Chương 7: Ngồi vững, xuất phát

Tiểu Hân mặc bộ đồ ngủ Doraemon rộng thùng thình nép vào trong lòng tôi, hơi thở nhẹ nhàng phả vào cổ tôi, làm tôi khó tránh khỏi suy nghĩ lung tung.

Những năm này, tôi từng gặp không ít người phụ nữ khuynh quốc khuynh thành, cũng từng phát sinh quan hệ, nhưng mỗi một lần, tôi đều không thể nghiệm được sự vui thú trong đó, bởi vì tôi đều là vì bất đắc dĩ.

Có thể có người sẽ hỏi, trong phim không phải nằm vùng đều không gần nữ sắc, không dễ bị thương sao?

Tôi cảm thấy, bạn nghĩ quá đơn giản, sự nguy hiểm thật sự khi nằm vùng mà trong phim có thể quay được không đến 1%

Thử nghĩ một chút, dưới ánh đèn ấm áp trong phòng, một người đẹp ngực lớn mông cong nghĩ cách câu dẫn bạn, bạn không đυ.ng vào thì cấp trên sẽ không tin tưởng bạn.

Bạn có thể cho rằng, đυ.ng hay không đυ.ng sao bọn họ biết được?

Tạm thời không đề cập đến người đẹp mê người này có phải là tai mắt không, chỉ cần camera chất lượng cao giấu trong phòng, có thể quay khắp nơi không góc chết.

Dưới tình huống bị người khác nhìn xem, bạn có thể có tình thú gì?

Tôi vốn tưởng tôi đã không chê vào đâu được, mà sau khi Hạ Khinh Hàn hoàn toàn tin tưởng tôi, tôi mới biết tôi ngu xuẩn đến mức nào.

Trong xe của tôi, trong phòng, bất kỳ chỗ nào tôi có thể ẩn hiện, đều có camera!

Tôi tuyệt đối không quên được ngày đó, hình ảnh ông ta cầm bao tải, ầm ầm đổ camera ra trước mắt tôi.

May mắn tôi không mật báo cho Kỳ Hoa Kiện, bằng không rất có thể tôi chết cũng không biết chết thế nào.

Quay lại chuyện chính.

Bên ngoài sấm vẫn đánh, đầu của tôi dựa vào mái tóc của Tiểu Hân, hương thơm người đẹp đập vào mặt, đó là mùi nước hoa nhàn nhạt lưu lại, cùng với mùi thơm cơ thể của em ấy, làm mê đắm lòng người.

Nhất thời, khuôn mặt Tiểu Hân nóng lên, em ấy có chút luống cuống, vội vàng đẩy tôi ra, cúi đầu, không dám đối mặt với tôi.

Mà tôi, cũng có chút không biết làm sao, trong lòng than khổ, có trời đất chứng giám, tôi thật sự chỉ là phản ứng bản năng, hoàn toàn không thể khống chế nổi.

"Anh, năm năm này anh không gặp được người mình thích sao?" Tiểu Hân yếu ớt hỏi, như là đang cố ý tìm chủ đề nói.

"A?" Tôi sững sờ theo bản năng, sau đó cười xuề xòa nói: "Đương nhiên là có."

"À..." Tiểu Hân mất mát đáp lại, tâm trạng rất thấp.

Mà tôi, lại đột nhiên ôm lấy mặt của em ấy, nhẹ nhàng nói: "Em có muốn biết là ai không?"

Tiểu Hân hình như đoán được đáp án của tôi, quệt miệng nói: "Làm sao em biết được."

"Là em, cô gái ngốc." Tôi rạng rỡ cười, trong lòng rất vui vẻ.

"Anh mới ngốc!" Tiểu Hân đỏ mặt giận dỗi nói.

Tiểu Hân yên tĩnh nằm trong ngực tôi, ước mơ nói: "Anh, anh nói xem tương lai của chúng ta sẽ như thế nào?"

Nghe như vậy, tôi trầm mặc, tương lai?

Đây là một vấn đề rất xa xôi, nhưng mà, tôi rất nhiều năm trước đã suy nghĩ đến.

Một lát sau, tôi ngượng ngùng hỏi: "Tiểu Hân, em có đồng ý gả cho anh không?"

Những lời này, tôi chôn cất trong tim mười năm, tôi yêu Tiểu Hân! Đây là sự thật.

Chúng tôi lại không có quan hệ máu mủ, hơn nữa, bố mẹ cũng rất ủng hộ.

"Em..." Khuôn mặt Tiểu Hân nóng lên, cô ấy xoay người đưa lưng về phía tôi, muốn nói lại thôi: "Anh…thật ra em..."

Cô ấy dường như muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng, cô ấy cắn cặp môi đỏ mọng nói: "Em không biết."

Nghe nói như thế, tôi cười khổ một tiếng, tâm trạng vô cùng kém, xem ra, Tiểu Hân vẫn canh cánh trong lòng chuyện năm năm trước.

Nhưng mà, tôi có thể hiểu được, tôi nguyện ý chờ.

Mười năm, hai mươi năm! Dù là cả đời!

Chỉ cần cuối cùng người theo anh đi hết quãng đời còn lại là em, vậy tất cả chờ đợi đều đáng giá.

"Ừm, anh cho em thời gian!" Tôi ôm chặt Tiểu Hân, cảm nhận mùi hương cơ thể cô ấy, say mê nhắm mắt lại.

Tôi cố gắng kiềm chế ngọn lửa trong lòng, nhưng Tiểu Hân vô thức uốn éo người, vẫn làm tôi suy nghĩ lung tung..

Đến lúc mà tôi sắp không khống chế được nữa, Tiểu Hân đã truyền ra tiếng hít thở đều, ngủ rồi…

Mà tôi, lộ ra một nụ cười khổ, nhìn qua gương mặt vô hại của cô, ngây ngốc cười một tiếng, ôm em ấy chìm vào giấc ngủ..

Liên tiếp mấy ngày, mỗi khi tan học tôi đều đi đón Tiểu Hân, mỗi lúc tối trời tôi chờ đợi nhất, là Tiểu Hân như lúc còn bé, sau khi ba mẹ ngủ say, lén lén lút lút đến phòng tôi.

Chỉ có điều, sau ngày đó, em cũng không đến nữa, có thể là thật sự sợ sấm sét.

Buổi tối, ba mẹ vẫn đang ở siêu thị, tôi và Tiểu Hân mua một chút đồ về nhà làm cơm, Tiểu Hân muốn xuống bếp, nhưng tôi tự mình xung phong nhận việc, lên phòng bếp, tự mình làm một bữa tối phong phú.

Lúc đứng trước bàn thức ăn này, Tiểu Hân có chút trợn mắt há mồm, ngạc nhiên nói: "Anh, anh lại còn biết làm cơm?"

Tôi đắc ý nói: "Tất nhiên rồi, thật không dám giấu diếm, mấy năm nay ở nước ngoài, anh làm đầu bếp!"

Lời này, đương nhiên là giả rồi! Chỉ có điều, năm đó Hạ Khinh Hàn ăn không quen đồ bên Miến Điện kia, vì vậy bắt hai đầu bếp năm sao, gác súng lên đầu người ta, tôi cũng đi theo học được không ít.

Có một câu nói rất hay, muốn chinh phục một người đàn ông, trước hết chinh phục dạ dày của người đấy, những lời này, dùng trên người phụ nữ cũng đúng.

Sau khi ăn uống no đủ rồi, Tiểu Hân ngồi xếp bằng trên sofa, vừa ăn khoai tây chiên, vừa mơ hồ không rõ nói với tôi: "A đúng rồi anh, tối mai anh đi theo em ra ngoài một chuyến."

Tôi hỏi: " Đi làm gì vậy em?"

Tiểu Hân đỏ mặt nói: "Giả làm bạn trai em."

Tôi có chút không biết nói gì: "Đi gặp bạn của em?"

"Ừ!" Tiểu Hân gật gật đầu: "Trong trường có một bạn nam cứ quấn lấy em, ngày mai anh giúp em thoát khỏi anh ta!"

Việc này, tự nhiên tôi sẽ làm không biết mệt, tất cả tình địch ngăn trước mặt tôi, tất cả đều phải đánh đổ! Cho nên tôi dễ dàng nói: "Không có vấn đề!"

Sau khi ba mẹ quay về, tôi làm nóng lại thức ăn, bọn họ cũng khen tay nghề của tôi tốt, nói sau này lấy vợ sẽ rất hạnh phúc, tôi hữu ý vô ý liếc mắt nhìn Tiểu Hân.

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của tôi, Tiểu Hân đưa mắt nhìn về nơi khác.

Hôm sau, trạng thái cơ bản mỗi ngày đều là nhàn rỗi, cũng không có việc gì, ban ngày, tôi giúp ba mẹ nuôi chuyện nhập hàng cho siêu thị, nhưng không tính là bận quá, bên cạnh đó có mấy trường học, buổi trưa có không ít người, tôi giúp thu tiền.

Mãi cho đến sáu bảy giờ tối, Tiểu Hân gọi điện thoại cho tôi, để tôi đi đón cô tan học, sau khi tôi chào hỏi ba mẹ nuôi, rời khỏi siêu thị.

Tôi cưỡi xe máy điện nhỏ của mình đến cửa đại học Đông Dương đợi, nhìn học sinh qua lại, không thể không nói, trong lòng tôi vô cùng hâm mộ.

Tôi cũng gần bằng tuổi với bọn họ, bọn họ vô ưu vô tư trong trường nói chuyện yêu đương, thanh xuân rạng rỡ, mà tôi, đã sớm đi ra từ chiến trường hiểm ác.

Có lẽ kinh nghiệm của tôi là thứ bọn họ rất hâm mộ, nhưng mà trong lòng tôi, cũng rất hâm mộ bọn họ.

Chỉ có điều, tôi đã không còn ý định học tập, cũng không theo kịp tiết tấu nữa..

Lúc hậm hực nghĩ như vậy, sau lưng truyền đến một giọng nói mềm mại: "Anh, anh nghĩ gì thế?"

Tôi lấy lại tinh thần, nhìn Tiểu Hân cười nói: "Không có gì."

Làm tôi kinh ngạc là, hôm nay Tiểu Hân mặc một chiếc váy liền áo màu trắng, giống như là tiên nữ trên trời, mũi cao đẹp, cặp môi đỏ mọng ướŧ áŧ, lông mày cong cong, làn da trắng bóng không tỳ vết, tư thái thướt tha mề mại, còn trang điểm khói nhàn nhạt, chỗ duy nhất không ổn, chính là vết sẹo dữ tợn trên cổ, vô cùng chướng mắt.

Mỗi khi tôi thấy vết sẹo kia, tôi đều nhớ lại đoạn chuyện cũ kinh hoàng đó, lòng đau như cắt.

Trình độ y học trước mắt, không có cách nào trị tận gốc hoàn toàn vết sẹo kia, bởi vì quá sâu quá rộng.

"Chúng ta đi thôi! Nhà hàng Minh Nguyệt." Tiểu Hân ngồi phía sau tôi, chỉ huy nói với tôi.

Lấy lại tinh thần, tôi cười khởi động xe máy điện, nói: "Được, ngồi vững xuất phát đây!"