Ta Muốn Cáo Trạng Các Ngươi
Tài xế lái xe đã biết rõ chỗ tốt của việc nịnh nọt rồi, vả lại phần nào trong lòng hắn vẫn tin tưởng rằng đây nhất định là công lao của viện trưởng. Nếu không phải là ông ấy thì là ai đánh đuổi tà vật chứ? Không lẽ là hai bệnh nhân tâm thần kia sao?
Đừng nói giỡn có được hay không?
Thật sự cho rằng đầu óc của ta có vấn đề à?
Lý Lai Phúc kinh ngạc nhìn tài xế lái xe, ý tứ trong mắt ông rất rõ ràng, mặc dù lời ngươi nói khiến ta vô cùng cao hứng, thế nhưng chém gió như vậy hình như có chút quá phận rồi.
"Thật vậy ư?" Một cường giả nghi ngờ hỏi.
Bọn họ không nhìn ra vị viện trưởng trước mắt này có bất kỳ dấu hiệu đặc thù nào, chỉ là một bác sĩ bình thường, trông không giống cao thủ lắm.
Lý Lai Phúc trầm tư một lát, chậm rãi đáp: "Mặc dù ta không thể xác định được tình huống khi đó có phải là như vậy hay không, nhưng một khắc ngay khi bị tà vật đánh bay đó, ta quả thật đã thi triển một chiêu Hàng Long Côn Pháp."
"Khả năng tà vật kia đích thật là bị ta đả thương đi."
"Tuy rằng ta nghĩ chỉ là suy đoán, nhưng trong lòng ta vẫn có chút tự tin."
"Dù sao ta cũng là học viên chưa trúng tuyển của Phật gia cao viện, đã từng nhập ngũ ba năm, thậm chí còn được bầu thành tiểu binh ưu tú, là một trong thập đại thanh niên kiệt xuất của thành phố Diên Hải này."
"Viện trưởng thật giỏi!" Tài xế lái xe sùng bái nhìn ông, không quên bồi thêm: "Nếu như không nhờ viện trưởng đuổi tà vật đi thì chỉ e bây giờ chúng ta đã trở thành thức ăn trong bụng nó rồi."
Vị nam tử bị câm kia đúng lúc này tỉnh lại, cố gắng dùng ngón tay còn dính dấp máu khô viết lên trên cửa sổ xe mấy chữ: « Ta muốn cáo trạng các ngươi. »
Hắn cảm thấy bản thân mình quá thảm, không cứu ta coi như xong, còn đem ta xem như đệm lưng, vì sao số mệnh ta lại thê thảm như vậy, các ngươi không có một chút lương tri nào sao?
Đáng tiếc chẳng ai để ý tới việc hắn đã tỉnh.
Lý Lai Phúc khiêm tốn khoát tay, "Ta chỉ nói là có khả năng thôi mà, còn không quá xác định đâu. Nhưng dĩ nhiên là nếu gặp phải tà vật thì ta chắc chắn phải đứng ra, nhân viên công tác hay bệnh nhân của bệnh viện thì đều là những người mà ta có trách nhiệm phải bảo vệ bọn họ."
Sau đó ông quay sang nhìn tài xế, mỉm cười khiêm tốn nói: "Hiện tại ta vẫn chỉ là phó viện trưởng, còn chưa phải là viện trưởng, chữ Phó này vẫn nên mang theo."
"Vâng, phó viện trưởng." Lái xe ngoan ngoãn gật đầu.
Lý Lai Phúc cảm thấy rất hài lòng, mặc dù ông vẫn chỉ là phó viện trưởng, nhưng nhân viên dưới trướng đã gọi ông là viện trưởng, đây chính là dân tâm sở hướng a.
Mà bốn vị cường giả bên kia vẫn luôn cảm giác là lạ ở chỗ nào đó. Nói trắng ra là bọn họ hoàn toàn không tin tà vật là do vị viện trưởng đây đuổi đi. Thế nhưng ngoài ông ta ra, quả thật bọn họ còn chưa tìm được lời giải thích hợp lý nào khác.
"Nó đáng yêu nhỉ."
“Ừm, ăn cũng ngon nữa."
Lâm Phàm cùng Trương lão đầu đứng một bên nhỏ giọng lải nhải.
Bốn vị cường giả không biết thân phận của bọn họ, vì thế liền quay sang dò hỏi: "Các ngươi có nhìn thấy tà vật đi đâu không?"
Lâm Phàm thản nhiên nhìn đối phương, hắn nghe không hiểu bọn họ nói cái gì cả, tà vật là gì, hắn không biết.
Thế nhưng thấy đối phương bắt chuyện với mình thì hắn liền nở một nụ cười mà hắn tự cho rằng là vô cùng tươi tắn, ý tứ để đối phương biết hắn rất hữu hảo.
Chúng ta không phải là người xấu.
"Lão Trương, ngươi có thấy không?" Lâm Phàm hỏi.
"Ta không biết tà vật là ai." Trương lão đầu mê mang đáp.
Hai người bọn họ lại lần nữa nhìn nhau, nở một nụ cười ẩn ý mà người bên ngoài không sao hiểu thấu.
Mấy vị cường giả kinh ngạc nhìn một già một trẻ trước mắt, luôn cảm thấy dường như hai người này có vấn đề, đầu óc tuyệt đối không bình thường.
Lý Lai Phúc thở dài, bảo: "Đây là bệnh nhân của bệnh viện tâm thần Thanh Sơn đồng thời cũng là bệnh nhân ở chỗ bọn ta. Trước khi xảy ra chuyện này thì bọn ta đang trên đường chở hai người họ về lại Thanh Sơn."
Mấy vị cường giả bất đắc dĩ nhìn nhau, thì ra mới rồi là chính mình vừa giao lưu với người bệnh tâm thần.
Chẳng trách bọn hắn cứ cảm thấy ánh mắt cùng dáng vẻ cười cười của hai người kia nhìn mình cứ đáng sợ kiểu gì, giờ thì có thể lý giải rồi.
Mục đích của Lý Lai Phúc rất đơn giản, chính là có thể mau mau chóng chóng đưa trả một già một trẻ này về cho Hách viện trưởng. Ông ta thật sự không muốn lưu giữ bọn họ ở lại chỗ mình thêm một ngày nào nữa.
Coi như trời sập thì ông cũng muốn một tay chống trời, một tay điều khiển xe cứu thương, lái đưa bọn họ trở về.
Hiện tại tình huống nơi đây quả nhiên vô cùng phiền phức, nhưng ông ta cũng chẳng thiếu thời gian. Vả lại lúc ông rời khỏi bệnh viện chỗ mình thì bầu trời xám xịt, mây đen giăng lối, nhưng bây giờ thì trời xanh nắng vàng, rõ ràng thời tiết đã chuyển tốt.
Điều này nói rõ ngay cả lão thiên cũng đang nhắc nhở ông, chỉ cần đưa được Lâm Phàm và Trương lão đầu về lại Thanh Sơn thì thế giới của ông chính là một mảnh trời đẹp rực rỡ.
Cầu lớn vượt sông Diên Hải chính là tuyến đường giao thông quan trọng, sau khi cường giả kiểm tra tỉ mỉ một vòng, phát hiện bạch tuộc không còn lảng vảng ở đây thì liền gọi bên bộ phận giao thông tới điều tiết xe cộ.
Những tài xế trước đó chạy trốn, sau khi nghe được tin tức mọi thứ đã ổn thỏa, không còn chuyện gì nguy hiểm nữa liền lập tức trở về tìm lại xe của mình.
Nói đùa, đây chính là bảo bối của bọn họ, bình thường còn không nỡ cho người khác chạm vào, nếu như bị người đυ.ng hỏng thì chẳng phải họ sẽ phát điên mất sao?
Không bao lâu sau, tuyến đường đã thông thoáng trở lại.
Vị nam tử bị câm kia vẫn đang không ngừng tiếp tục dùng ngón tay dính máu khô viết lên cửa sổ xe, một bộ dáng hoàn toàn không cam lòng.
Lý Lai Phúc thấy vậy bèn an ủi đối phương, "Thương thế của ngươi có chút phức tạp, ta cảm giác ngươi cần phải đi tới bệnh viện làm kiểm tra một chuyến. Ngươi trước đừng viết chữ nữa, mau lên sau xe ta đi. Chờ ta đưa hai người bệnh kia về đến bệnh viện tâm thần Thanh Sơn xong thì sẽ chở ngươi tới chỗ bọn ta để khám chữa một phen."
Tuy nói khi đi ngang qua cầu lớn vượt sông thì gặp phải một chút phiền toái, nhưng cuối cùng lại tình cờ nhặt được một người bệnh mang về bệnh viện, coi như giúp bệnh viện kiếm thêm một phần thu nhập, vận khí của ông quả nhiên không tệ.