Thiếu Nữ Rơi Vào Bể Tình Sẽ Có Bộ Dáng Như Thế Nào? (2)
Đồng sự Bính hai mắt mơ màng: "Một bác sĩ tuổi tác hãy còn trẻ, có ái tâm, có thiện tâm, dáng vẻ cao ráo, mặc chiếc áo blouse trắng vào hẳn là sẽ rất đẹp trai."
Lương Viện nghe các đồng nghiệp bên cạnh kẻ xướng người họa, trong lòng âm thầm đắc ý, nàng hào hứng mở phong thư ra.
Các đồng nghiệp đều tò mò ghé đầu nhìn xem.
"Oa! Bức Tinh Không Đồ này vẽ thật là dễ nhìn."
"Lần trước anh ta gửi một chiếc lá xanh, lần này là bức họa Tinh Không Đồ, không có một văn tự nào. Hừm, ta có thể thề, vị Lâm y sinh này chắc chắn là một oppa rất có khí chất, lạnh lùng kiệm lời, nhưng nội tâm lại vô cùng phong phú."
"Yêu, yêu."
Lương Viện và các nữ đồng nghiệp của cô nàng đều rất thích bức họa Tinh Không Đồ ấy.
Đại tác phẩm của Tinh Không giáo sư quả nhiên không phải là thứ tầm thường.
"Vì sao Lâm y sinh không viết chữ vậy, bức Tinh Không Đồ quả thật vẽ rất đẹp, nhưng cũng chẳng thể hiện được điều gì cả." Có nữ đồng nghiệp tò mò hỏi.
"Đúng vậy, ta cũng thấy tò mò về chuyện này."
Nếu như nàng có dạng bạn bè qua thư từ giống vậy, tuyệt đối sẽ không chịu được.
Không có văn tự gì thì sao có thể tính là giao lưu?
Lương Viện mân mê bức họa Tinh Không Đồ không rời tay, thể hiện rõ sự yêu thích của mình, nàng nói: "Các ngươi không hiểu nhưng ta hiểu ý của anh ấy. Vũ trụ mênh mông rộng lớn, nhưng chúng ta thì lại vô cùng nhỏ bé, chỉ có thể coi là một hạt bụi, nhưng dù là hạt bụi thì cũng phải tản ra quang mang, để nguyên bản hắc ám tinh không biến sáng chói, mỗi người đều có nhân sinh riêng của mình, cho dù cuộc đời ấy là chuỗi ngày bi thương hay là những năm tháng hạnh phúc thì bọn chúng đều là một phần kinh lịch của mỗi người trong nhân sinh. Ngọt bùi cay đắng sẽ khiến cho mấy chục năm này của bọn họ càng thêm đặc sắc."
"Lâm y sinh chính là một người tài hoa như thế, chỉ dựa vào một bức họa để bao hàm mọi triết lý nhân sinh mà anh ấy muốn gửi gắm tới ta."
Lương Viện như nhặt được chí bảo, nàng ôm chặt bức họa vào trong lòng, hơn bao giờ hết, nàng hiện tại rất muốn được gặp vị Lâm y sinh này.
Chỉ là nàng biết vẫn còn chưa phải là thời điểm thích hợp, không phải nàng sợ gặp mặt, mà là nàng lo khi gặp nhau rồi, một người ưu tú như Lâm y sinh sẽ phát hiện nàng chỉ là một tục nhân tầm thường, từ đó sinh lòng thất vọng.
Bởi vậy nàng gần nhất đã mua rất nhiều sách, rảnh rỗi đều dành thời gian tìm hiểu thêm nhiều kiến thức hơn, bồi dưỡng khí chất, phong phú tự thân.
Các đồng nghiệp chung quanh đều kinh ngạc nhìn Lương Viện.
Các nàng thừa nhận rằng bức họa này vẽ rất tuyệt, phối màu cực kỳ đẹp mắt.
Thế nhưng bức họa cũng chỉ là bức họa, rốt cuộc Lương Viện là làm thế nào mới có thể nhìn ra nhiều nội dung như vậy, thì ra nội tâm của nàng ấy quả nhiên rất sâu sắc.
"Lương Viện, chúng ta thừa nhận Lâm y sinh rất ưu tú, nhưng hình như… ngươi đang thần thánh hóa anh ta thì phải." Có đồng sự lên tiếng.
Lương Viện cười cười, đem bức Tinh Không Đồ cất kỹ vào trong tủ riêng của nàng, "Các ngươi không hiểu đâu, anh ta hiện tại nhất định đang ôn hòa chiếu cố người bệnh, bởi vì chỉ có người đạt tới cảnh giới tư tưởng như thế thì mới có thể kiên nhẫn chăm sóc tốt cho những bệnh nhân tâm thần kia."
Các đồng nghiệp xung quanh cười rộ lên, trêu ghẹo cô nàng một phen.
Đây đúng là bộ dáng thiếu nữ lâm vào bể tình rồi.
Lương Viện mắc cỡ đến đỏ bừng mặt, vội xua xua tay đem các đồng nghiệp đuổi đi, sau đó cố gắng tập trung vùi đầu vào trong công việc.
Nàng rất muốn sớm hồi âm cho Lâm y sinh, nhưng bây giờ sắp đến giờ ghi hình, vả lại trong đầu nàng cũng chưa nghĩ ra phải phúc đáp như thế nào để phù hợp với bức tranh mà hắn vẽ cho nàng.
Để tối khuya về nhà, nàng sẽ nằm ở trên giường từ từ suy nghĩ cách trả lời thật hay ho, không thể để cho Lâm y sinh cảm giác nàng là một kẻ tục nhân được.
Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.
Trong phòng bệnh 666.
Lâm Phàm cùng Trương lão đầu mỗi người cầm một hộp sữa đậu nành, bọn họ ngồi song song bên giường, vừa uống vừa đung đưa chân, cảm thấy hạnh phúc tràn đầy.
Mỗi ngày việc làm cho cả hai thấy vui vẻ nhất khi rời giường chính là được uống một hộp sữa đậu nành.
Sinh hoạt của bọn hắn tại bệnh viện tâm thần này rất vô ưu vô lự, muốn mấy giờ thức dậy thì thức, chẳng ai có nỗi lo lắng phải mở mắt đúng giờ, nhanh nhanh sửa soạn để còn đi học, đi làm cho kịp giờ kẻo bị phê bình hay trừ lương.
"Sprite!"
"Cocacola!"
"Cạn ly!"
Hai người giơ hộp sữa đậu nành trong tay lên, khẽ cụng hộp vào nhau một cái rồi bật cười, lộ ra dáng vẻ vui sướиɠ, đắc ý.
Ngoài hành lang.
Lý Ngang đã làm thủ tục xuất viện từ ngày hôm tà vật tấn công. Không có ý tứ gì khác, chỉ là y đột nhiên cảm giác có tiếp tục nằm đó cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
"Lý Ngang, suy nghĩ thoáng một chút, chuyện gì qua rồi thì để nó qua đi, đừng có giữ mãi ở trong lòng." Một vị hộ công thật lòng an ủi Lý Ngang, hắn biết bạn gái của đối phương vừa mới qua đời tại bệnh viện.
Đây chắc chắn là đả kích rất lớn đối với người đồng nghiệp của mình.
Lý Ngang rất yêu bạn gái của y, trước kia chỉ cần rảnh rỗi, y liền sẽ lôi điện thoại ra nhắn tin cho bạn gái, hỏi han ân cần, thậm chí mỗi lần bạn gái gửi tin nhắn thoại đến, y đều yêu thích nghe đi nghe lại mấy đoạn tin nhắn đó suốt cả mấy ngày sau đó.
Loại trình độ si mê kia quả thật đã từng khiến hắn e sợ một phen. Thế nên hiện tại khi biết bạn gái của Lý Ngang đã qua đời, hắn không khỏi cảm thấy lo lắng cho vị đồng nghiệp này, ắt hẳn là y sẽ suy sụp dữ lắm.
"Hả? Ngươi nói cái gì?" Lý Ngang nghi hoặc nhìn đồng sự.
"Chính là chuyện của bạn gái ngươi ở bệnh viện đó." Đồng sự tìm cách nói giảm nói tránh, chỉ sợ lại khơi gợi nỗi đau trong lòng Lý Ngang.
Nào ngờ Lý Ngang lại thản nhiên phẩy tay, đáp: "À, yên tâm đi, ta không để chuyện buồn ở lâu trong lòng, con người đều sẽ có thời điểm gặp phải chuyện bất trắc, chẳng qua có kẻ sớm người muộn mà thôi, nàng ra đi rất nhẹ nhàng, không thống khổ chút nào, ta hẳn là nên thấy vui mừng mới phải, chuyện này không đáng để bi thương đâu."
Đồng sự trợn mắt há hốc mồm nhìn Lý Ngang.
Ông trời ơi..!
Không khỏi có chút khủng bố đi, đây là lời mà một người bình thường có thể nói ra sao?
….