Chương 57: Không Làm Rõ Ràng Thì Ta Sẽ Mất Ngủ

Không Làm Rõ Ràng Thì Ta Sẽ Mất Ngủ

Một già một trẻ tung tăng đi bộ trong hẻm nhỏ, ngoài miệng vẫn còn vương vết mỡ đông, hôm nay được ăn rất ngon rất no bụng, thật là vui vẻ!

Đúng lúc ấy có bốn người đàn ông đi lướt qua bọn Lâm Phàm, nhưng chỉ liếc nhìn hai người bọn họ một cái rồi thôi, không chú ý đến nữa.

"Ồ! Vừa mới rồi rõ ràng là có năng lượng của tà vật ba động ngay trong phạm vi này, thế mà bây giờ lại biến mất không thấy gì nữa, xem ra chúng ta phải nhanh chóng kiểm tra kỹ lưỡng từng căn hộ, hy vọng có thể tìm thấy tà vật."

"Trí thông minh của bọn chúng biến cao rồi, còn biết mượn nhờ nhân loại che giấu tung tích giúp mình, thật quá phiền phức."

"Cũng không biết tà vật kia hiện tại đang trốn ở nơi nào."

"Nhớ kỹ, tất cả những nơi âm u hẻo lánh đều không được bỏ qua."

"Đã rõ."

Bệnh viện đa khoa.

Sau khi y tá trực phòng từ nhà vệ sinh quay trở lại phòng bệnh của mấy người Lâm Phàm thì phát hiện một già một trẻ đã biến mất, nàng sợ hãi đến điếng người.

Y tá sốt ruột đi khắp nơi tìm kiếm nhưng vẫn không có tin tức gì.

Nàng hỏi thăm Trương Hồng Dân thì mới biết được hai người bọn họ tranh thủ rời đi ngay khi nàng vào nhà vệ sinh, không nghĩ tới bệnh nhân tâm thần cũng quá tinh ranh như vậy, rất biết tìm cơ hội a.

Ban nãy nàng phải vào đó gấp là vì dì cả đột ngột ghé thăm, nàng cần phải thay băng vệ sinh. Bây giờ thì hay rồi, để bệnh nhân biến mất, y tá chỉ muốn ôm đầu bật khóc, thậm chí nàng còn thấy oán hận vì sao lại làm nữ nhân làm gì, mỗi tháng đều phải đổ máu.

Nàng vội vã báo cho đồng nghiệp nhờ hỗ trợ tìm kiếm, mọi người đều an ủi nàng, bảo rằng không nên gấp gáp, có lẽ bọn hắn chỉ muốn đi lòng vòng ra ngoài nhìn chim nhỏ mà thôi.

Chim nhỏ?

Y tá cảm thấy rất bất đắt dĩ, có lẽ trong mắt các đồng nghiệp thì hai người này chỉ là hai đứa trẻ con lớn xác mà thôi, nhưng không, bọn họ không biết, một già một trẻ kia tuyệt đối không phải bệnh nhân tâm thần bình thường.

Đúng lúc này.

Đằng xa xa trên hành lang có hai bóng người thong thả đi tới, nhìn kỹ thì đó không phải là người mà nàng vẫn một mực tìm kiếm nãy giờ hay sao?

Hai người bọn họ đang vui vẻ nắm tay đi đường, nụ cười tươi rói treo trên mặt.

Y tá rất muốn chạy tới hỏi bọn họ, rốt cuộc là mới rồi các ngươi đã ở đâu, tại sao lại tự ý rời khỏi phòng bệnh?

Thế nhưng ý nghĩ này vừa thoáng qua liền được nàng dập xuống.

Đầu óc ta cũng có bệnh rồi hay sao, truy vấn bệnh nhân tâm thần đi nơi nào để làm gì?

Chỉ cần bọn hắn bình an trở về là tốt rồi.

"Phiền ngươi tránh ra một chút." Lâm Phàm mỉm cười bảo.

Y tá theo bản năng liền đứng né qua một bên, nhường đường vào phòng cho bọn họ.

Sau khi trở về phòng bệnh, Trương lão đầu liền nằm phè ra giường cho tiêu cơm, ông kéo ống tay áo lên nhìn chiếc đồng hồ Rolex trên cổ tay, trông thấy nó phát ra khí chất quý giá và xa hoa thì tâm tình liền trở nên sung sướиɠ, mỹ mãn.

Lâm Phàm vốn định mang thức ăn ngon về cho tiểu nữ hài, chỉ là tiểu nữ hài đã sớm ăn xong bữa tối rồi.

Vì vậy chỉ có thể đem mỹ thực đưa qua cho Độc Nhãn Quái.

"Ngươi ăn đi."

Lâm Phàm đi đến bên giường Độc Nhãn Quái, đưa hộp cơm nhựa cho gã, đoạn bổ sung thêm: "Ăn ngon lắm, ăn xong rất có tinh thần."

Độc Nhãn Quái không muốn để ý tới hai bệnh nhân tâm thần này.

Gã đối với bệnh nhân tâm thần không có bất kỳ hứng thú nào.

Cũng trách chính mình trước đó quá ngây thơ.

Chỉ khi giao lưu với bọn họ rồi thì mới có thể phát hiện, cùng bệnh nhân tâm thần trò chuyện chẳng khác gì đàn gảy tai trâu. Tới cuối cùng, ngươi thì ôm một bụng tức giận, còn đối phương lại thản nhiên hỏi ngươi: “Làm sao vậy?”

"Không ăn."

Độc Nhãn Quái không muốn tiếp xúc quá thân mật với hai kẻ ấy, đồ bệnh nhân tâm thần mang cho ngươi ăn, có thể ăn sao?

Trời mới biết bên trong bọn họ có bỏ thêm cái gì vào hay không.

Lâm Phàm mở hộp canh ra, đẩy tới trước mặt gã: “Ăn ngon lắm, ngươi cứ nếm thử đi.”

Nhất thời liền có một mùi thơm phiêu tán tản mát khắp phòng.

Độc Nhãn Quái ngửi được mùi hương đó, quả thật tinh thần đại chấn.

Thơm quá a!

Một già một trẻ kia rốt cuộc từ đâu lấy được đồ ăn thơm như vậy?

"Chờ một chút, ta đến xem."

Độc Nhãn Quái thật sự rất đói, lăn lộn từ sáng tới giờ gã vẫn chưa có hột cơm nào vào bụng. Vốn dĩ trước đó khi Trương Hồng Dân đi mua đồ ăn cho nữ nhi có từng hỏi gã có muốn ăn gì hay không, nhưng Độc Nhãn Quái tự nhận, thân là lãnh đạo của một bộ môn đặc thù, là một trong những cường giả hàng đầu của thành phố Diên Hải, há có thể giống như người bình thường, nằm ngay trên giường bệnh để ăn cơm hộp của bệnh viện?

Đó là sự vũ nhục đối với cường giả.

Thế nên bây giờ ngửi được mùi canh thơm phức như vậy, bụng gã quả thật réo liên hồi rồi.

Lâm Phàm đưa đũa qua cho Độc Nhãn Quái, sau đó liền quay về giường bệnh của chính mình, hướng về phía tiểu nữ hài vẫy vẫy tay, tiếp tục chơi trò ngơ ngác nhìn nhau rồi mỉm cười vui vẻ như lúc sáng.

Hắn có thể từ trong đôi mắt của tiểu nữ hài nhìn thấy hào quang thân mật kia, thần thánh, trắng noãn, không có một tia ô nhiễm.

Tiểu nữ hài cũng rất ưa thích dáng vẻ tươi cười của Lâm Phàm, giống như mặt trời nhỏ, tỏa sáng mà ấm áp.

Độc Nhãn Quái gắp một miếng thịt lên, không nghĩ tới là thịt rắn, nhưng gã hoàn toàn không nghĩ tới đây là tà vật, gã thản nhiên nhét vào miệng nhai nuốt lấy, quả thật rất thơm ngon.

Nhưng thời gian dần trôi qua, gã phát hiện nhục cảm có chút khác lạ.

Thế nhưng gã vẫn không hề nghĩ đến phương diện tà vật mà chỉ cho rằng miếng đầu tiên hẳn là cơ thể chưa quá thích ứng thôi.

"Mua ở đâu vậy?"

Độc Nhãn Quái húp miếng nước canh, dạ dày rất ấm, gã thoáng thấy ngạc nhiên, không ngờ bệnh nhân tâm thần vậy mà còn biết ăn thịt rắn, xem ra đầu óc cũng không quá ngờ nghệch.

Lâm Phàm mặt không chút thay đổi, đáp: "Không mua ở đâu cả."

Trương lão đầu thuận miệng giải thích: "Chúng ta tình cờ phát hiện ra nó ở trong rừng cây bên kia, nó dài lắm, hơn nữa còn rất đáng yêu, có đường vân màu đỏ màu đen xen kẽ, ta chưa bao giờ thấy thứ gì đáng yêu như thế."