Chương 82: Xin Chào, Chúng Ta Lại Gặp Nhau Rồi!

Các tà vật khác thích ăn con người, còn hay bày trò phá hoại thành phố, còn nó thì chỉ thích mỗi việc làm đẹp cho bản thân. Nó cảm thấy dáng vẻ của mình rất rất hoàn mỹ rồi, điểm duy nhất khiến nó tự ti, không hài lòng về bản thân có lẽ chỉ còn mỗi quả đầu trọc lóc này mà thôi.

Tà vật tinh tinh nhìn thấy trên kệ tủ có trưng bày không ít mái tóc giả xanh xanh vàng vàng thì vô cùng mừng rỡ, vội bước qua cầm lên xem, sau đó ướm lên đầu, xoay trái rồi lại xoay phải trước gương để xem thử, cảm thấy quả nhiên không tệ.

Nó tìm một ít keo có sẵn ở gần đó, bôi trét lên mái tóc giả rồi cẩn thận đặt lên trên đầu.

Tà vật tinh tinh lại nhìn vào gương, càng nhìn lại càng thấy hài lòng.

Thật sự là nó quá đẹp trai!

"Hô hô hô hô!"

Tà vật tinh tinh rất vui vẻ, nó cúi xuống nhặt chiếc chìa khóa xe điện mà Triệu Kim Long hoảng sợ làm rớt dưới đất ban nãy. Vừa lắc lư ra ngoài, nó vừa thò tay gãi gãi cái mông, tuy hơi mất hình tượng đẹp trai một chút, nhưng biết sao được, ngứa quá mà.

Triệu Kim Long vốn dĩ không hôn mê thật, chỉ là giả vờ ngất đi mà thôi, hắn cho rằng phen này bản thân chết chắc, lại không nghĩ tới tà vật đại tinh tinh căn bản không thèm chú ý tới mình, nó chỉ cướp đi một mái tóc giả màu xanh và chiếc xe điện cà tàng của hắn, xong xuôi liền rời đi.

Sao lại thế nhỉ?

Nhưng nghĩ tới chính mình còn có thể giữ được tính mạng, trong lòng không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

Vạn hạnh a.

Tiếng động cơ xe vang lên, Triệu Kim Long he hé mắt nhìn liền thấy bánh xe sau xẹp lép hẳn xuống, có lẽ là do trọng lượng của tà vật đại tinh tinh quá nặng, thế nhưng chỉ loáng một cái, nó đã phóng xe biến mất ở trong màn đêm.

"A! Chiếc xe yêu dấu của ta."

Triệu Kim Long tuyệt vọng vươn tay ra, phảng phất như thể đang nói: Mau trả xe lại cho ta đi mà....

Bỗng nhiên Triệu Kim Long tỉnh táo lại, vội vàng lấy điện thoại di động ra nhanh chóng gọi điện.

"Uy! Ta muốn báo cáo, vừa mới rồi có một đầu đại tinh tinh cướp đi mái tóc giả màu xanh ở chỗ ta, còn cướp mất chiếc xe điện của ta chạy đi rồi, các ngươi mau tới đây đi." Triệu Kim Long có gì nói nấy.

"Tiên sinh, ngươi xác định mình không có cắn thuốc?"

Người ở đầu dây bên kia chính là một vị nữ tử có thanh âm vô cùng dịu dàng, nàng nhận được điện thoại xong, phản ứng đầu tiên chính là người gọi tới này liệu có phải vừa mới chơi thuốc hay không?

"Ta không có cắn thuốc, ta mở tiệm cắt tóc chứ có phải tiệm bán thuốc đâu, có thể cắn thuốc gì chứ?”

"Các ngươi nhanh tới đây đi."

"Nó lái xe điện của ta đi mất rồi."

….

Trên đường phố tối mờ mịt.

Một đầu Kim Cương Tinh Tinh đội mái tóc giả màu xanh đang cưỡi xe chạy bằng điện băng băng trên đường. Kỹ thuật lái xe của nó rất thuần thục, lướt gió mà đi, mái tóc màu xanh lục bị gió thổi phấp phới làm nó liên tục phải lấy tay hất qua để tránh vướng víu tầm mắt.

Thế giới nhân loại kỳ thật không tệ.

Nó rất thích cuộc sống ở nơi này, đáng tiếc là nhân loại lại không chấp nhận cho bọn nó sống hòa lẫn với bọn họ, cứ một mực đuổi theo bắt gϊếŧ hoặc là nhốt nó vào sở thú.

Tà vật đại tinh tinh biết con người vẫn đang không ngừng lùng kiếm nó, vì vậy nó cứ phải trốn đông trốn tây, không thể quang minh chính đại xuất hiện.

Đúng vào lúc này.

Trên con đường tối mịt phía trước bỗng xuất hiện một con tà vật bọ ngựa cao hơn một mét, chân trước của nó sắc nhọn tựa như lưỡi liềm, tản ra u quang hắc ám.

Bọ ngựa phát ra âm thanh, không phải là thanh âm của nhân loại, mà là thanh âm giao lưu đặc thù của riêng tà vật.

"Ngươi là tà vật, thế mà lại nhục nhã sinh hoạt trong thế giới loài người, ngươi không xứng đáng là thành viên của giới tà vật chúng ta."

"Đi chết đi."

Tà vật bọ ngựa cấp tốc lao về phía Kim Cương Đại Tinh Tinh, tốc độ của nó rất nhanh, hai chân trước như thể phong mang liêm đao cuốn tới, muốn đem Kim Cương Đại Tinh Tinh cắt thành hai nửa.

Ầm!

Một tiếng vang thật lớn.

Ánh đèn lấp lóe ở đằng sau đuôi xe điện nhanh chóng biến mất ở trong màn đêm.

Mà tà vật bọ ngựa thì đã nằm sóng soài dưới đất, huyết dịch sền sệt vương vãi ra khắp xung quanh, cái đầu của bọ ngựa lẻ loi trơ trọi nằm ở một bên, tròng mắt trợn trừng trừng, đến chết nó vẫn không thể hiểu rõ mới rồi đã xảy ra chuyện gì?

...

Ngày mùng 7 tháng 3!

Thời tiết trong xanh.

Trời trong gió nhẹ, chính là thời tiết rất thích hợp để ra ngoài ngao du.

Bệnh viện Hoa Điền Tam Giáp.

Trong phòng bệnh.

Lâm Phàm từ trong giấc mộng tỉnh lại, hắn vừa mở mắt ra liền thấy có người vẫn đang một mực nhìn chăm chú chính mình.

Lâm Phàm nhận ra đối phương là ai, chính là gã một mắt vẫn luôn không nguyện ý kết giao bằng hữu cùng hắn và Trương lão đầu.

Không sai. Độc Nhãn Quái lại thân chinh tới bệnh viện, rõ ràng gã đã quyết tâm sẽ không bao giờ gặp lại hai kẻ có bệnh tâm thần kia nữa, thế nhưng gã đã đau đầu suy nghĩ cả một đêm, hút tới vài bao thuốc, đến nỗi mà cổ họng khô khốc lợi hại, cuối cùng cũng đưa ra được quyết định mất mặt này.

Độc Nhãn Quái đã tới bệnh viện từ sớm, gã lấy một cái ghế ra, ngồi xuống bên cạnh giường bệnh của Lâm Phàm, bắt chéo hai chân, dựa vào thành ghế, trừng trừng nhìn Lâm Phàm vẫn đang ngủ say.

"Xin chào, chúng ta lại gặp lại rồi."

Lâm Phàm gắng gượng ngồi thẳng người dậy, vươn tay phải bị băng bó kín mít kia ra muốn bắt tay chào hỏi Độc Nhãn Quái.

Độc Nhãn Quái nhíu chặt mày, bị điện giật thành bộ dáng này, vậy mà còn có thể động đậy?

Vết thương vỡ ra không đau sao?

Độc Nhãn Quái chỉ kinh ngạc chứ hoàn toàn không có ý định đáp trả hành động hữu hảo của Lâm Phàm. Đương nhiên gã sẽ không bắt tay hắn, cả đời này của gã cũng sẽ không cùng bệnh nhân tâm thần nắm tay.

Lâm Phàm ngược lại không hề phật lòng, hắn rất thích cách đối phương nhìn chằm chằm như vậy, theo quan điểm của hắn và Trương lão đầu thì chỉ có bằng hữu mới có thể mắt đối mắt với nhau thời gian dài như thế.