Gia Hỏa Không Biết Xấu Hổ
Đêm đã rất khuya.
Bệnh viện vô cùng an tĩnh.
Y tá ngồi ở quầy trực ban, có người thì nghịch điện thoại, có người thì gục xuống bàn tranh thủ ở chỗ này nghỉ ngơi một lát. Thỉnh thoảng lại có vài bệnh nhân đi tiểu đêm, hễ ai đi ngang qua hành lang thì các y tá liền sẽ ngẩng đầu nhìn một chút.
Phòng bệnh cũng rất im ắng, những người bệnh đều đã sớm chìm sâu vào trong giấc ngủ.
Có vài người bệnh nặng khó mà chịu đựng cơn đau đớn, thỉnh thoảng sẽ thống khổ rên hừ hừ hoặc húng hắng ho vài tiếng.
Trong phòng bệnh của Lâm Phàm cùng Trương lão đầu.
Hai người đột ngột mở mắt ra, bọn họ nằm ở trên giường, không xoay người mà chỉ nghiêng đầu qua nhìn nhau, ánh đèn hành lang yếu ớt hắt vào khiến bọn họ lờ mờ nhìn thấy đường nét kh
Trong phòng bệnh.
Lâm Phàm và Trương lão đầu đứng trước giường bệnh của gã một mắt, nhìn gã bị bác sĩ khiêng đi.
Bọn hắn quay sang nhìn nhau.
"Ta rất khó chịu." Trương lão đầu ủ rũ, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, "Hắn là một người rất tốt, ta muốn giúp hắn mọc ra con mắt khác, thế nhưng là ở châm cuối cùng ta lại do dự, ta tìm không được vị trí nên liền châm lung tung, không dùng tâm mà đối đãi, ta thật sự rất hối hận."
Nếu như người bị bệnh tâm thần muốn tự trách móc, bọn hắn sẽ không giấu ở trong lòng, mà là ngay thẳng bộc lộ cảm xúc ra ngoài.
Vui vẻ liền vui vẻ.
Khổ sở liền khổ sở.
Liếc qua sẽ thấy ngay, sẽ không chôn giấu ở trong lòng.
Lâm Phàm ôm Trương lão đầu, vỗ nhẹ phía sau lưng của ông ta, an ủi: "Đừng buồn nữa, chúng ta ngủ đi, ngủ dậy sẽ hết buồn."
"Ừm, hơi buồn ngủ thật." Trương lão đầu vuốt mắt, được Lâm Phàm an ủi giúp ông không cảm thấy quá khó chịu nữa, cơn buồn ngủ cũng đã ập tới, thức tới giờ này cũng quá miễn cưỡng chính mình rồi.
"Đi ngủ thôi!"
"Đi ngủ!"
Bọn họ leo lên trên giường bệnh, đắp kín chăn ngay ngắn, hai mặt nhìn nhau, khẽ mỉm cười.
"Ngủ ngon!"
Hai người nhắm mắt lại, tiến vào trong mộng đẹp.
Ban đêm yên tĩnh.
Trương Hồng Dân không dám thở mạnh, ông ta vẫn đang đề phòng một giả một trẻ kia, mặc dù đã biết rõ họ là người tốt, nhưng dẫu sao cũng vẫn là người bệnh tâm thần.
…
Đèn đỏ trong phòng cấp cứu của bệnh viện vẫn một mực lóe sáng.
Các bác sĩ thần thánh tản ra ánh sáng thánh thiện đang tập trung cứu chữa cho Độc Nhãn Quái, dù là đêm đã khuya, những người khác đều đã sớm chìm vào giấc ngủ, nhưng bọn họ vẫn sẽ vực mình tỉnh táo, cứu chữa cho bệnh nhân hiển nhiên quan trọng hơn nhiều so với chuyện đi ngủ.
Ngày mùng 4 tháng 3!
Sáng sớm!
Bên ngoài mưa rơi lác đác!
Mây đen phiêu đãng trên không trung, nhiệt độ thiên về lạnh, không khí có vẻ hơi ẩm ướt.
Lâm Phàm và Trương lão đầu ngủ một mạch tới khi tự tỉnh, cả hai dụi dụi mắt, hà hơi mấy cái, ngủ thật là thoải mái.
Hai người nhìn nhau, lộ ra nụ cười xán lạn.
"Buổi sáng tốt lành!"
Giao lưu đơn giản lại bao hàm tình hữu nghị của riêng bọn họ.
Người khác đều xem họ là bệnh nhân tâm thần, nhưng bọn họ lại xem đối phương là người bạn tốt nhất.
Độc Nhãn Quái cũng tỉnh từ lâu, lúc rạng sáng ở trong phòng cấp cứu, các bác sĩ vẫn đang tận tình cứu chữa giúp gã, mọi phương diện đều rất ổn định, chỉ có một vấn đề khiến các bác sĩ cảm thấy nhức đầu chính là tình hình sóng điện não của Độc Nhãn Quái không được tốt lắm.
Điều này khiến vị bác sĩ chủ nhiệm từng cứu giúp Lâm Phàm vô số lần gặp phải nan đề.
Kinh nghiệm phong phú như ông mà vẫn không rõ rốt cuộc là Độc Nhãn Quái bị gì, vì sao lại đột nhiên bất tỉnh, đầu óc của gã thực chất đã xảy ra chuyện gì.
Cuối cùng vẫn là Độc Nhãn Quái không chịu thua kém, gã gắng gượng mở mắt ra, bình thản nói: "Ta không sao."
Kể từ khoảnh khắc Độc Nhãn Quái tỉnh lại thì gã không ngủ nữa, chỉ mở to mắt nhìn lên trần nhà và lâm vào suy nghĩ, đến cùng là vì sao gã cứ nhất định phải dây dưa với đám bệnh nhân tâm thần?
Ta là tên cãi cùn thành tinh sao?
Rõ ràng không phải.
Bị đâm hai lần còn không chưa chịu nhận giáo huấn, nhất định phải đợi đến lần thứ ba mới giác ngộ.
Thì ra tiểu tử kia mang dây kẽm trở về là định dẫn điện cho mình, may mắn gã là cường giả, có thể tiếp nhận dòng điện, nếu không tối hôm qua từ phòng cấp cứu đi ra, hẳn là gã sẽ tiến thẳng vào nhà xác mất rồi.
Sau đó đồng nghiệp trong ban sẽ vội vàng đến nhà tang lễ, dâng lên cho gã một bó hoa, sau đó hẹn nhau thực hiện các hoạt động tiếp theo, không bằng thừa dịp cơ hội lần này chúng ta đi hát Karaoke đi.
Hát một bài: Chúc ngươi thuận buồm xuôi gió.
Trương lão đầu đi tới bên cạnh Độc Nhãn Quái, giọng điệu đầy áy náy: "Thật sự xin lỗi, tối hôm qua là ta sai lầm, ta thật sự không cố ý, kỳ thật ta muốn giúp ngươi, vốn là có thể thành công, nhưng đến châm thứ mười ba thì ta lại quên mất nên đâm chỗ nào, nếu như cho ta một cơ hội nữa, ta tin mình nhất định có thể giúp được ngươi."
"Ngươi còn tin tưởng ta không?"
"Giống như hắn ấy, hắn vẫn luôn tin tưởng ta."
Vẻ mặt Trương lão đầu rất chân thành, ông đã khắc sâu sai lầm của mình, ông hi vọng đối phương có thể cho ông thêm một cơ hội cuối cùng.
Nghe được lời nói này, Độc Nhãn Quái từ từ quay đầu qua, ánh mắt thản nhiên đối diện với Trương lão đầu, sắc mặt gã không có bất kỳ biểu lộ gì, thậm chí không cách nào nhìn ra chút tình cảm từ trong ánh mắt ấy.
Gã cứ như vậy lẳng lặng mà nhìn.
Gã không muốn nói một lời nào.
Nhưng ý tứ rất rõ ràng:
Xin ngươi lập tức biến mất khỏi mắt ta, mẹ nó, đừng xuất hiện trước mặt ta nữa!
Ta sợ nhịn không được sẽ vỗ nát đầu con rùa già nhà ngươi.
Khiến một người thân là lãnh đạo của ban đặc thù, cường giả của thành phố Diên Hải như ta lại bại trong tay ngươi ba lần, ngươi đã đủ để tự hào rồi mà.
Thế mà bây giờ ngươi lại còn muốn lần thứ tư.
Có phải muốn tiễn ta vào nhà xác thì ngươi mới vui vẻ đúng không?
Lâm Phàm đứng bên cạnh Trương lão đầu, hắn nhìn Độc Nhãn Quái, chân thành nói: "Lời ông ta nói đều là thật, ta cho rằng ngươi có thể cho hắn thêm một cơ hội."
Độc Nhãn Quái lẳng lặng nhìn hai người.
Sau đó gã chống tay ngồi dậy. Chân phải bị tê liệt đã sớm hồi phục, chỉ là tóc trên đầu đều không có một sợi nào, dùng lời bác sĩ nói vốn là muốn mổ sọ cho ngươi nhưng vừa cạo sạch hết thì ngươi liền tỉnh, đây là chuyện may mắn, nếu như ngươi tỉnh lại trong lúc đang giải phẫu mổ sọ, vậy thì sẽ rất phiền toái.