Quá Tam Ba Bận
"Nó đột nhiên xuất hiện, rơi vào người chúng ta, chúng ta thấy dáng dấp nó đẹp mắt như vậy, nhất định ăn rất ngon, sau đó liền đưa nó cho người tốt, nhờ người tốt chặt thịt hộ."
Độc Nhãn Quái đương nhiên vẫn không nghĩ tới tà vật, gã cắn một miếng thịt rắn khác, lắc đầu cười cười, không nghĩ tới một già một trẻ này lại có vận khí tốt phết.
Ra đường cũng có thể bắt gặp được một con rắn.
Chờ chút...
Đường vân đen đỏ xen kẽ?
Độc Nhãn Quái suýt chút nữa đã nôn miếng thịt đang nhai trong miệng ra, ánh mắt gã ngưng trọng, vội vàng kẹp lấy một khối thịt rắn khác trong hộp nhựa rồi đặt vào trong hộp kim loại mà gã luôn luôn mang theo bên mình, nắp hộp vừa khép, bốn góc liền có tia sáng phóng tới.
Nháy mắt sau, hình ảnh lập thể ba chiều cùng các loại số liệu rõ ràng hiển hiện trước mắt gã.
Tà vật cấp hai: Huyền Xà.
Độc Nhãn Quái há hốc miệng.
Chẳng biết tại sao, miếng thịt rắn thơm ngon thoáng cái đã mất hết mùi vị.
Phi!
Độc Nhãn Quái vội vàng phun miếng thịt rắn trong miệng ra, hiện tại gã rất muốn tự vả mặt mình.
Đầu óc của ta có phải bệnh nặng lắm rồi hay không?
Tại sao lại muốn ăn đồ do bệnh nhân tâm thần đưa cho?
"A! Sao ngươi lại lãng phí quá vậy, đây là hắn không nỡ ăn, dành phần lại cho ngươi mà." Trương lão đầu nhìn thấy Độc Nhãn Quái phun thịt rắn ra thì tức hổn hển, đỏ mặt giành lại hộp nhựa về phía mình, sau đó đưa qua cho Lâm Phàm, nói: "Hắn không xứng được ăn con vật đáng yêu như thế."
"Ta sẽ không giúp ngươi châm kim cho con mắt của ngươi mọc ra nữa đâu."
Độc Nhãn Quái bình tĩnh nhìn Trương lão đầu, nhưng nội tâm thì âm thầm gào thét, vậy thật là vô cùng đa tạ ngươi, châm pháp của ngươi ta đã lĩnh giáo hai lần rồi, nếu ta còn để cho ngươi đâm thêm lần thứ ba, vậy thì ta liền từ trên lầu này nhảy xuống.
Ừng ực!
Lâm Phàm sì sụp uống canh rắn, nếu hắn biết gã một mắt kia lại lãng phí như vậy, thế thì mới rồi hắn đã ăn hết ở chỗ nhà của người phụ nữ cho rồi, nhất là canh ở đó còn nóng hầm hập.
Lâm Phàm trông thấy tiểu nữ hài vẫn một mực nhìn mình bèn mỉm cười hỏi: "Ngươi muốn ăn sao?"
"Ta ăn rất no rồi." Tiểu nữ hài lắc đầu.
"Vậy ta ăn hết nha." Thấy nàng gật đầu, Lâm Phàm liền ngửa đầu lùa hết canh trong hộp vào miệng, thật là ngon quá đi mất.
Độc Nhãn Quái quay đầu sang một bên, gã thật sự không muốn để ý tới hai người đó nữa.
Chờ tới hừng đông liền rời đi.
Thế nhưng trong đầu gã vẫn không sao xua được chuyện của tà vật Huyền Xà và Tang Cẩu khi trước, cả hai đầu tà vật cấp hai này đều chết trong tay một già một trẻ kia.
Kết cục kinh người tương tự nhau.
Đều bị bọn hắn ăn sạch sẽ.
Nếu như đối phương là cường giả thì Độc Nhãn Quái đương nhiên sẽ không kinh ngạc.
Nhưng hai người này là bệnh nhân tâm thần tay không tấc sắt, hơn nữa thoạt nhìn dáng dấp của cả hai đều rất yếu ớt.
Đến cùng là bọn họ đã dùng biện pháp gì để gϊếŧ chết tà vật, vả lại còn không chịu dù chỉ một chút thương thế.
Nghĩ đi nghĩ lại, Độc Nhãn Quái biết nếu như gã vẫn không tìm ra đáp án thì chắc chắn đêm nay mình sẽ mất ngủ, mà nếu muốn biết bí mật ở trong đó thì gã chỉ có mỗi một biện pháp, đó là trao đổi tâm sự với hai kẻ kia.
Thế nhưng sau khi đấu tranh tư tưởng hồi lâu, đợi tới khi Độc Nhãn Quái quay lại thì gã bỗng trở nên á khẩu, thật sự là không biết nên mở miệng như thế nào.
Một người thì sau khi uống sạch hộp canh rắn liền ngồi xếp bằng trên giường xoa xoa bụng, nhắm mắt lại, lộ ra thần sắc an nhàn.
Một người khác thì vẫn đang tức giận nhìn gã chằm chằm.
Thật giống như gã vừa mới cướp đi chiếc đồng hồ Rolex đắt đỏ của ông ta vậy.
Đêm đã khuya.
Tiểu nữ hài đã sớm ngủ mất.
Lâm Phàm không còn mục tiêu để hắn đối mặt mỉm cười nữa.
Vậy là hắn dứt khoát chuyển dời đối tượng sang Trương Hồng Dân!
Trương Hồng Dân bị Lâm Phàm từ tốn nhìn mình mỉm cười đến nỗi dựng cả tóc gáy. Tuy rằng ông biết Lâm Phàm là một người tốt, hơn nữa ông cũng không sợ hắn, nhưng loại ánh mắt này khiến toàn thân ông khó chịu kinh khủng.
Vì thế Trương Hồng Dân liền chổng mông về phía Lâm Phàm, làm bộ như đang bận rộn thu thập đồ đạc bên dưới gầm giường ngủ.
Không cùng ngươi đối mặt liền tốt.
Ngươi muốn nhìn, liền xem cái mông ta đi! Không nói những cái khác, lúc tuổi còn trẻ Trương Hồng Dân cũng đã từng là một dancer rất giỏi, từ sau khi xương đùi bị gãy trong lúc luyện tập, hơn nữa cũng đã qua giai đoạn hoàng kim của sự nghiệp, Trương Hồng Dân mới nhân cơ hội này rời khỏi giới ca múa, kết hôn sinh con, dù là thời gian dài không luyện tập, nhưng bờ mông vẫn vô cùng đẹp mắt, có thể nói là hàng họ ưu tú nhất trong số vô vàn nam nhân khác.
Tròn, vểnh, còn rất co giãn.
Lâm Phàm nhìn một hồi liền chán, bèn thò tay lấy sợi dây kẽm từ trong túi quần ra, đặt lên cái tủ ở bên cạnh giường.
Ánh mắt Độc Nhãn Quái tình cờ liếc thấy liền nhíu mày, trong lòng rất hiếu kỳ, cái đồ chơi này là dùng để làm gì thế?
"Ngươi nhìn ta làm gì?" Lâm Phàm hỏi.
Độc Nhãn Quái không nói gì, chỉ lặng lẽ dời ánh mắt đi, một lúc sau gã lấy điện thoại lên mạng xem tin tức trong nhóm chat.
« Tổ đội Mao Sơn: Hôm nay thu hoạch rất tốt, gϊếŧ được sáu con tà vật. Trước mặt các cường giả của Mao Sơn cao viện, những tà vật này đều ngoan ngoãn nhận lấy cái chết. »
« Tổ đội Phật Môn cao viện: A Di Đà Phật! »
« Tổ đội Đạo gia cao viện: Vô Lượng Thiên Tôn! »
« Tổ đội Y gia cao viện: Nhớ chăm sóc người bị thương! »
« Mao Sơn cao viện gửi vào group chat một hồng bao đỏ thắm: Mao Sơn thật mạnh! Thật giỏi! Thật lợi hại! »
« Phật Môn cao viện: Mao Sơn thật mạnh! Thật giỏi! Thật lợi hại! »
Rút hồng bao về!
« Đạo gia cao viện: Mao Sơn thật mạnh! Thật giỏi! Thật lợi hại! »
Rút hồng bao về!
« Y gia cao viện: Mao Sơn thật mạnh! Thật giỏi! Thật lợi hại! »
Rút hồng bao về!
« Mao Sơn cao viện: Đa tạ các vị tán dương, ta đã chụp màn hình lại rồi, lát nữa sẽ đăng bài thông báo này lên trang chủ truyền thông của Mao Sơn cao viện, tiện thể quảng bá cho đợt tuyển sinh sắp tới. »
Độc Nhãn Quái nhìn lướt qua một vòng tin tức trong nhóm chat, không thấy có gì quan trọng thì đang định tắt điện thoại di động, nhưng đột nhiên gã nhớ tới một việc.
« Độc Nhãn Quái: @Y gia cao viện, làm sao có thể trò chuyện được với người bị bệnh tâm thần? »
« Y gia cao viện: Muốn kết nối cùng đám người đặc thù, vậy thì nhất định phải đem chính mình biến thành một thành viên trong đám người đặc thù ấy. »
« Độc Nhãn Quái: Ý của ngươi là nói ta nên trở thành bệnh nhân tâm thần? »
« Y gia cao viện: Cần chăm sóc người bị thương thì có thể liên hệ số điện thoại: 120. »
Độc Nhãn Quái tắt điện thoại đi, mấy người trong nhóm này căn bản cũng không đáng tin cậy lắm, bình thường tại tổng bộ tất cung tất kính, khúm núm là thế, vậy nhưng thoát khỏi ánh mắt lãnh đạo rồi thì mạnh ai nấy bung xõa, là người hay là chó không ai nói rõ được.
Trương lão đầu chăm chú quan sát đồng hồ quý giá trên cổ tay, nhìn đến nhập thần, Rolex quả nhiên là biểu tượng của sự quý tộc, coi như có ngồi lì ở đây ngắm tới sáng mai thì ông ta cũng sẽ không ngại mệt mỏi.
….