Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 78: Nên Đưa Tới Bệnh Viện Hay Trực Tiếp Đưa Qua Nhà Hỏa Táng?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nên Đưa Tới Bệnh Viện Hay Trực Tiếp Đưa Qua Nhà Hỏa Táng?

"Đừng chạy." Tôn Năng hô, sau đó dư quang liếc nhìn một vòng, lập tức y kinh ngạc quay đầu nhìn về phía phương xa, phát hiện có một bệnh nhân tâm thần leo đến hộp cao áp trên cao thì liền kinh hãi hét toáng lên: "Mau xuống đây, thứ kia không thể đυ.ng vào, mau xuống đây. . ."

"Các ngươi đừng đuổi theo nữa, có người bệnh leo lên trên hộp cao áp kìa."

Tôn Năng ngớ người, tâm lý y tương đối tốt, nếu như là một nữ hộ công chứng kiến cảnh này thì chắc chắn sẽ che miệng hét thảm thiết, thậm chí nếu như nhát gan hơn chút nữa, nói không chừng ngay cả chất lỏng không nên gọi tên đều có thể bị dọa chảy ra.

Các hộ công đang cắm đầu cắm cổ đuổi theo lão Trương, nghe thấy tiếng Tôn Năng hét thì vội vàng nhìn về phương xa, không nhìn còn đỡ, vừa nhìn thấy cảnh Lâm Phàm leo lên tới hộp cao áp thì liền kinh hãi, sắc mặt ai nấy đều tối sầm.

Không muốn sống nữa ư?

Chủ nhiệm đầy thâm niên đang cầm cái bình nước giữ nhiệt, thảnh thơi đi lại trong bệnh viện tâm thần, đối với phần công tác này ông ấy rất hài lòng, tuy có khi hơi phiền toái nhưng đại đa số thời điểm đều rất nhẹ nhàng.

Cầm bình giữ nhiệt đi càn quét thiên hạ, mặc kệ ai nhìn thấy ông đều sẽ hô to một câu. . .

Chào chủ nhiệm!

Loảng xoảng!

Nhưng đúng vào lúc này, chủ nhiệm thâm niên đầy mình ngây người đứng tại chỗ, bình nước giữ nhiệt trong tay rớt thẳng xuống đất, ông há hốc miệng, trợn mắt nhìn về phương xa.

"Đệt mợ!"

Người có trình độ tiến sĩ như ông nhìn thấy tình cảnh trước mắt mọi loại tài hoa đều ném ra sau ót, một câu chửi thề đại biểu cho trái tim của ông tuôn ra.

Ông lấy điện thoại di động, vội vàng bấm số gọi viện trưởng.

"Viện trưởng, sắp xảy ra chuyện rồi." Ngữ khí của ông nghe thì có vẻ bình tĩnh, nhưng trong giọng nói lại ẩn chứa sự sợ hãi khó mà kiềm chế.

"Ờ, biết rồi, xe cứu thương sẽ tới nhanh thôi."

"Viện trưởng, lần này khả năng không phải là vấn đề mà 120 có thể giải quyết, mộ phần mà lần trước ngài sai người an bài rất có thể phải dùng đến."

"Ngươi nói cái gì?"

"Ôi! Có người chết. . ."

Chủ nhiệm bị tiếng thét chói tai vang lên hù cho vứt cả điện thoại.

Lâm Phàm đυ.ng vào dây điện trong hộp cao áp, dòng điện kinh khủng quét sạch toàn thân, từng sợi tóc dựng thẳng lên, tia điện quấn quanh lấy, toàn thân hắn chấn động, ngũ quan cũng bắt đầu vặn vẹo.

Con mắt hắn nhanh chóng chuyển động, hắn từ từ giơ tay lên, ngón tay chỉ lên bầu trời, có dòng điện trên ngón tay lóe ra, Lâm Phàm la lớn:

"Lão Trương, có lẽ ta thành công rồi."

"Ta hiện tại tràn đầy năng lượng."

Ầm!

Tia điện bắn tung tóe, trong nháy mắt uy lực nổ tung trực tiếp bắn Lâm Phàm bay văng xuống đất.

...

Trong văn phòng.

Hách viện trưởng chậm rãi để điện thoại di động xuống, nhìn máy tính đột nhiên đen thui, dự cảm của ông thấy có điều không ổn, ngay sau đó, bên tai truyền đến tiếng la hét. Ông lập tức đi đến trước cửa sổ, liền thấy hộp cao áp xa xa bốc lên ngọn lửa và khói đen mù mịt.

"Ta. . ."

Một câu ông cũng không nói nổi, vội vàng bấm gọi 120.

"Alo! Nơi này là. . ."

"Ta biết là ở đâu, đã xuất phát rồi, rất nhanh sẽ tới."

"Ta muốn nói. . ."

"Biết rồi, cúp nha, đang lái xe."

Tút tút!

Hách viện trưởng ngây người đứng tại chỗ, nét mặt cứng ngắc, cơ bản không cần nghĩ đều biết là ai đang tìm đường chết, nhưng ông thật không nghĩ tới bệnh nhân trong phòng 666 lại đi khiêu chiến với hộp điện cao thế.

Cao như vậy, rốt cuộc hắn làm cách nào mà leo lên được tới đó?

...

Lâm Phàm lẳng lặng nằm ở trên đồng cỏ, chung quanh bãi cỏ đều biến thành màu đen, mà thân thể của hắn cũng đen thui, đầu tóc đều bị điện giật cháy khét, lúc rơi xuống mặt đất còn run rẩy mấy lần.

Các hộ công đứng tại chỗ nhìn đến choáng váng, có người hai chân run lên, có người đặt mông ngồi liệt ngay tại chỗ.

Cả bọn triệt để bị một màn trước mắt dọa sợ rồi.

"Đừng cho người bệnh tới gần, mau chóng di tản bọn họ về đại sảnh đi." Một hộ công nhanh chóng lấy lại tinh thần, vội vàng chỉ huy các trợ lý xung quanh làm việc.

Có người giữ chặt bệnh nhân tâm thần để bọn họ không thể tới gần.

"Lâm Phàm. . ."

Trương lão đầu không để ý tới hộ công ngăn cản, liều mạng chạy đến bên cạnh Lâm Phàm.

"Ngươi không được qua đó." Hộ công hét lớn.

Thế nhưng Trương lão đầu đương nhiên sẽ không nghe lời, hiện tại ông ta chỉ muốn đi tới bên cạnh Lâm Phàm, nhìn xem đến cùng là đã xảy ra chuyện gì với người bạn tốt của mình.

Trương lão đầu nhìn thấy toàn thân Lâm Phàm đen sì, vươn tay đυ.ng vào hắn một cái thì bỗng Shhh… tay Trương lão đầu bị giật bắn ra, dọa ông ta vội vã rút tay về.

"Lâm Phàm, ngươi không sao chứ?" Trương lão đầu khẩn trương đến mức xoay vòng tại chỗ, trong lòng vô cùng bất an.

Hiện tại toàn thân Lâm Phàm cũng chỉ còn mỗi con mắt và răng là trắng, còn lại đều là màu đen, hắn miễn cưỡng cười, lộ ra hàm răng trắng bóc, nói: "Ta không sao, cảm giác rất tốt."

Trương lão đầu vò vò mái tóc, khổ sở hỏi: "Có phải ta lại làm sai gì đó hay không?"

"Ngươi không làm sai, hiện tại ta rất tốt, chỉ là có chút mệt mỏi, ta ngủ một lát trước nhé." Lâm Phàm chậm rãi nói, sau đó nhắm mắt lại, không nhúc nhích nằm ở nơi đó.

Trương lão đầu gấp gáp đảo quanh tại chỗ, không có khả năng, nhất định là ta làm sai chỗ nào rồi, trên TV đâu có bảo sẽ xảy ra tình huống đáng sợ như vậy?

Ông nhìn thấy phía trước còn có tia điện đang lóe ra liền mau chóng đi đến gần, vươn tay đυ.ng vào.

Ầm!

Trương lão đầu trực tiếp bị đẩy lùi, rơi xuống bên cạnh Lâm Phàm, hai bệnh nhân phòng 666 lại song song mà nằm, hoàn toàn là dáng vẻ có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.

Anh em tốt thì phải nên như thế.

"Á! Viện trưởng, lại chết thêm một người nữa rồi."

Nữ hộ công yếu tim ngồi liệt ở trên đồng cỏ, tê tâm liệt phế hét lớn.

Trong chốc lát.

Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn vang lên vô số tiếng kêu sợ hãi không ngừng.

Bí bo! Bí bo! Bí bo!

Thanh âm quen thuộc lại vang lên.

Một chiếc xe cứu thương dùng thao tác lưu loát gọn gàng, nhẹ nhàng tiến đến.

Bác sĩ và y tá đẩy băng ca cứu thương vội vàng chạy tới.

Chẳng qua là khi nhìn thấy tình huống hiện trường thì cả bọn liền lâm vào trầm mặc.