Thảo Nê Mã! Đã Nói Ta Đáng Yêu Mà!
Ngoài bìa rừng.
Có một người phụ nữ tuổi tác tầm ngoài ba mươi đang đứng dựa cây làm duyên làm dáng, nàng ta sẽ liếc mắt đưa tình với bất kỳ nam nhân nào đi ngang qua, dưới ánh đèn lờ mờ, ngược lại cũng có chút điểm hương vị.
Cả Lâm Phàm lẫn Trương lão đầu đều rất đói bụng.
Bọn hắn đã đi thật xa, thật xa mà vẫn không tìm thấy chỗ nào có thể ăn cơm.
"Xin chào, cho ta hỏi nơi nào có thể ăn, chúng ta rất đói." Lâm Phàm trông thấy người phụ nữ kia đang ngoắc tay kêu bọn họ lại thì nghĩ là đối phương nguyện ý trợ giúp mình, liền đi tới hỏi thăm.
Người phụ nữ nọ lúng liếng liếc nhìn từ trên xuống dưới khắp một lượt cả người Lâm Phàm cùng Trương lão đầu, sau đó cười híp mắt bảo: "Đói bụng sao, đợi lát nữa ta cam đoan sẽ cho các ngươi ăn no mây mẩy, đi theo ta nào, ba người cùng một chỗ sẽ rất high đấy."
"Lấy rẻ các ngươi thôi, hai người 200 khối tiền."
Lâm Phàm cùng Trương lão đầu liếc nhau, khó xử gãi đầu, "Chúng ta không có tiền."
"Rẻ vậy còn chê sao, thôi được rồi, nhìn dáng dấp tiểu tử ngươi cũng thanh tú, vậy tỷ tỷ liền tiện nghi cho ngươi, lấy ngươi 50 khối tiền thôi, về phần lão đầu này nha, chỉ có thể hạ xuống 80, cả hai 130 khối, được chưa nào?." Người phụ nữ chu môi dán lại gần Lâm Phàm.
"Chúng ta không có tiền." Lâm Phàm lặp lại lần nữa.
"Chúng ta đói rồi." Trương lão đầu vội vàng bổ sung thêm.
Người phụ nữ nọ khựng lại, quan sát biểu cảm trên mặt bọn họ không giống như là đang nói đùa, nàng liền thay đổi sắc mặt, tức giận nói: "Không có tiền thì các ngươi đi tới đây làm gì?"
Lâm Phàm bình tĩnh đáp: "Ta nhìn thấy ngươi ngoắc tay, cho là ngươi sẽ giúp ta cho nên ta mới tới."
"Ừm, chính là như vậy, ngươi đừng có tức giận nha, bọn ta cũng không phải người xấu đâu." Trương lão đầu rụt cổ, sợ sệt nói.
Người phụ nữ cảm thấy như thể có một đàn quạ đen bay ngang đầu, thật phiền phức, hai tên này đầu óc không bình thường à?
Đúng lúc ấy, nương theo ánh đèn yếu ớt từ cột điện gần đó hắt lại, nàng tình cờ nhìn thấy một sợi vòng cổ y hệt nhau cùng đeo trên cổ một già một trẻ này bèn tò mò cầm lên xem thử.
Hả?
"Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn. . ."
"Các ngươi là bệnh nhân tâm thần?" Nàng ta hụt chân, hoảng sợ lùi lại phía sau mấy bước.
Lâm Phàm cùng Trương lão ăn ý lắc đầu như trống bỏi: "Chúng ta không phải là người bệnh tâm thần."
"Sợi dây này đều treo ở trên cổ hai người các ngươi, thế mà các ngươi còn bảo mình không phải là bệnh nhân tâm thần sao?" Nàng ta khϊếp sợ, không nghĩ tới chính mình tùy tiện ‘gọi khách’, vậy mà lại gọi trúng hai kẻ điên rồi.
Quá kinh khủng.
"Người nhà các ngươi đâu?"
Người phụ nữ “bán hoa” tò mò hỏi, thật ra bên cạnh sự sợ hãi thì trong thâm tâm nàng cũng rất đồng cảm với những người bị bệnh tâm thần, bởi vì bọn họ về cơ bản đều khá đáng thương, ở đâu cũng bị người người kỳ thị, mà mọi người tránh họ như tránh tà đã đành, đã vậy còn không ít kẻ gặp phải thì sẽ giễu cợt bằng những lời lẽ khó nghe, thậm chí là đánh họ.
Những kẻ đó khi thấy bệnh nhân tâm thần bị xấu mặt liền sẽ rất vui vẻ.
Nói đúng hơn, là dùng sự thống khổ của người khác để thỏa mãn tính ích kỷ của chính mình.
Nàng từng tận mắt chứng kiến một lần, có một thanh niên kia khi dễ một nữ bệnh nhân tâm thần. Gã giật lấy con gấu bông mà nàng ta vẫn luôn một mực ôm khư khư trên tay xem như đứa con bé bỏng của mình, rồi xé nát.
Khi gã thấy nàng ta cố gắng giật lại thì còn xô ngã đối phương, cuối cùng lớn tiếng phá ra cười ha ha khi nhìn thấy nàng ấy quỳ rạp xuống đất, một bên gào khóc, một bên cố gắng nhặt lấy từng mảnh vải bị xé vụn đang rải rác dưới đất.
Kết quả thì sao? Cuối cùng bệnh nhân nữ kia bị kí©h thí©ɧ tới nỗi lên cơn điên, nhào lên dùng hết sức bình sinh xé miệng của gã thanh niên nọ, máu chảy lênh láng, tràng diện đáng sợ đó khiến rất nhiều người vô tình trông thấy đều muốn nôn ngay tại chỗ.
...
"Hắn là người nhà của ta."
"Hắn là người nhà của ta."
Lâm Phàm cùng Trương lão đầu đồng loạt chỉ tay vào đối phương, sau đó nhìn nhau cười phì một tiếng, dáng vẻ tươi cười rất xán lạn.
Người phụ nữ nọ thở dài một tiếng, nhận mệnh lấy ra 100 đồng tiền đưa cho Lâm Phàm, "Cầm đi, coi như ta mời các ngươi ăn cơm, ngay trước cửa bệnh viện có một tiệm bán đồ ăn nhanh, các ngươi cứ đem tiền đưa cho nhân viên phục vụ, nói mình đói rồi, tự khắc người ta sẽ bán đồ ăn cho các ngươi."
"Chúng ta không cần tiền." Lâm Phàm lắc đầu nói.
Trương lão đầu cũng vội hùa theo: "Đúng, chúng ta không cần tiền."
Lâm Phàm nhìn nữ tử trước mặt, đoạn bảo: "Ta có thể nhìn ra mà, ngươi so với chúng ta càng cần tiền hơn."
Người phụ nữ bán hoa bật cười, "Này làm sao nhìn ra được, so với các ngươi, tỷ tỷ kiếm tiền dễ dàng hơn nhiều, cầm đi, chớ cùng tỷ tỷ khách khí, tình cờ gặp các ngươi, hơn nữa còn có thể trò chuyện nhiều như vậy cũng là một loại duyên phận."
Xào xạc!
Có một thanh âm rất nhỏ chợt truyền đến.
Người bình thường căn bản nghe không được, mà coi như có nghe thấy thì cũng chỉ cho rằng đó là âm thanh gió thổi vào lá cây mà thôi.
"Trên kia có cái gì đó." Lâm Phàm chỉ vào nhánh cây cách nơi này không xa.
Trương lão nghe vậy bèn ngẩng đầu nhìn lên, "Ta không thấy, là cái gì vậy?"
Người phụ nữ cũng tò mò nhìn theo, bầu trời tối đen, căn bản là không nhìn thấy bất kỳ vật gì.
Lâm Phàm chậm rãi đi vào trong rừng cây, hắn nhặt một hòn đá lên, nhắm ngay đỉnh đầu nhánh cây mà ném thật mạnh.
Hưu!
Không ít lá cây rụng xuống, nhưng ngoài ra thì chẳng còn cái gì khác.
Huyền Xà được một phen hết hồn, nó vốn đang quấn quanh ở trên nhánh cây, không nghĩ tới tên nhân loại kia vậy mà đột ngột ném đá về phía nó.
Bộ không biết ta là tà vật Huyền Xà hay sao?
Nếu như không phải nó sợ mất đi địa phương ẩn thân tốt như vậy thì chắc chắn sẽ phóng ra, một ngụm nuốt chết tên nhân loại đó.
Lâm Phàm trông thấy có cái gì đó đang quấn quanh ở trên nhánh cây, hơn nữa còn có khí tức ác ý đối với hắn, vì vậy lại mau chóng nhặt một hòn đá khác lên rồi ném mạnh tới.
Vẫn không ném trúng.