Em Gái Ngươi!
Nữ nhân duy nhất ở đây vừa khéo tốt nghiệp từ Y gia cao viện, nghe vậy liền vội vàng tiến đến tiến hành sơ cứu cho ba người bọn họ. Hai tay nàng ta nhắm ngay trên l*иg ngực ba người, lòng bàn tay có lục quang toát ra, chỉ trong nháy mắt đã bao trùm cả ba người đàn ông lại.
Lý Lai Phúc thân già nhưng tâm không già, thời điểm sắp tỉnh lại còn khẽ phát ra âm thanh thở dốc líu ríu, hai hàng lông mi run rẩy, chỉ vài giây sau đó đã mơ màng mở mắt ra.
"Ta đang ở đâu vậy?"
Ông khẽ nheo mắt quan sát bốn người xa lạ ở trước mắt, trông thấy tạo hình của bọn họ liền nhẹ nhàng thở phào một hơi, ông biết bọn họ là ai, đây chính là những cường giả bảo vệ thành phố Diên Hải.
Xem ra ông được cứu rồi.
Nếu đã an toàn thì rất nhanh Lý Lai Phúc liền bình tĩnh trở lại, tuyệt đối không làm ra hành vi ném đi mặt mũi như hoảng loạn hét lớn cầu cứu.
Chỉ thoáng chốc sau, tài xế lái xe cũng đã tỉnh.
"Viện trưởng, ta đến bảo hộ ngài."
Câu nói đầu tiên sau khi hắn tỉnh lại khiến Lý Lai Phúc vô cùng cảm động. Tốt lắm, chỉ dựa vào phần tâm ý này của ngươi, đợi tới khi quay về, ta nhất định sẽ đề bạt ngươi một vị trí xứng đáng.
"Viện trưởng, đồng hồ mà ngài giao cho ta ở đây, hiện tại trả lại cho ngài." Tài xế lái xe mau mắn dâng chiếc đồng hồ lên qua cho Lý viện phó, chỉ mới nói có mấy câu mà hắn đã phải liên tục vuốt vuốt ngực, nơi này đau nhức quá, hẳn là đã bị đập không nhẹ.
Lý Lai Phúc tiếp nhận đồng hồ điện tử, bình tĩnh đeo lên cổ tay. Ông ta đang nhìn một vòng tình huống chung quanh, tìm kiếm xem hai bệnh nhân tâm thần kia rốt cuộc đang ở nơi nào. Xem ra một già một trẻ đó thật là thật tuyệt tình, trước khi hôn mê ông đã dặn dò nếu bọn họ có lương tâm thì nhớ mang theo bọn ông cùng rời đi.
Dựa theo tình huống trước mắt thì có lẽ hai người họ đã bỏ chạy một mình rồi.
Nhưng đúng vào lúc này, Lý Lai Phúc nhìn lướt qua cửa sổ xe liền thấy có hai người đang nằm thẳng cẳng ở băng ghế sau xe cứu thương, trong lòng ông khẽ giật thót, không buồn để ý đến bốn vị cường giả đang hỏi thăm mình mà là vội vã đứng dậy chạy tới đó.
Nào ngờ cảnh tượng mà ông nhìn thấy lại là Lâm Phàm cùng Trương lão đầu đang song song nằm ngáy o o ở trên xe đẩy cứu thương.
Lý Lai Phúc lập tức nhẹ nhàng thở ra, đồng thời cũng cảm thấy rất muốn chửi bậy.
Em gái ngươi!
Tình huống như vậy mà còn có thể thoải mái đánh một giấc được.
Thế nhưng ông cũng cảm thấy rất khó hiểu, rõ ràng trước khi ông lâm vào hôn mê thì con bạch tuộc vẫn còn đang sung sức nhảy nhót tưng bừng, một già một trẻ này không lo chạy mà lại leo lên đây ngủ, thế mà tà vật kia cũng bỏ qua sao, nó đi đâu rồi?
"Dậy nào."
Lý Lai Phúc vỗ nhẹ lên mặt cả hai.
Lâm Phàm cùng Trương lão đầu bị đánh thức, chậm rãi mở to mắt, ngồi trên xe đẩy cứu thương sờ sờ cái bụng, đoạn không vui nói: "Ta ăn no quá, bây giờ ta chỉ muốn ngủ thôi."
Đột nhiên cả hai quay sang nhìn nhau, sau đó lộ ra nụ cười xán lạn.
"Ngươi tỉnh rồi."
"Ừm, ta tỉnh."
"Ha ha!"
"Ha ha!"
Ăn no, đánh một giấc say sưa rồi mở mắt ra liền thấy người bạn thân thiết của mình.
Trong thế giới đơn giản của bệnh nhân tâm thần, thì chỉ cần như vậy chính là một cuộc sống đầy khoái hoạt.
Lâm Phàm và Trương lão đầu theo chân Lý viện phó đi xuống khỏi xe cứu thương, an tĩnh đứng ở nơi đó, ngạc nhiên dõi nhìn khắp một lượt quang cảnh chung quanh, phát hiện nơi này không phải là bệnh viện tâm thần Thanh Sơn. Thật kỳ lạ, đã qua thời gian dài như vậy mà vẫn chưa lái về tới nơi sao?
Bốn vị cường giả cẩn thận quan sát tình huống nơi đây, trong lòng thấy cực kỳ nghi hoặc, rốt cuộc là tà vật đang ở đâu, lẽ nào nó đã rời khỏi cầu vượt và tiến vào trong thành phố?
Rất nhanh bọn họ liền phát hiện có một chút dấu vết để lại.
Mặt đất phía trước có rất nhiều vết nứt, rõ ràng chỗ này đã từng trải qua một phen va chạm kịch liệt, chỉ là đến cùng là do ai lưu lại, tạm thời bọn họ vẫn chưa tìm ra.
"Đội trưởng, bên kia có chất lỏng khó ngửi, ta đã kiểm tra qua, là huyết dịch của tà vật."
Huyết dịch của tà vật bạch tuộc ướt đẫm một vùng đất, vả lại trong không khí còn phảng phất chút ít mùi thịt, việc này càng khiến bốn người đau đầu khó hiểu. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Ở giữa đường phố sao lại có mùi thịt nướng thơm thơm a?
Lâm Phàm cùng Trương lão đầu là hai bệnh nhân tâm thần rất có nguyên tắc, đồ vật mà bọn họ mượn dùng để nướng thịt đều đã sớm đem trả về chỗ cũ.
"Các ngươi có biết tà vật đang ở đâu hay không?" Một vị cường giả dò hỏi.
Trong lòng Lý viện phó mê mang vô cùng, ông ta cũng không biết con bạch tuộc kia đến cùng đã đi nơi nào.
Khi phải đối mặt với nó, ngay cả năng lực trở tay ông đều không làm được thì đã bị tà vật đánh văng, nhanh chóng chìm vào hôn mê, thế nhưng bản thân ông rõ ràng vẫn nhớ trước đó tà vật còn đang bừng bừng hưng phấn di chuyển về phía này.
Theo lý thuyết, cho dù không bị tà vật quăng chết thì sớm muộn cũng sẽ bị nó ăn sạch mới phải.
Nhưng khi ba người bọn ông được cứu tỉnh thì vẫn như cũ nằm yên trên nóc cốp xe, mà hai người bệnh thì lại ngáy khò khò ở băng sau.
Việc này rất có ý tứ.
Lý Lai Phúc đang chuẩn bị ăn ngay nói thật thì bỗng nhiên tài xế lái xe giành trả lời trước.
"Ta nghĩ hẳn là nó đã bị viện trưởng của chúng ta đuổi đi rồi." Lái xe nhìn Lý Lai Phúc, hùng hồn thuật lại: "Lúc trước chúng ta nhìn thấy bạch tuộc tà vật di chuyển về phía này, chính là viện trưởng đã dũng cảm tiến lên che chắn cho bọn ta, ngài ấy dùng một ống côn sắt để liều mạng với con vật chết tiệt ấy."
"Mặc dù ta không chứng kiến được quá rõ ràng, nhưng chắc chắn là khi viện trưởng bị tà vật đánh bay tới đây thì đã thi triển một loại chiêu thức kinh khủng nào đó để trọng thương tà vật, đến mức nó tự biết mình không địch lại nên đã mau chóng di chuyển rời khỏi nơi này."