Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 90: Cái Gì Ta Cũng Đều Có Thể Tiếp Nhận, Thứ Duy Nhất Không Thể Tiếp Nhận Chính Là…

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lão Vương quay người muốn rời khỏi, trong đầy ông ta bây giờ chỉ có mỗi suy nghĩ duy nhất còn thanh tỉnh, đó là phải đi tìm Tiểu Lý, còn những thứ khác đều đặc biệt hỗn loạn. Đáng sợ hơn là ngoài miệng lão Vương vẫn luôn âm thầm lảm nhảm những thứ người ta khó mà hiểu nổi: Ta là một con ruồi, ta đã nấp rất kỹ rồi, ta chỉ muốn ăn chút thịt, tại sao lại chụp chết ta?

Không. . . Ta chưa chết, ta đây là ký sinh mà thôi.

Lâm Phàm cùng Trương lão đầu bị động tĩnh đẩy cửa của lão Vương thu hút sự chú ý, hai người vừa nhìn liền không khỏi động lòng.

Lão Trương cả kinh nói: "Lâm Phàm, vết thương của hắn thật nặng."

Lâm Phàm thản nhiên đáp: "Vậy chúng ta cứu hắn đi."

Bọn họ liếc nhìn nhau, thái độ kiên định mà quả quyết, liền xem như bệnh nhân tâm thần thì thế nào, bọn họ là người có ái tâm, nhìn thấy người khác bị thương thì tuyệt đối không thể mặc kệ ngồi nhìn được.

Lâm Phàm để mặc chân trần nhảy xuống giường, chạy đến cửa ra vào, nắm lấy tay lão Vương kéo vào trong phòng, khí lực của lão Vương rất lớn, ông ta bị tà vật ký sinh, người bình thường hiển nhiên không phải là đối thủ, nhưng thật đáng tiếc. . .

Người túm ông ta không phải là bất kỳ ai khác, mà lại là Lâm Phàm.

"Ngươi đừng lộn xộn, ngươi bị thương rất nặng, ngươi không thấy da dẻ trên người của ngươi cũng nứt ra rồi sao?" Lâm Phàm đem lão Vương nhấn ngồi xuống giường, sau đó ngưng trọng nhìn về phía Trương lão đầu, "Lão Trương, tiếp theo liền giao cho ngươi."

Trương lão đầu lấy hộp kim châm ra, tự tin vỗ ngực nói: "Ngươi yên tâm, có ta ở đây."

Trương Hồng Dân hốt hoảng ôm khuê nữ núp vào một góc, con mắt trừng lớn, trong lòng vô cùng sợ hãi, gia hỏa kia tuyệt đối không phải là con người mà, gã là quái vật đó, ân nhân à, các ngươi đến cùng là đang làm gì vậy?

Rất nguy hiểm, có biết không?

...

Trong phòng làm việc của phó viện trưởng.

Lý Lai Phúc ngâm nga một đoạn nhạc, nhân sinh thật vui vẻ, thật nhiều màu sắc. Đúng lúc ấy điện thoại bỗng vang lên, ông lười nhác nhấn nút kết nối điện thoại.

"Uy! Có chuyện gì?”

"Phó viện trưởng, xảy ra chuyện lớn rồi, có tà vật xuất hiện ở khu nội trú, ngay tại lầu mười, ngài mau tới đi."

Soạt!

Lý Lai Phúc đột ngột đứng bật dậy, thần sắc trở nên vô cùng nghiêm túc, có tà vật xuất hiện tại bệnh viện?

Đúng là chuyện lớn rồi!

Bệnh viện có nhiều người bệnh như vậy, thân thể bọn họ vốn đều rất yếu đuối, nếu như gặp phải tà vật tấn công thì sao còn đủ sức mà chạy để giữ mạng sống, vả lại nơi này là địa bàn của Lý Lai Phúc ông, há có thể dung túng tà vật làm càn?

Lý Lai Phúc vội vàng quay đầu tìm kiếm vũ khí khắp nơi, cuối cùng ở trong góc phòng tìm được mấy cây gậy golf. Lý Lai Phúc thử vung vẩy mấy lần, cảm giác cũng không tệ lắm, xong xuôi liền rời phòng làm việc, vừa gấp gáp chạy đi vừa tranh thủ gọi điện thoại báo động.

Ông ta ở viện bộ không phải là vì chém gϊếŧ tà vật.

Mà thân là phó viện trưởng của bệnh viện, ông ta có trách nhiệm bảo hộ mỗi một người bệnh cùng đồng nghiệp nơi đây, coi như chơi không lại tà vật thì cũng không thể tỏ ra sợ sệt mà trốn tránh được.

Lúc Lý Lai Phúc đi ra tới cầu thang liền thấy có rất nhiều bệnh nhân cùng người nhà của họ điên cuồng lao ra ngoài cửa thoát hiểm, vừa chạy vừa hô hoán, khung cảnh phải nói là ồn ào, nhốn nháo khó tả.

"Bảo vệ, mau cầm lấy vũ khí rồi theo ta đi lên." Lý Lai Phúc hô.

Thế nhưng tình huống xung quanh hiện tại thật sự là quá hỗn loạn, người người cắm đầu chạy khắp nơi, cho nên tiếng hô của Lý viện phó lọt thỏm xuống, chẳng có người nào để ý tới ông ta, ngay lúc Lý viện phó đang tính tự mình lên lầu thì bỗng thấy anh chàng tài xế lái xe mà ông chuẩn bị cất nhắc kia lấy một cây ống thép từ trong xe cứu hộ rồi phăm phăm chạy tới.

"Phó viện trưởng, ta đi với ngài."

Lý Lai Phúc nhìn người vừa xuất hiện, nhận ra người quen thì gật gật đầu, cũng không buồn đợi bảo vệ nữa, mà là hướng thẳng về phía cầu thang lên khu nội trú.

...

Ngoài hành lang lầu mười.

Lý Ngang đang ảo tưởng về tương lai sinh hoạt sau này, nhất định sẽ rất hạnh phúc, rất ấm áp, rất viên mãn, nhưng bây giờ thì tất cả huyễn tưởng của y đều đã bị phá hỏng.

Người bạn gái xinh đẹp nhất trong lòng y đã hoàn toàn biến mất.

Trước đó tim y còn thấy đau đớn khi bạn gái bỗng dưng ho khan, khó chịu.

Cho nên Lý Ngang mới vội vã xuống giường ôm nàng vào trong ngực an ủi, khung cảnh ấy lẽ ra nên ấm áp biết mấy, nhưng đột nhiên y phát hiện da dẻ bóng loáng, mềm mịn của cô bạn gái mà y đang ôm trong tay bỗng biến thành lông xù.

Lý Ngang tò mò cúi đầu xem xét, không nhìn còn đỡ, vừa nhìn thì xém chút đã bị hù gần chết.

Lập tức y hét toáng lên, tông cửa chạy ra ngoài.

Mà nữ tử kia bởi vì thống khổ, vội vàng nắm lấy cổ chân của y.

Y té ngã sấp xuống hành lang, đang định đứng lên tiếp tục chạy trốn thì cô bạn gái lại càng siết chặt cổ chân y hơn, thanh âm khàn khàn gào thét: "Lý Ngang, đừng có vứt bỏ ta, ngươi đã nói là ngươi yêu ta mà."

Bộ dáng của cô gái này hiện giờ không mấy khác biệt so với lão Vương, chất lỏng sền sệt màu xanh từ trên đầu nàng chảy xuống, gương mặt phình to ra, da dẻ nứt toác, mọc ra vô số đám lông đen đen ghê rợn.

"Ta quả thật đã từng yêu ngươi. . ."

"Nhưng đó là khi ngươi xinh đẹp kìa."

Lý Ngang nhìn thấy bạn gái biến thành bộ dáng này thì kinh hãi không thôi, sắc mặt tái nhợt, trực tiếp một cước đá vào người đầy lông xù xì của cô bạn gái mà y đã từng rất yêu thương.

Lý Ngang giãy dụa gạt tay cô nàng ấy ra, vội vã đứng lên định bụng bỏ chạy, đúng lúc đó, y nhìn thấy tấm thẻ ngân hàng mà vài giờ trước đó y vừa đưa cho bạn gái để nàng ta sắm sửa túi xách mới, tấm thẻ trong lúc hai người giằng co thì rơi xuống đất, thấy vậy y không có bất cứ chút do dự nào, trực tiếp nhặt tấm thẻ cầm về, qua loa nhét lại vào trong túi áo mình rồi lập tức bỏ chạy.

Thật sự cho rằng Lý Ngang ta là kẻ ngốc sao?