Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 80: Đại Nạn Không Chết, Tất Có Hậu Phúc (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đại Nạn Không Chết, Tất Có Hậu Phúc (2)

Nàng thân là y tá đã có thâm niên gần hai mươi năm làm việc ở nơi này, gặp qua rất nhiều người bị điện giật, thông thường mười người thì hết tám kẻ là bị điện giật chết, về phần bị hộp cao áp giật điện cũng không phải là không có, dĩ nhiên những trường hợp như thế thì cỏ đều đã xanh mộ, làm gì có ai còn sống nổi sau khi chạm phải dòng điện vượt ngưỡng như vậy. Thế nhưng bây giờ kỳ tích đang ở trước mắt nàng, bị điện giật nghiêm trọng đến độ khó tưởng, ấy vậy mà vẫn còn sống, hơn nữa còn đang có dấu hiệu phục hồi rất khả quan.

Trương Hồng Dân ngây người, hai mắt nhìn thẳng vào mặt đối phương, trong lòng có rất nhiều lời muốn nói, lại đột nhiên không biết bản thân mình nên nói cái gì. Ông ta trầm tư một lúc lâu sau rồi mới chậm rãi lên tiếng: "Ân nhân, đại nạn không chết tất có hậu phúc a."

Trương Hồng Dân đã tỉnh táo lại rồi. Trong lúc kích động, ông ta đã quên mất người nằm ở giường đối diện chính là một bệnh nhân tâm thần hàng thật giá thật, lại nghĩ đến tình huống của ân nhân, xem ra việc chạm vào hộp cao áp rồi bị điện giật cũng không phải là chuyện lạ gì lắm.

Lâm Phàm lẳng lặng nằm trên giường bệnh, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm lên trần nhà, nhìn rất nhập thần.

Tình huống của Trương lão đầu thì nhẹ hơn nhiều, ông ta chỉ đơn giản là bị điện giật một chút, đơn giản cấp cứu giúp ông tỉnh lại liền ổn. Ông ấy nằm nhoài bên cạnh giường bệnh của Lâm Phàm, quan tâm hỏi: "Cảm giác thế nào?"

"Rất tốt." Lâm Phàm đáp.

Hắn hiện tại không thể động đậy, bị các bác sĩ băng bó rất chặt, toàn thân chỉ có khuôn mặt là lộ ra, tròng mắt chuyển động nhìn về phía Trương lão đầu.

"Lão Trương, một khắc trước khi ngất xỉu ta đã cảm nhận được, vị trí mà ngươi đâm kim châm cho ta thật sự vô cùng hiệu quả, ta cảm giác toàn thân đều tràn đầy năng lượng. Ngươi cứ yên tâm, hết thảy những việc phát sinh sau đó đều ổn, chỉ là dùng dòng điện đem tạp chất bên trong cơ thể bài xuất ra ngoài mà thôi, bọn họ không hiểu cho nên mới khẩn trương quá lố như thế."

"Chờ chúng ta về nhà rồi thì ta sẽ thử lại một lần nữa."

Lâm Phàm dĩ nhiên vẫn còn muốn thử leo lên hộp cao áp kia thêm một lần nữa. Lúc vừa mới chạm vào dòng điện cao thế trên đó xong, thời điểm hắn chỉ ngón tay lên trời là vì cảm giác được rõ ràng có một cỗ lực lượng thần kỳ tràn vào bên trong thể nội.

Trương lão đầu vui vẻ đáp: "Được thôi, ta nhất định sẽ giúp đỡ ngươi. Ngươi nói một chút cũng không sai, lúc ta bị điện giật cũng có loại cảm giác này, ta thấy linh hồn mình giống như muốn thoát ra ngoài, nhục thân trở nên vô cùng nhẹ nhàng, sạch sẽ."

Trương Hồng Dân nghe những lời mà một già một trẻ ấy nói thì bất giác bỗng nổi da gà khắp hai cánh tay.

Không biết vì sao nhưng ông ta luôn cảm giác mình hoàn toàn không thể chen chân một chút nào vào cuộc nói chuyện của hai người này.

Có lẽ đây chính là bầu không khí riêng mà chỉ bệnh nhân tâm thần mới có đi.

"Ân nhân, hộp điện cao áp rất nguy hiểm, chạm vào sẽ bị điện giật chết người đó, các ngươi may mắn thoát nạn một lần đúng là nhờ trời phù hộ, ngàn vạn lần không được thử lại lần nữa đâu." Trương Hồng Dân nghe Lâm Phàm đòi thử lại mà sợ hết hồn, vội vàng khuyên giải hắn, hy vọng có thể dùng một viên thiện tâm đả động tới quyết định của đối phương.

"Ngươi có muốn thử không? Ta có thể mang theo ngươi cùng một chỗ tu hành a, ngươi cho rằng nó nguy hiểm là bởi vì ngươi chưa từng thử qua mà thôi, nếu như ngươi đã được trải nghiệm cảm giác thanh lọc cơ thể khi bị điện giật thì nhất định sẽ không nói như thế." Lâm Phàm từ tốn đáp.

Trương lão đầu vội hùa theo: "Không sai, chính là đạo lý kia."

Có lẽ đây chính là tâm hữu linh tê, hai người bọn họ nhìn nhau, sau đó nở một nụ cười xán lạn.

Trong mắt người khác thì một già một trẻ này chính là đang muốn đâm đầu vào chỗ chết, nhưng trong lòng bọn họ thì lại không nghĩ vậy, đây là hỗ trợ lẫn nhau a.

Trong nháy mắt đó, không hiểu tại sao nhưng trong đầu Trương Hồng Dân bỗng nảy sinh một suy nghĩ có phần ác ý.

Ấy là nếu hai kẻ này lại tiếp tục chơi ngu như vậy lần nữa, thế thì có lẽ sẽ không cần đến bệnh viện đâu, mà là trực tiếp đi tới nhà hỏa táng thì sẽ hợp lý hơn.

Trương Hồng Dân nghĩ thầm, ta chỉ vì muốn tốt cho các ngươi, thế mà các ngươi lại còn muốn lôi kéo ta cùng đi chịu chết chung. Thôi được rồi, ta mặc kệ hai người, cứ xem như ta chưa từng nói gì đi.

Lâm Phàm cố gắng nghiêng đầu sang nhìn tiểu nữ hài nằm ở giường bệnh trong góc, ánh mắt hai người chạm vào nhau, hắn cố gắng nhếch môi nở một nụ cười chào hỏi cô gái nhỏ.

Trương Hồng Dân thấy vậy thì vô cùng sợ hãi, ông ta lo ân nhân sẽ đòi mang theo khuê nữ của mình cùng đi tu luyện, xem ra thời gian tới ông nhất định phải thường xuyên cảnh giác, ngăn không cho hắn nói linh tinh với con gái mình mới được.

Ân nhân à, mặc dù ta rất biết ơn ngươi, nhưng ngươi tuyệt đối đừng có rủ rê ta hay con gái ta đi theo ngươi tu luyện nữa nha. Hảo ý này của ngươi ta tiếp nhận không nổi.

….

Văn phòng của tòa nhà bộ môn đặc thù.

Độc Nhãn Quái đang ngồi ở trong phòng làm việc riêng của mình, gã gác điện thoại xuống, thần tình nghiêm túc vô cùng.

"Còn nói các ngươi không có vấn đề. . ."

Độc Nhãn Quái quả thật không muốn gặp lại hai bệnh nhân tâm thần kia nữa.

Nhưng dù sao trường hợp của Lâm Phàm nơi đó đặc biệt, cho nên gã vẫn luôn cho người thường xuyên để ý đến tình huống bên bệnh viện Thanh Sơn, thời thời khắc khắc đều báo cáo lại.

Vừa rồi gã vừa nghe được tin Lâm Phàm lại vừa đến điểm danh ở bệnh viện đa khoa, nhưng lần này có vẻ ghê gớm hơn.

Hắn leo lên trên hộp cao áp rồi bị điện giật, té từ trên cao xuống, toàn thân bốc khói, thậm chí các hộ lý xung quanh còn có thể ngửi thấy mùi thịt cháy khét.

Người bình thường mà làm vậy thì chắc chắn đã xếp hàng gặp gỡ Diêm Vương bên dưới, cơ bản không cần đi tới bệnh viện làm gì, nhưng vừa rồi tin tức mà gã nhận được lại là Lý viện phó đã cứu sống Lâm Phàm rồi.