Chắc chắn là chủ nhiệm đã nhìn thấy phó viện trưởng đứng tại cửa ra vào, cho nên mới không biết xấu hổ, điên cuồng vuốt mông ngựa như vậy, thật sự là đủ hèn mọn mà.
Thậm chí có người còn hối hận vô cùng, vì sao không phải là ta thổi phồng phó viện trưởng, bỏ lỡ cơ hội được ông ấy để mắt tới rồi.
"Phó viện trưởng, ngài đến xem, người bệnh hôm qua bị bỏng nghiêm trọng tới cỡ nào, vậy mà bây giờ đã khôi phục như cũ, chuyện này trong mắt người khác xem ra đơn giản chính là kỳ tích a, nhưng ta biết, đây tuyệt đối là nhờ y thuật cao siêu của phó viện trưởng đã giúp hắn khởi tử nhân, nhục bạch cốt."
Bác sĩ chủ nhiệm đã nhìn thấy status mà Lý Lai Phúc đăng trong vòng bằng hữu trước đó không lâu, biết được tin ông ta sắp trở thành viện trưởng của bệnh viện Tam Điền Hoa Giáp, thế nên càng ra sức nịnh nọt, nhỡ đâu may mắn bác sĩ chủ nhiệm lọt được vào mắt xanh của Lý viện phó thì rất có thể sau khi ông ta thăng chức, cũng sẽ cất nhắc ông lên một vị trí mới, chẳng hạn như phó viện trưởng?
Ngẫm lại cũng có chút kích động.
Các bác sĩ đứng xung quanh nghe ông ấy vuốt mông ngựa trơn tru như vậy thì không khỏi đều tâm phục khẩu phục, có lẽ đây chính là nguyên nhân mà đối phương có thể trở thành bác sĩ chủ nhiệm, còn bọn họ đến bây giờ vẫn chỉ là bác sĩ quèn đi.
"Cái gì?"
Lý Lai Phúc vô cùng kinh ngạc, vội vàng tiến lên xem xét, khi thấy tình huống kỳ lạ trên người Lâm Phàm thì hoàn toàn không tin vào mắt mình, mấy giây sau mới giật mình tỉnh táo lại, vui vẻ nói:
"Lấy tình huống của hắn hiện tại thì có lẽ xuất viện được rồi đấy."
Bầu không khí náo nhiệt ồn ào trong phòng đột ngột trở nên an tĩnh!
Lý viện phó thật bình tĩnh, ai cũng nghĩ là ông sẽ khiêm tốn khoát tay, tự khiêm nhường trình độ y thuật của mình một phen, sau đó đắc ý nhận lời ca ngợi chúc tụng của đám người xung quanh, nào ngờ ngay cả cơ hội để bọn họ nịnh nọt cũng chẳng có, bởi vì câu đầu tiên mà Lý viện phó mở miệng sau khi xem xét tình huống của Lâm Phàm chính là trực tiếp đề nghị đối phương nên xuất viện.
Việc này hình như không đúng với kịch bản trong đầu của bọn họ lắm thì phải.
Chẳng phải bây giờ việc nên làm là tìm mấy vị phóng viên đến để chụp vài tấm ảnh, mời bọn họ viết một số bài báo ca ngợi bệnh viện, ca ngợi tay nghề của Lý viện phó, hảo hảo nói khoác một phen, như thế mới đúng quy trình chứ.
"Phó viện trưởng, chúng ta còn chưa làm kiểm tra toàn thân cho hắn mà, không biết rõ tình huống cụ thể của Lâm Phàm thì đâu thể cho hắn xuất viện được." Bác sĩ chủ nhiệm trước thì nhỏ giọng nhắc nhở Lý Lai Phúc, nhưng sau lại thay đổi thái độ hẳn một vòng, hào hứng nói: "Nhưng lần này là do phó viện trưởng đích thân chủ trì ca phẫu thuật cho người bệnh, coi như không kiểm tra, vậy cũng tuyệt đối không có bất cứ vấn đề gì, ta tin tưởng vào tay nghề của ngài, Lâm Phàm có thể xuất viện bất kỳ lúc nào cũng được."
Lý Lai Phúc thật sự không có ý tứ gì khác. Vẫn như mọi lần, ông ta chỉ mong có thể mau mau chóng chóng đưa trả hai bệnh nhân tâm thần này về Thanh Sơn cho Hách viện trưởng mà thôi.
Về phần bác sĩ chủ nhiệm vừa vuốt mông ngựa mình, Lý viện phó cảm thấy rất êm tai, thế nên ông ta vỗ nhẹ lên bả vai của đồng nghiệp, nhẹ nhàng nói: "Ừm, ngươi nói rất có lý, nhưng để an toàn thì cứ làm kiểm tra toàn thân cho Lâm Phàm một lượt đi, ngươi đi an bài chuyện này giúp ta."
"Phó viện trưởng yên tâm, chờ kết quả xong xuôi, ta sẽ lập tức báo cho ngài biết." Bác sĩ chủ nhiệm vui vẻ gật đầu.
…..
Ở một phòng bệnh khác tại bệnh viện Tam Điền Hoa Giáp.
"Ngươi thật tốt."
Lý Ngang ái mộ nhìn bạn gái, nữ nhân tốt như vậy lại đồng ý trở thành bạn gái của y, thật là quá hạnh phúc, hạnh phúc đến nỗi nước mắt cũng muốn chảy xuống.
Y thâm tình nhìn gương mặt của cô bạn gái, trắng trẻo, mịn màng, nụ cười ấm áp khiến trái tim của y thấy rất dễ chịu.
Thậm chí còn khiến Lý Ngang nhất thời quên đi tình huống bệnh tật vô sinh của chính mình.
"Ngươi phải nhanh nhanh khỏe mạnh lên, nếu không thì ta sẽ rất đau lòng." Nữ tử ôn nhu nói.
"Ừm." Lý Ngang cảm động gật đầu, đã hoàn toàn triệt để rơi vào trong bể tình ấm áp của cô bạn gái, không cách nào tự kiềm chế, không có khả năng tỉnh ngộ.
Nữ tử bất động thanh sắc đem túi xách đặt xuống ở trước mặt, đây là chiếc túi bằng da giả, lớp da màu đen bên ngoài đã bong tróc không ít, nhìn từ xa cũng có thể thấy được rõ ràng.
"Túi xách của ngươi hỏng rồi."
Lý Ngang đau lòng nói, một nữ nhân tốt tới cỡ nào a, ngay cả túi xách đã hỏng cũng còn chưa nỡ ném đi, vừa nhìn liền biết là một người rất biết tiết kiệm, quả nhiên là người phụ nữ của gia đình.
Nữ tử mỉm cười, "Không có việc gì, hỏng nhưng vẫn còn có thể đeo, không cần lãng phí số tiền kia."
Lý Ngang nắm lấy bàn tay mịn màng của cô bạn gái, nghiêm túc nói: "Không được, bạn gái của ta tại sao có thể thiệt thòi hơn so với người khác, trong tấm thẻ này là toàn bộ số tiền tiết kiệm mà ta dành dụm bấy lâu, ngươi hãy cầm đi mua một chiếc túi mới đi, nhất định phải chọn cái đắt nhất, quý nhất vào, nếu không thì ta sẽ mất hứng đó."
Nữ tử cầm thẻ, trầm mặc một lát liền ngiêng người qua hôn lên gò má Lý Ngang một cái, sắc mặt đỏ ửng, đoạn nói: "Ngươi thật tốt."
Lý Ngang sờ sờ lên chỗ vừa được người đẹp hôn, lộ ra nụ cười si ngốc mà ôn nhu, ấm áp, y cảm giác như thể vừa có ánh nắng mặt trời chiếu rọi qua người mình, cảm giác phiêu phiêu dục tiên đến cực độ.
Thật hạnh phúc quá!
"Vương thúc nói lát nữa sẽ ghé qua đây thăm ngươi." Cô bạn gái dịu dàng bảo.
Lý Ngang nghe thế thì vui vẻ đáp: "Vương thúc tới đây à, vậy thì tốt quá, ta đang suy nghĩ nên tìm cơ hội sớm đi gặp ông ấy, cảm tạ Vương thúc đã giới thiệu một người bạn gái hoàn mỹ như vậy cho ta, ta thật lòng biết ơn ông ấy."
Lý Ngang rất muốn hét to lên, y cảm giác chính mình quả thật là người vô cùng may mắn.
Nguyên bản trước ngày hôm nay, y vẫn cảm thấy e ngại khi nghĩ về việc quay lại bệnh viện tâm thần công tác.
Nhưng nghĩ tới cô bạn gái đáng yêu của mình, nghĩ về tương lai của hai người bọn họ, y liền thấy tràn đầy năng lượng.
Cái này thì có gì phải sợ, nếu như ngay cả những điều đó mà còn thấy sợ hãi thì làm sao ta có thể bảo hộ cho nữ nhân mà ta yêu mến nhất?