật đầu, sau đó đắc ý trở lại quầy bar, tiếp tục ngắm nhìn số dư còn lại trong tài khoản ngân hàng trên điện thoại di động, càng nhìn thì nụ cười trên môi lại càng thêm khó khép lại.

Ván thứ mười!

KO!

Rầm!

Tiền Tiểu Bảo há to mồm, đang định phá ra cười to thì một màn trước mắt lại làm cho nó lập tức thu liễm dáng vẻ tươi cười, ngay cả một câu ú ớ cũng đều không dám thốt ra.