Y tá đỡ Lý Hổ rời đi, còn ngoái lại nhìn Lâm Phàm mấy lần, cậu học sinh mặc đồng phục này rất đặc biệt, dáng vẻ tươi cười ôn hòa, ánh mắt sáng rực, cũng không biết vì sao mà đem đến cho người ta cảm giác là lạ.
Không thể nói rõ được là quái lạ ở chỗ nào, nhưng quả thật cứ khiến cho người ta có cảm giác rất kỳ quái.
Đột nhiên, cô y tá liếc xuống nhìn thấy cánh tay Lâm Phàm liền hoảng sợ hét lên: "Bác sĩ, các ngươi mau nhìn cánh tay của hắn."
Có y tá nhắc nhở, các bác sĩ lập tức chú ý tới tình huống của Lâm Phàm. Khi nhìn thấy cánh tay của hắn thì sắc mặt bác sĩ đại biến, vội vàng tiến lên, nhẹ nhàng cầm lấy, "Chuyện này. . . Chuyện này..."
"Gãy rồi." Lâm Phàm bình tĩnh nói.
Bác sĩ nhìn thấy mu bàn tay hắn có vết thương rách toạc, máu tươi không ngừng chảy ra, thậm chí có thể nhìn thấy được cả xương cốt thì trong lòng đánh thịch một cáo.
"Nhanh, chuẩn bị phòng phẫu thuật."
Y tá vội vàng chạy ra bên ngoài.
"Y tá tỷ tỷ không cần phải gấp đâu, cứ từ từ thôi." Lâm Phàm thấy y tá quá hoảng hốt nên mở miệng nhắc nhở, mục đích là để nàng thả lỏng mà làm việc.
"Đồng học, đi theo chúng ta, ngươi yên tâm, tình hình của ngươi vẫn còn tốt, không quá nghiêm trọng." Bác sĩ an ủi, vết thương nghiêm trọng như vậy người bình thường nhìn thấy tuyệt đối sẽ bị dọa sợ, nhưng bạn học trước mắt lại tỏ vẻ quá mức bình tĩnh, giống như hắn không hề để tâm đến vết thương này. Có lẽ là đau đớn đã làm tê liệt thần kinh của hắn, nhưng một khi phản ứng lại được thì loại đau đớn ấy không phải là điều người nào cũng có thể tiếp nhận nổi.
...
Trong phòng bệnh.
Các bạn học há to miệng, cả đám đều bị cảnh tượng trước mắt dọa cho choáng váng.
Có người khẽ nói: "Đó còn là Trần Dương mà chúng ta quen biết không?"
"Cậu ta trở nên kì lạ quá."
Hoàn toàn chính xác.
Trần Dương đã từng nổi danh ẻo lả của trung học Sáng Duy, giọng nói chuyện nhão nhoẹt vô cùng, nhưng bây giờ... Bọn họ phát hiện người này cùng với Trần Dương mà bọn họ đã từng nhận biết hoàn toàn là hai người khác biệt.
...
Phòng phẫu thuật.
"Bác sĩ, xin đừng tiêm thuốc tê cho ta."
Lâm Phàm nằm ở trên bàn giải phẫu, lẳng lặng nhìn ánh đèn phẫu thuật quen thuộc trên đầu, nó vẫn loá mắt như xưa, dù không phải ở cùng một nơi nhưng loại cảm giác này vẫn giống hệt như trước.
Lần đầu bác sĩ nghe được yêu cầu như vậy, ngạc nhiên nói: "Như vậy sao được, không tiêm thuốc tê làm sao mà phẫu thuật, cơn đau này có thể đau chết người đấy."
"Không, ngươi không hiểu, ta có ý chí cứng cỏi như sắt thép, đau đớn là một loại tu hành, ta sớm đã quen." Lâm Phàm nói.
Bác sĩ vừa muốn nói gì đó, y tá ở bên nhẹ nhàng kéo ông một chút, ý tứ rất rõ ràng, hắn không cần tiêm thuốc tê, vậy thì không tiêm. Chúng ta có thể nói cho hắn là không tiêm thuốc tê, nhưng cứ len lén tiêm cho hắn là được.
Bác sĩ gây tê ở bên cạnh gật đầu hiểu ý, anh ta đã sớm chuẩn bị kỹ càng thuốc gây tê rồi.
"Đây là cái gì?" Lâm Phàm hỏi.
"Đây là nước thuốc, có lợi đối với vết thương trên thân thể ngươi, yên tâm đi, tuyệt đối không phải thuốc tê đâu." Bác sĩ gây tê cười khẽ, chọn lựa một vị trí phù hợp tỉ mỉ, sau đó một kim đâm xuống, tốc độ nhanh nhẹn chuẩn xác, động tác lão luyện, vừa nhìn liền biết là người có tay nghề lâu năm.
Lâm Phàm hài lòng lộ ra nụ cười, "Chỉ cần không phải thuốc gây tê là được, bởi vì ta không có tiền."
Bác sĩ và y tá cảm thấy rất khó hiểu trước lời Lâm Phàm nói. Ở vấn đề giao lưu này rõ ràng có chút lệch tông.
Tiền?
Bọn họ vốn cũng không nghĩ tới vấn đề tiền bạc.
Rất nhanh, âm thanh tiếng kéo truyền đến, sau đó là tiếng da thịt bị cắt ra, Lâm Phàm vẫn là vẻ mặt không chút cảm xúc, không có chút biến hóa, dẫu sao hắn cũng đã vô cùng quen thuộc đối với bệnh viện.
Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn là nhà của hắn.
Bệnh viện chỗ Lý phó viện trưởng chính là ngôi nhà thứ hai.
Lâm Phàm cứ thế suy nghĩ linh tinh một hồi thì bỗng chìm vào giấc ngủ từ lúc nào không hay, tiếng ngáy rất nhỏ vang lên. Tình huống hắn nằm ngủ ở trên bàn giải phẫu như vậy cũng có thể coi là chuyện hiếm thấy.
"Các ngươi nói xem cậu bạn nhỏ này có phải rất quái lạ không?" Một y tá hỏi.
"Ừm, chính xác là có điểm kỳ lạ, không giống với những bệnh nhân trước kia ta từng gặp, mà các ngươi biết hắn làm thế nào để cứu người bệnh nhảy lầu kia không?"
"Làm sao cứu được vậy?"
"Nói ra các ngươi có lẽ sẽ không tin, nghe đồng học của hắn nói, hắn tình cờ đứng ngay cạnh cửa sổ, sau đó đột ngột đưa tay thẳng ra bên ngoài chộp một cái, tóm được bệnh nhân nhảy xuống từ tầng hai lăm. Các ngươi nói xem phải có sức mạnh lớn cỡ nào chứ, cánh tay gãy mất cũng quá nhẹ, không bị kéo tuột ra ngoài đã may mắn lắm rồi."
"Mà sau khi gãy tay, hắn cũng chẳng hề la lên đau đớn gì cả, rất an tĩnh đứng ở nơi đó."
Mặc kệ là bác sĩ nối xương hay là y tá hỗ trợ đều phải xuýt xoa hít khí.
Khủng bố như vậy sao? Đúng là trâu bò chứ không phải người.
Không biết qua bao lâu sau, cuối cùng cuộc giải phẫu cũng thuận lợi kết thúc.
Lúc này, một y tá bó thạch cao cho cánh tay của Lâm Phàm, nàng tò mò nhìn bạn học trước mắt, không nhịn được liền hỏi: "Đồng học, ngươi có đau không?"
"Đau." Khuôn mặt Lâm Phàm lúc nào cũng đều mang dáng vẻ tươi cười.
Y tá truy vấn: "Đau thì có thể kêu ra mà."
"Kêu rồi sẽ không đau sao?" Lâm Phàm hỏi.
Y tá ngây người, trầm mặc một lúc rồi mới đáp: "Không."
Lâm Phàm lạnh nhạt nói: "Nếu kêu ra rồi cũng không bớt đau, tại sao phải kêu chứ, y tá tỷ tỷ, ngươi thấy ta nói có đúng không?"
"... Đúng.”
Lâm Phàm lại mỉm cười, dùng ánh mắt trong trẻo nhìn chăm chú y tá tỷ tỷ trước mắt.
Theo lý thuyết thì một màn này lẽ ra phải cực kỳ ấm áp, y tá cùng bệnh nhân lặng yên đối mặt, thế nhưng trên thực tế, chỉ nhìn được có mấy giây thì y tá vội cúi đầu lảng sang chỗ khác, nàng cảm giác toàn thân có chút không được tự nhiên, ánh mắt ấy mang theo tia mỉm cười, giống như là một loại. . . Nàng thật sự không biết phải miêu tả cảm giác ấy như nào, nói chung là rất không thoải mái.