Hắn rất thích người bạn trước mặt này, trước đây gã không muốn làm bạn tốt với hai người bọn họ còn khiến hắn buồn bã một thời gian. Nay thấy Độc Nhãn Quái tìm tới đây, hơn nữa còn nhìn mình chằm chằm không rời mắt, hiển nhiên hắn rất vui.
Lâm Phàm nở một nụ cười mà hắn tự nhận là thân thiện nhất, cùng Độc Nhãn Quái cứ thế nhìn lẫn nhau.
Trương lão đầu tỉnh lại, vừa muốn xuống giường đi lấy Sprite uống thì bỗng nhìn thấy Độc Nhãn Quái xuất hiện ở trong phòng bệnh của mình. Ông ấy cũng giống Lâm Phàm, đều rất thích người tốt này, gã chính là người đã tặng tiền cho bọn họ nhưng không cần ông đưa chiếc đồng hồ Rolex quý giá, quả nhiên là người tốt!
Nay người tốt chẳng những tới thăm bọn họ, mà còn đang nhìn chằm chằm Lâm Phàm, thấy vậy Trương lão đầu liền vui vẻ lộ ra dáng vẻ tươi cười, vội vàng gia nhập vào trong đó, nở một nụ cười thật tươi tắn, cùng Lâm Phàm và Độc Nhãn Quái ba người nhìn lẫn nhau.
Ba người Lâm Phàm, Độc Nhãn Quái và Trương lão đầu cứ thế kẻ đứng người nằm nhìn lẫn nhau, mà ở giường bệnh trong góc phòng, Trương Hồng Dân vừa mới đút khuê nữ ăn điểm tâm xong.
Hiện tại nhìn thấy bên cạnh xảy ra tình huống này thì không khỏi có chút run rẩy.
Ông ta sợ hãi a.
Độc Nhãn Quái tuyệt đối không phải là người bình thường, nếu như là người bình thường thì làm sao có thể ung dung đối mặt với ân nhân của ông mà không hề run sợ chứ? Ấy là còn chưa kể lần trước chính mắt ông nhìn thấy gã đã nhảy từ trên đây xuống đất.
Thời gian dần dần trôi qua.
Độc Nhãn Quái thật sự có chút không chịu nổi ánh mắt quá mức nồng nhiệt của một già một trẻ đối diện.
Thật thần kinh.
Gã là cường giả mạnh như vậy mà còn không chịu nổi ánh mắt đăm đăm của hai người bọn họ, ngẫm lại thì người khác khẳng định càng chịu không được.
"Ngươi tới nơi này là muốn lại cho ta một cơ hội sao? Ngươi yên tâm, lần này ta chắc chắn sẽ chữa trị thành công cho ngươi."
"Ngươi nguyện ý cho ta thêm một cơ hội nữa, có đúng không?"
Trương lão đầu thật sự rất muốn chữa khỏi mắt cho đối phương, mặc dù gã và ông còn chưa phải là bằng hữu, nhưng chỉ dựa vào việc gã một mắt không lấy đi chiếc đồng hồ quý tộc đắt đỏ của ông thì chắc chắn gã là người tốt, chỉ cần là người tốt, ông đều nguyện ý ra sức giúp đỡ họ.
Độc Nhãn Quái liếc xéo nhìn Trương lão đầu một chút, ý tứ rất rõ ràng: Ngươi cút đi cho ta!
"Ta biết ngươi không tin ta, nhưng ta nói thật với ngươi, ta đã tìm ra được nguyên nhân rồi. Mấy lần trước sở dĩ thất bại chủ yếu chính là vì con mắt còn lại của ngươi. Ta đã nghĩ ra một biện pháp rất hữu hiệu, nếu như ta châm cho con mắt bên kia của ngươi cũng lộng mù, vậy thì ta liền có thể duy nhất một lần thi châm khiến cho cả hai mắt của ngươi đều mọc ra. Như vậy chắc chắn sẽ có tác dụng."
"Ngươi có tin ta không?"
Trương lão đầu nói rất nghiêm túc, ngữ điệu hoàn toàn không hề có vẻ gì là đang nói đùa.
Độc Nhãn Quái hít sâu một hơi, gắng gượng đè xuống lửa giận trong lòng.
Bởi vì gã đang cảm thấy vô cùng phẫn nộ.
Ngay cả người bị bệnh tâm thần đều cho là ta có bệnh sao? Ta bị điên hay sao mà phải tin tưởng ông ấy?
"Ngươi hãy tin tưởng lão Trương một lần đi, ông ta thật sự rất lợi hại." Lâm Phàm nói tốt giúp Trương lão đầu, hắn rất hi vọng bằng hữu thân thiết nhất của mình có thể trợ giúp cho vị bằng hữu mới này.
Độc Nhãn Quái không muốn nói chuyện.
Tin tưởng ông ta ư? Nghĩa là đưa con mắt còn sáng duy nhất còn lại của gã cho ông ta đâm mù?
Nếu như gã tin tưởng Trương lão đầu, vậy thì chắc chắn là đầu gã úng nước, thật sự có bệnh rồi.
Má nó, lẽ ra gã không nên tới nơi này.
Đêm qua rốt cuộc gã đã nghĩ gì trong đầu vậy? Giao lưu với hai kẻ điên kia sẽ nói ra được chuyện gì ư?
Độc Nhãn Quái đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.
Trương lão đầu ủ rũ cúi đầu, nói: "Thì ra hắn vẫn không tin ta."
Lâm Phàm an ủi: "Đó là tổn thất của hắn."
"Ừm." Trương lão gật gật đầu, "Ta khát quá."
"Ta cũng khát."
"A! Hộp kim châm của ta không có ở đây, bọn người xấu lại trộm đi bảo bối của ta rồi, thật đáng ghét."
Lâm Phàm lấy hai lon Cocacola cùng Sprite từ trong ngăn tủ ra, mùi vị này căn bản là chẳng ngon nghẻ chút nào, nhưng ở đây không có thứ nước nào khác, chỉ có thể uống cái này.
Ai, hắn rất tưởng niệm quãng thời gian vui vẻ được ở nhà.
"Uống Sprite đi."
"Được thôi."
Bọn họ giỏi nhất là quên đi những chuyện không vui, thời thời khắc khắc đều sẽ khiến tâm trạng của mình thật vui vẻ.
...
Phòng làm việc của phó viện trưởng.
Lý Lai Phúc thảnh thơi nằm trên ghế sô pha, thỉnh thoảng lại với người qua cầm tách trà lên uống. Thân là phó viện trưởng, cơ hội tự mình động thủ không nhiều, nhưng trải qua lần giải phẫu này cho Lâm Phàm, ông ta đã có thể tự hào nói cho tất cả mọi người biết rằng: Lý Lai Phúc ta, bảo đao chưa già. Còn có thể đại chiến ba trăm hiệp.
Cốc cốc!
"Mời vào."
Lý Lai Phúc vội vàng ngồi dậy, sửa soạn lại y phục, chợt nhìn thấy gã một mắt đi vào.
Trong lòng ông thoáng ngờ ngợ, bởi vì nhìn đối phương có chút quen thuộc. Ồ! Đây không phải là bệnh nhân lần trước được đưa tới cùng lúc với hai bệnh nhân tâm thần kia sao?
Cảm xúc lập tức kích động lên, Lý Lai Phúc lớn tiếng hô:
"Đúng, chính là ngươi, đã không trả viện phí lại còn cuỗm mất bộ đồ bệnh nhân rồi nhảy lầu chạy trốn, không ngờ hiện tại ngươi còn dám xuất hiện ở đây."
Độc Nhãn Quái nheo mắt nhìn đối phương một chút, từ trong ngực móc ra một tấm thẻ chứng nhận thân phận, trực tiếp quăng lên trên mặt bàn, sau đó ngang tàng đặt mông ngồi xuống ghế sô pha, hai chân gác lên trên bàn trà, lẳng lặng chờ đợi.
Lý Lai Phúc vốn cho rằng gã một mắt muốn móc súng, hại ông ta còn giật mình một cái, xem đến phần sau liền biết là mình cả nghĩ quá rồi, ông ta không khỏi thở phào, ngẫm lại thì hẳn là do dạo này ông xem nhiều phim trinh thám quá. Lý Lai Phúc ông thân là phó viện trưởng, chăm sóc vô số bệnh nhân, làm người hữu hảo, ở đâu ra lại có cừu gia được.
Chỉ là ông thấy rất tức giận, gã Độc Nhãn Quái này thật là kẻ bất lịch sự.