Nơi đây chính là văn phòng của phó viện trưởng bệnh viện Hoa Điền Tam Giáp, nhưng ngươi lại coi chỗ này là cái gì? Nhà riêng của ngươi chắc?
Thân là khách mà lại tùy ý gác hai chân lên trên bàn trà.
Ngươi có biết bàn trà này đắt cỡ nào không?
Đây chính là tiền ta dành dụm rất lâu mới mua được bàn gỗ quý giá này đấy!
Lý Lai Phúc liếc nhìn tấm thẻ mà Độc Nhãn Quái vừa mới ném lên bàn, rốt cuộc là cái gì?
Tùy ý quăng ra một tấm thẻ mà muốn Lý Lai Phúc ta tha thứ cho hành động vô lễ của ngươi? Đơn giản chính là đang nằm mơ.
Ông nhặt tấm thẻ đó lên, tùy ý lật xem, chỉ mấy giây sau, hai mắt Lý viện phó trợn tròn xoe, sắc mặt nghiêm túc hẳn lên, tia khinh thường trên mặt trước đó lập tức tiêu tán vô tung vô ảnh.
Lý Lai Phúc vội vàng đi đến trước mặt Độc Nhãn Quái, hai tay cung kính đưa trả tấm thẻ chứng nhận thân phận, hạ thấp tư thái, hèn mọn nói:
"Xin chào lãnh đạo, không nghĩ tới lãnh đạo bận trăm công nghìn việc vậy mà lại bỏi thời gian tới thị sát bệnh viện Hoa Điền, đây chính là vinh hạnh lớn của bệnh viện chúng ta."
"Lãnh đạo uống trà không? Là trà nhập khẩu thượng đẳng, tuyệt đối chính tông."
Lý Lai Phúc cũng không đợi Độc Nhãn Quái có đồng ý hay không, tự mình lăng xăng đi pha trà, cung kính đem chén trà nóng hổi đặt ở trên bàn ngay trước mặt gã, sau đó một mực im lặng đứng ở một bên, thật giống như một tiểu binh tùy thời chờ đợi tướng quân ra lệnh.
Độc Nhãn Quái nâng chung trà lên, uống một ngụm, hài lòng gật đầu nói: "Ừm, không tệ, trà ngon."
Lý Lai Phúc thụ sủng nhược kinh, miệng phun hương thơm.
"Lãnh đạo thích là tốt rồi. Người Lý Lai Phúc ta tôn kính nhất chính là lãnh đạo, nhân dân thành phố Diên Hải có thể an cư lạc nghiệp được chính là vì may mắn có ngài không quản ngày đêm bảo vệ chúng ta."
"Lãnh đạo thật vất vả."
"Mời lãnh đạo uống trà."
Nếu như để Hách viện trưởng nhìn thấy tư thái hiện tại của Lý Lai Phúc, tuyệt đối sẽ cười lạnh mắng một câu, ngươi thật đúng là một thiểm cẩu ẩn tàng đủ sâu a. Quá mất mặt rồi!
"Ta muốn xem phương diện số liệu thân thể của Lâm Phàm trong lần giải phẫu này, ngươi có thể làm được không?" Độc Nhãn Quái đi thẳng vào vấn đề.
Lý Lai Phúc vội vàng đáp: "Xin lãnh đạo cứ yên tâm, ta lập tức cho người đưa số liệu tới, còn xin lãnh đạo chờ một lát."
Lý Lai Phúc làm việc rất nhanh nhẹn, chỉ chốc lát sau đã đưa đầy đủ văn bản tài liệu ghi chép thông tin về ca phẫu thuật mới rồi qua cho Độc Nhãn Quái.
"Lãnh đạo, thứ ngài cần đều ở nơi này, ngài xem thử còn thiếu thứ gì không? Nếu như lãnh đạo muốn, chúng ta nơi này còn có hàng mẫu huyết dịch của hắn, cũng có thể mang tới cho lãnh đạo nghiên cứu."
Độc Nhãn Quái rất hài lòng đối với vị phó viện trưởng này.
Gã cẩn thận cầm xấp văn bản tài liệu kia, đứng dậy vỗ vỗ bả vai của ông ta, đoạn nói: "Ừm, ngươi làm việc rất nhanh nhẹn, không tệ."
Lý Lai Phúc thụ sủng nhược kinh, nghiêm túc nói: "Có thể vì lãnh đạo phục vụ là vinh hạnh của Lý Lai Phúc ta."
Độc Nhãn Quái cầm tập văn bản tài liệu rời đi, lúc ra tới cửa bỗng nghĩ tới một chuyện bèn quay đầu lại hỏi: "Quên mất còn chưa đưa viện phí lần trước ta nằm ở đây cho ngươi, tổng cộng hết bao nhiêu tiền?"
Lý Lai Phúc bày ra dáng vẻ kinh ngạc, nói: "Viện phí gì chứ? Có thể được chăm sóc cho lãnh đạo là niềm vinh hạnh lớn lao của các bác sĩ nơi đây, há có thể thu viện phí của ngài. Chỉ hy vọng lãnh đạo thường xuyên tới đây nhiều hơn."
Khi nói đến đây, Lý Lai Phúc có cảm giác dường như có gì đó không đúng lắm.
Má nó, nhầm rồi!
Thường xuyên đến bệnh viện chẳng phải là đang trù ẻo gã một mắt à? Thế là ông ta lập tức sửa lời: "Còn mong ngài tới đây thị sát nhiều hơn."
Đợi Độc Nhãn Quái rời đi, Lý Lai Phúc mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Không nghĩ tới bệnh nhân nằm cùng phòng với một già một trẻ kia lại chính là vị lãnh đạo cấp cao của ban ngành đặc biệt tại thành phố Diên Hải.
Thật đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Quả nhiên là nhìn người không thể chỉ xem bề ngoài a.
Ai, thật đáng tiếc. Hôm nay ông ta ăn mặc quá mức tùy tiện. Sớm biết lãnh đạo ghé thăm thì sáng nay Lý Lai Phúc ông đã diện một bộ cánh thật nghiêm túc, ra dáng phó viện trưởng hơn một chút rồi.
"Trà tốt như vậy mà lãnh đạo lại bỏ dở, lãng phí, lãng phí quá."
Lý Lai Phúc bưng chén trà mà ban nãy Độc Nhãn Quái chỉ uống có mỗi một ngụm lên, một hơi uống cạn sạch sẽ.
Ông hài lòng gật gật đầu, hương vị quả nhiên rất ngon.
Bỗng dưng trong nội tâm ông nảy sinh một suy nghĩ.
Thân là lãnh đạo lớn như vậy lại để tâm tới một bệnh nhân tâm thần nhỏ bé như Lâm Phàm, không phải là tiểu tử kia có điểm gì đặc biệt đấy chứ?
Hừm, suy nghĩ kỹ một chút thì quả nhiên Lâm Phàm đủ đặc biệt!
Sức sống vô cùng mãnh liệt, còn dai hơn cả tiểu cường, chơi ngu bao phen vậy rồi mà vẫn không chết!
…
Trong phòng bệnh.
Lâm Phàm cúi đầu nhìn đống vải trắng băng bó khắp toàn thân mình, trong lòng cực kỳ khó chịu, hắn vươn tay định bụng giật hết số băng vải ấy xuống, may mắn mà có một y tá vừa khéo đi ngang qua, y tá trông thấy cảnh này thì hết hồn, vội vàng chạy tới.
"Không được tháo. Nếu không băng kỹ lại thì vết thương sẽ vỡ loét ra. Toàn thân ngươi bỏng đến hơn 50% diện tích, có thể sống sót đều là nhờ y thuật cao siêu của Lý viện phó cứu vãn sinh mệnh của ngươi, ngươi không có khả năng. . ."
"Ô!"
Y tá trừng mắt, phảng phất như thế gặp quỷ! Nàng thật sự không dám tin vào mắt mình, bởi vì Lâm Phàm bên kia đã xé xuống một đầu băng vải, băng vải tróc ra, căn bản làn da bên dưới cũng không hề có vết tích cháy bỏng mà nàng nghĩ, ngược lại da dẻ đối phương còn bóng loáng, trắng trẻo, hệt như làn da em bé mới sinh vậy!
"A!"
"Bác sĩ, mau tới đây."
Y tá thét lên rồi vội vã chạy ra khỏi phòng bệnh.
Lâm Phàm cùng Trương lão đầu nghi hoặc nhìn bóng lưng y tá rồi lại nhìn nhau, cả hai châu đầu ghé tai, nhỏ giọng trao đổi.
"Chúng ta phải cẩn thận một chút, ta cho rằng chỗ này của nàng ấy không ổn."
"Ừm, ta biết rồi."
Lúc nói những lời này, bọn hắn ăn ý dùng ngón tay chỉ vào đầu mình, ý tứ rất rõ ràng, khẳng định đầu óc của cô nàng y tá kia có vấn đề.
Rất nhanh, một đám bác sĩ và y tá liền chạy vào.