Chương 91: Cái Gì Ta Cũng Đều Có Thể Tiếp Nhận, Thứ Duy Nhất Không Thể Tiếp Nhận Chính Là…

Cái Gì Ta Cũng Đều Có Thể Tiếp Nhận, Thứ Duy Nhất Không Thể Tiếp Nhận Chính Là…

Không sai, ta đích xác là một con thiểm cẩu, chỉ cần ngươi đủ xinh đẹp thì ta liền có thể liếʍ đến ngươi hoài nghi nhân sinh, nhưng nếu ngươi đã xấu xí thì thiểm cẩu như ta sẽ mau chóng rời đi, xin lỗi a, không phải tất cả thiểm cẩu đều bụng đói ăn quàng đâu, bọn ta đâu có ngu.

Mỗi lần gọi điện vào buổi tối, nghe được thanh âm của cô bạn gái đang mυ"ŧ kem, tuy ngoài mặt thì y vẫn lộ ra dáng vẻ tươi cười, nhưng thực tế nội tâm vẫn luôn âm thầm rơi lệ.

Lý Ngang từng thầm nhủ, đó là do ta còn kém cỏi quá, nhưng ta nhất định sẽ cố gắng, sẽ phấn đấu hơn nữa, và ta chắc chắn sẽ dùng chân tình đả động đến trái tim ngươi.

Thế nhưng dường như Lý Ngang càng nhịn thì cô bạn gái lại càng không buồn che giấu kín kẽ quá nữa, đến nỗi mà về sau có một bác gái nằm chung phòng bệnh với Lý Ngang, đã từng len lén nhắc nhở y rằng: bạn gái của ngươi có vấn đề, ngươi cần phải để tâm đến nàng ta nhiều hơn.

Khi nghe thấy tin tức này, Lý Ngang chỉ biết đau khổ cười gượng.

Biết làm sao được?

Cứ mỗi khi nghĩ đến căn bệnh vô sinh của mình, cùng nghề nghiệp mỗi tháng lèo tèo vài ngàn tệ thì y lại thấy áy náy với bạn gái. Thôi thì còn có thể không mất tiền mất bạc mà vẫn có được một đứa bé, đây là chuyện cỡ nào may mắn a, xem như giảm bớt thời gian thụ tinh ống nghiệm vất vả, bớt cả đống tiền bạc khác để tìm con nuôi… Chút chuyện nhỏ này Lý Ngang y vẫn có thể âm thầm tiếp nhận.

Yêu ngươi, liếʍ ngươi.

Hết thảy đều có thể bao dung cho ngươi.

Nhưng điều duy nhất mà Lý Ngang không thể chấp nhận nổi chính là. . . Bạn gái đột ngột hóa thành quái vật xấu xí như vậy.

...

Lý Lai Phúc cùng tài xế lái xe đứng song song trong hành lang.

"Tà vật, nơi này là bệnh viện Hoa Điền, Lý Lai Phúc ta thân là phó viện trưởng, tuyệt đối không cho phép ngươi ở nơi đây làm xằng làm bậy, hiện tại ta cho ngươi một cơ hội, ngươi lập tức bước ra đây đầu hàng cho ta, ta có thể không đánh ngươi."

Lý Lai Phúc siết chặt cây gậy đánh golf trong tay, một tay vung vẩy tà áo khoác trắng, lớn tiếng nói.

Nhưng đến khi cô nàng đã-từng-là bạn gái của Lý Ngang thật sự bước ra thì ông ấy lại cảm thấy cực kỳ buồn nôn.

Trông gớm ghiếc quá đi mất!

Tà vật ruồi trước mặt thật sự là khiến người ta thấy tởm lợm hơn con bạch tuộc bọn họ gặp khi trước nhiều.

Lý Ngang đang bỏ chạy ra khỏi phòng, trông thấy Lý Lai Phúc đứng giữa hành lang bèn vội vàng chạy đến núp sau lưng ông ấy hòng tìm kiếm sự trợ giúp.

Thật là đáng sợ.

May mà ban nãy y đã kịp nhặt về tấm thẻ ngân hàng, nếu không thì xem như y ăn phải thiệt thòi lớn rồi.

"Lý viện phó, cứu ta với, quái vật này quá mức kinh khủng, suýt chút nữa nó đã ăn thịt ta rồi." Không phải ai cũng trải qua tình huống giống Lý Ngang, rõ ràng đang ôm mỹ nữ trong tay an ủi, đột ngột mỹ nữ biến thành con ruồi xấu xí, trên mặt còn chảy đầy chất lỏng khó ngửi không gọi được tên, sự kinh hãi đó chắc chắn sẽ lưu lại bóng ma cực lớn trong lòng y mãi mãi về sau.

Lý Lai Phúc cau mày nói: "Trước đó ta còn thấy ngươi gọi nó là bạn gái, hai người các ngươi còn rất ân ái mà."

Lý Ngang suýt chút nữa thì đã bật khóc, "Lý viện phó, ngài cũng không thể ngậm máu phun người a."

Lý Lai Phúc nắm chặt cây gậy golf, nội tâm vô cùng khẩn trương, dù là lúc đối mặt với tà vật bạch tuộc cao hơn 2m thì ông cũng không khẩn trương như bây giờ, chủ yếu là vì dáng dấp của con tà vật trước mắt này thật sự quá xấu xí, xấu đến nỗi khiến trái tim ông cũng thấy hoảng loạn.

"Ngươi tránh ra, nơi đây giao cho chúng ta."

Thời điểm nói ra những lời này, Lý Lai Phúc cảm giác cõi lòng mình đã đạt đến cảnh giới thăng hoa, hiện tại ông không chỉ đơn thuần là phó viện trưởng, mà càng giống một người trụ cột của tất cả bệnh nhân ở đây, mượn nhờ vũ khí trong tay dũng cảm đối mặt với địch nhân tàn khốc đối diện.

Trong lòng bàn tay ông đều là mồ hôi, cũng may mà tài xế lái xe vẫn yên lặng đứng bên cạnh ông, vô hình rót vào một loại lực lượng cường đại không thể giải thích nào đó cho ông, trong lòng Lý viện phó âm thầm thề, chuyện ngày hôm nay mà bình an qua đi, nếu như ta còn không lập tức đưa ngươi cất nhắc lên vị trí mới thì Lý Lai Phúc ta sẽ ăn cứt trước mặt tất cả mọi người.

Đây là cấp dưới trung thành đến cỡ nào a!

Tuy rằng hiểm nguy trước mắt nhưng hắn vẫn luôn không rời không bỏ ông, mãi mãi cũng theo làm bạn ở bên người ông, Lý Lai Phúc ông há có thể để người ủng hộ chính mình thất vọng và đau khổ?

"Ngươi có sợ hay không?" Lý Lai Phúc khẽ hỏi.

Tài xế lái xe kiên định đáp: "Có thể đi theo bước chân của phó viện trưởng, dù trước mắt có là núi đao biển lửa thì ta cũng không sợ hãi chút nào."

Ôm được đùi của phó viện trưởng là quyết định đúng đắn nhất và cũng là may mắn lớn nhất của hắn đời này.

Từ sau lần đó trở về, hắn đã suy nghĩ kỹ rồi, hắn không sợ bất kỳ nguy hiểm nào nữa, coi như xui xẻo hi sinh thì phó viện trưởng chắc chắn cũng sẽ không bạc đãi người nhà của hắn.

Một nam nhân thành thục biết lo cho gia đình, nửa đời sau của kẻ đó sớm đã không còn là của riêng mình, mà là gia đình, là vợ con. Vì người vợ kết tóc phu thê và hai đứa con nhỏ của mình, hắn có thể bỏ ra hết thảy.

"Được." Lý Lai Phúc gỏn lọn nói một chữ tốt, đã bao hàm tất cả sự tán dương của ông đối với tài xế lái xe, "Ngươi tên là gì?" Lý viện phó ngượng ngùng hỏi.

Đây là lỗi của ông, người ta vốn chỉ là tài xế lái xe, nhưng đã theo ông xông pha khói lửa mấy bận, thế mà ngay cả tên của đối phương ông cũng quên béng tìm hiểu, việc này đúng là rất quá đáng.

"Hoàng Quan."

Lái xe biết mình thành công rồi, cuối cùng hắn cũng có thể làm cho phó viện trưởng bận tâm tới tên tuổi của mình, ngay khoảnh khắc ông ấy hỏi như thế, hắn biết mình đã có thể xem là người của phó viện trưởng.

Mãi mãi cũng sẽ không cải biến.

Lý Lai Phúc gật đầu, đem danh tự đó nhớ kỹ trong lòng.

Đúng lúc này.