"Chào anh Phong!” Tống Hoàng cùng những người cấp dưới kia trăm miệng một lời hô lớn.
Tất cả lặng ngắt như tờ, nhao nhao không thể tin nhìn về phía Trương Duệ.
Bọn họ không dám tin vào hai mắt của mình, chuyện này...
Đó căn bản không thể nào!
Địa vị của Trương Duệ ở Thành phố Đông Dương không phải tầm thường, huống chi, Trương Duệ vẫn luôn là người vẻ ngoài thì rất tốt, nhưng thực chất bên trong lại kiêu ngạo.
Nhưng chính người như vậy, khom lưng với tôi, tôn xưng với người còn nhỏ tuổi hơn hắn ta là tôi một tiếng anh.
Rõ ràng, tất cả mọi người rất không nguyện ý tin tưởng, nhưng không thể không tin tưởng.
Cậu cả nhà họ Lâm một tay che trời bị tôi đánh thoi thóp, hôm nay chủ biệt thự Lục Hoành, Đồng Thiến, tình trạng cũng không quá lạc quan, Thứ Đao mà mọi người đều kỳ vọng, sát thủ lính đánh thuê, cũng bị một quyền của tôi đánh cho không đứng dậy nổi.
Giống như... Giống như tất cả những điều không thể tưởng tượng nổi trên người tôi đều là đương nhiên.
Trong lòng mỗi người đều là sóng to gió lớn, cảnh tượng kia chấn động đến mức kinh hoàng.
Tâm lặng như nước, đối với sự cung kính của Trương Duệ, tôi cũng chỉ nhẹ nhàng gạt đầu, không quá quan tâm chứ đừng nói là khinh người.
Nụ cười của Lục Hoành đột ngột dừng lại, hắn to vốn cho rằng Trương Duệ đến trước mặt tôi sẽ tát cho tôi một cái để giải hận, thậm chí hắn ta cũng đã chuẩn bị tâm lý để giải thích, thật sự không ngờ mọi chuyện lại thế này, trong lúc nhất thời, Lục Hoành vừa hận vừa xấu hổ trong lòng.
Tên phế vật kia tại sao lại có được sự kính trọng của Trương Duệ? Đến ngay cả hắn ta khi đối mặt với sếp Duệ cũng đều phải cung kính.
Giống như… Trong mắt tôi, Trương Duệ này giống như chỉ là một nhân vật râu ria mà thôi, căn bản không đáng để nhắc đến.
Còn có Lâm Hách Văn, anh ta đang kéo dài hơi tàn nằm trên đài, lúc đầu nhìn thấy Thứ Đao bị tôi đánh ngã liền tức giận đến mức muốn ói máu, sau khi Trương Duệ đến, Lâm Hách Văn quyết định sẽ không bỏ qua cho tôi, thật sự không ngờ rằng, người ta không thèm nhìn toàn trường mà việc đầu tiên chính là đến chào hỏi tôi, trong cơn tức giận, Lâm Hách Văn chỉ cảm thấy trong cổ họng tràn lên vị ngọt, phốc một cái phun ra một ngụm máy tươi, trước mắt lóe lên tia sáng màu vàng, thế giới đều trở nên tôi tăm và anh ta sắp ngất đi.
Tiểu Hân nắm thật chặt cánh tay của tôi, đôi mắt trợn to, đầy vẻ khó tin, tôi biết, chuyện này có lẽ với em ấy mà nói thì trong lúc nhất thời khó có thể chấp nhận được, dù sao trong lòng em ấy, nhiều nhất thì tôi cũng chỉ biết đánh một chút, nhưng trong lúc nhất thời, tôi chẳng những đánh Lâm Hách Văn, người mà trong lòng em ấy e ngại nhất, đến ngay cả Trương Duệ, ông chủ của Hoàn Vũ Thiên Hạ cũng đối xử một cách khiêm tốn với tôi, loại cảm giác tuyệt vọng trùng sinh này khiến trái tim Tiểu Hân chấn động thật lâu, khó mà bình phục.
Tôi cười, nắm lấy bàn tay nhỏ trắng noãn của em ấy, thân thể mềm mại của Tiểu Hân run lên, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt tôi, trong đôi mắt tú lệ kia tất cả đều là cảm động.
Trần Chấn Phong hèn nhát của năm năm trước sớm đã biến mất không thấy, thay vào đó là một Trần Thu toàn thân tràn đầy tự tin và bá đạo.
Đây mới là vương tử mà em ấy tha thiết ước mơ.
Trong yên lặng, cảm xúc trong lòng của mỗi người đều phức tạp, Lâm Hách Văn chật vật ngồi dậy, trong đôi mắt giống như con sói dữ tơn nhìn chằm chằm vào tôi, lập tức nghiến răng hướng Trương Duệ nói: "Sếp Duệ, trong mắt ông tôi không có chút trọng lượng nào sao?”
Lâm Hách Văn thẹn quá hoá giận, chết tiệt, sau khi Trương Duệ đi vào, việc đầu tiên không phải là quan tâm đến vết thương trên người anh ta mà là cúi đầu với tôi trước.
Mẹ nhà nó! Lâm Hách Văn anh ta chính là bầu trời của Thành phố Đông Dương, Trương Duệ này không sợ trời sập sao?
Lúc này, Trương Duệ mới chú ý tới Lâm Hách Văn đang bị thương nghiêm trọng ở đằng sau tôi không xa, nhìn thấy toàn thân anh ta đều là vết máu, đôi mắt Trương Duệ bỗng nhiên rụt lại, kinh hãi hô: "Cậu Lâm!"
Lúc Trương Duệ tới có nghe nói Lâm Hách Văn bị đánh, nhưng vừa vào cửa nhìn thấy tôi, hắn ta liền quên mất việc này, vì ở trong tiềm thức của hắn ta, tôi quan trọng hơn so với tên thiếu gia ăn chơi Lâm Hách Văn kia rất nhiều, nhưng sau khi nghe thấy Lâm Hách Văn lên tiếng, Trương Duệ mới ý thức được sự tồn tại của Lâm Hách Văn, nhìn lướt qua súy chút nữa đã khiến cho Trương Duệ hết hồn, vì khuôn mặt Lâm Hách Văn thật sự là vô cùng thê thảm, trên đầu còn chảy máu, quá sốc.
Mà Lâm Hách Văn, đầu óc mơ màng, đầu không ngừng truyền đến cảm giác đau nhức kịch liệt, nhiều lần suy nữa đã hôn mê, nhưng trong lòng khuất nhục khiến cho anh ta cố gắng chống đỡ ý thức, nếu như không báo thù, anh ta không thể nào ngủ được!
"Ánh mắt ông thật sự biết quan sát nha!” Lâm Hách Văn tức giận quát lên.
Trương Duệ tái mặt, ông ta không thể đắc tội với Lâm Hách Văn, vì vậy ngay lập tức Trương Duệ vội vàng hướng Tống Hoàng dặn dò: “Nhanh đỡ cậu Lâm đi đến bệnh viện, đừng chậm trễ!”
Không hiểu vì sao, Lâm Hách Văn lại khóc!
Anh ta thật sự khóc! Khóc tê tâm phế liệt!
Lâm Hách Văn anh ta từ nhỏ đến lớn đều là người ngậm thìa vàng, chưa bao giờ phải chịu bất cứ điều ấm ức nào.
Nhưng từ sau khi đắc tội với Tiểu Hân, anh ta không trải qua một ngày tốt lành nào, bị tôi âm thầm đánh một lần còn chưa tính, hôm nay, lại đánh anh ta trước mặt nhiều người như vậy, tôn nghiêm mặt mũi của cậu cả nhà họ Lâm sau này sẽ ra sao bây giờ?
Từng đôi mắt nhìn chằm chằm vào anh ta, giống như tràn đầy chế giễu, dường như muốn nói với anh ta: Cái gì? Cậu cả nhà họ Lâm? Không phải là kẻ bị tên phế vật kia đánh cho phát khóc sao?
Đó là sự nhục nhã không có gì sánh được, khiến đầu có Lâm Hách Văn phát sốt, anh ta điên cuồng gào lên: “Tôi muốn ông gϊếŧ Trần Chấn Phong! Tất cả hậu quả để tôi gánh chịu!”
Lâm Hách Văn chỉ có một suy nghĩ, đó chính là để tôi phải chết!
Sau khi nói xong lời này, Lâm Hách Văn hoàn toàn suy yếu, sử dụng tất cả sức lực nằm xuống sàn nhà, sắc mặt trắng bệch nhìn tôi chằm chằm, trong mắt lửa giận ngập trời.
Nếu như ánh mắt có thể gϊếŧ người, có lẽ tôi đã chết ngàn vạn lần rồi.
Ánh mắt u oán kia, khiến tôi không nhịn được cười.
Gϊếŧ tôi?
Còn phải xem Trương Duệ có gan này hay không!
Mà Trương Duệ, rơi vào trong sự vướng mắc phức tạp, hắn ta đang cân nhắc lợi hại trong đó.
Nếu như kẻ đánh Lâm Hách Văn chính là người khác, vậy ngay lúc này Trương Duệ sẽ hạ lệnh, đảm bảo rằng Lâm Hách Văn sẽ hài lòng.
Nhưng người đánh Lâm Hách Văn là tôi...
Trương Duệ rất buồn rầu, việc này giống như một sự lựa chọn trí mạng.
Cho dù lựa chọn thế nào thì kết quả cũng đều không tốt.
Tuy nói Trương Duệ nhìn thấy Lâm Hách Văn quả thực thấy khó chịu, nhưng dù sao anh ta cũng là cậu chủ duy nhất của nhà họ Lâm, anh ta chính là đại diện cho tất cả gia tộc nhà họ Lâm!
Đưa mắt nhìn toàn bộ Thành phố Đông Dương, ai không muốn sống dám chống lại nhà họ Lâm?
Nhưng tôi thì sao? Nắm trong tay huyết mạch tuyệt đối của Trương Duệ, trên tay tôi có chứng cứ, đủ để Trương Duệ chết cả trăm ngàn lần.
Mấy người Tống Hoàng cũng mang vẻ mặt xoắn xuýt, mặc dù bọn họ không biết tôi dùng cách gì khiến cho Trương Duệ e ngại, nhưng không thể phủ nhận rằng, tôi là một người rất thần bí.
Nhìn thấy Trương Duệ do dự, Lâm Hách Văn nhẫn nhịn một bụng lửa, hai mắt đỏ bừng nói: Trương Duệ ông còn do dự cái rắm? Có tin ngày mai ông đây sẽ để ông xong đời không? Nhanh gϊếŧ hắn ta cho tôi!”
Cho dù ngữ khí của Lâm Hách Văn rất thấp, nhưng anh ta quả thực khí vô cùng, mang theo sự uy nghiêm không thể nghi ngờ, anh ta đương nhiên có năng lực này.
Chỉ cần ngày mai đem việc này thêm mắm thêm muối nói cho ba anh ta, đảm bảo ngày hô sau sẽ không còn thấy Trương Duệ.
Ai bảo nhà họ Lâm ở Thành phố Đông Dương có quyền lực ngập trời như thế chứ? Cho dù bạch đạo hay hắc đạo, Lâm Hách Văn đều có thể chơi tròn vai.
Tất cả mọi người ở đây đều nhìn chằm chằm về phía Trương Duệ, giống như quyết định của hắn ta có thể quyết định cuộc sống của bọn họ.
Mà Trương Duệ, trong lòng mặc dù căng thẳng, lại xoắn xuýt, sắc mặt của anh ta lại âm tình bất định.
Thời gian đang trôi qua từng giây từng phút, không biết qua bao lâu, Trương Duệ bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt ông ta hiện lên vẻ kiên định chưa từng có.
Hắn ta thở dài một hơi, hướng Lâm Hách Văn nói: "Rất xin lỗi cậu Lâm, việc này tôi đứng về phía anh Phong!”