Bước vào trong biệt thự, cách trang trí trang hoàng lộng lẫy đập vào trong mắt, cái đôi cẩu nam nữ lại cứ làm như là bọn họ sợ người khác không biết là bọn họ có tiền, trang trí vô cùng lộng lẫy và xa hoa.
Mà nhiều khi người ta thích loại phong cách này thì sao đây, tôi cũng không có nói cái gì, đi dạo xung quanh cùng với Tiểu Hân.
Ngày hôm nay Lục Hoành thật sự đã bỏ hết cả vốn liếng ra, toàn căn biệt thự giống như là một bữa tiệc rất lớn, tôi gặp lại những người bạn học cũ, chỉ có điều là tôi cũng chả quan tâm tới, gặp nhau toàn hỏi là mấy câu nói đâu đâu, tiền lương ít hay nhiều, xem xem có thể giúp nhau được không.
Lục Hoành lại như là sợ người khác không biết rằng tôi đã xin đi làm nhân viên bảo vệ ở Hoàn Vũ Thiên Hạ, lúc mời rượu nhất định phải nói cho người khác nghe.
Trần Chấn Phong lúc trước ở trong trường học có thành tích đứng đầu, vậy mà lại đến khu chung cư làm bảo vệ, đến mức mà tôi đi đến chỗ nào thì tất cả mọi người cũng lười phải nói chuyện với tôi.
Trái lại là tôi cũng cảm thấy thói đời này nóng lạnh, lòng người dối trá, con người hoặc ít hoặc nhiều gì cũng đều có chỗ thay đổi, chỉ là thứ mà mọi người đang theo đuổi khác biệt nhau.
Ở trong biệt thự đại khái chia làm hai phe, một phe là những người bạn học cũ này của chúng tôi đều đồng loạt nịnh bợ Lục Hoành, dù sao thì có thể mua nhà ở đây nói rõ là có chút tiền tài. Mà Lục Hoành thì rất hưởng thụ loại cảm giác được người khác a dua nịnh hót, bộ dạng đó đừng nói đến rẻ mạt bao nhiêu.
Một phe khác là mấy phú nhị đại kết bạn với Lục Hoành, người mà bọn họ càng lấy lòng hơn chính là Lâm Hách Văn, nhưng mà Lâm Hách Văn lại không có hứng thú được bao nhiêu, vẫn luôn nói chuyện với mỹ nữ quên cả trời đất. Đối với những người khác mời rượu, cũng chỉ là hờ hững nhấp một ngụm biểu thị sự tôn trọng, nhưng mà sự kiêu ngạo tận trong xương tủy không thể che giấu được, trong mắt đều là hình thường.
Tôi cũng không thèm phải quan tâm nhiều chuyện như vậy, sau khi tìm một vị trí thì ngồi xuống với Tiểu Hân, sau đó lại bắt đầu ăn như hổ đói, những ánh mắt khác thường đó đều đồng loạt nhìn về phía tôi, nhìn chòng chọc vào tôi làm cho Tiểu Hân ngồi ở bên cạnh cũng cảm thấy xấu hổ, âm thầm kéo quần áo của tôi ra hiệu cho tôi đừng có mất lịch sự như vậy.
Nhưng mà tôi thì khịt mũi coi thường, đối với chuyện này, mục đích mà Lục Hoành gọi chúng tôi đến đây để làm gì? Thứ nhất đương nhiên là đến đây để xem nhà mới của cậu ta, thứ hai là mời các người bạn học này đến liên hoan.
Vậy nếu như là liên hoan mà tôi ăn cơm còn có lỗi nữa?
Một lát sau Lục Hoành bước lên sân khấu diễn thuyết một trận, quần áo xa xỉ, hoan nghênh các vị đến đây, mọi người có nhìn thấy căn nhà này của tôi đẹp hay không, nhưng mà cái đám người nghèo khổ các người cả một đời này cũng mua không nổi đâu.
Đương nhiên đây chẳng qua là ý của tôi đã hiểu, cũng là ý của Lục Hoành, chỉ có điều là tương đối hàm xúc hơn một chút thôi.
Chờ sau khi ăn uống no say thoải mái nằm ở trên ghế, quay đầu nhìn về phía Tiểu Hân, xem ra là em ấy cũng chả vui vẻ gì.
Tôi biết là trong lòng của em ấy chắc chắn đang vô cùng thất vọng, mục đích của em ấy là tìm lại sự tự tin, nhưng mà sau khi bước vào đây nó cũng không như trong tưởng tượng của em ấy.
Mọi người căn bản không xem em ấy ra gì, vì cho dù là nói những chuyện liên quan đến Tiểu Hân, đa số cũng đều nói đến những chuyện về vết sẹo ở trên cổ của em ấy.
Những người còn lại thì đa số đều đang nói đến chuyện liên quan đến công việc, mà Tiểu Hân giống như là một cô công chúa nghèo túng đang cô độc liếʍ láp miệng vết thương của mình ở trong góc.
Tôi cưng chiều xa xoa đầu của em ấy, mỉm cười nói: “Ngày hôm nay em rất xinh đẹp, càng nhìn càng thích. Ôi chao, ông trời ơi sao tôi lại có một cô em gái xinh đẹp như vậy chứ, đúng là phúc ba đời mà!”
Rốt cuộc ánh mắt của Tiểu Hân cũng đã hơi dao động, nước mắt ở bên khóe mắt lấp lánh, cười tươi như hoa nói: “Anh trai, có anh thật là tốt!”
“Cô bé ngốc này.” Tôi trêu chọc nói: “Có phải là đói lắm rồi không, dù sao thì cũng không cần tiền mà, cứ ăn đi, cũng không thể để bụng đói trở về được, anh cũng không nấu cơm cho em ăn.”
Tiểu Hân bất mãn bĩu môi, ôm lấy cánh tay của tôi: “Không muốn đâu, em thích ăn cơm của anh làm cơ, so với của bọn họ làm thì ăn ngon hơn nhiều.”
Tôi đắc ý cười cười: “Chuyện đó là chắc rồi, kỹ thuật của anh ấy hả, ngay cả đầu bếp của nhà hàng năm sao cũng không bằng nữa kìa.”
Mặc dù là cũng không có khoa trương như vậy, nhưng mà nói thật tài nghệ nấu ăn của đầu bếp cũng không có hơn tôi.
Nhìn thấy tâm trạng của Tiểu Hân đã thay đổi tốt đẹp, trong lòng của tôi cũng vui vẻ trở lại.
Ăn uống no say, tôi chán nản quan sát bốn phía, làm cho tôi cảm thấy khá bất ngờ vậy mà là tôi nhìn thấy cô gái vô tâm vô phế Giang Hiểu đang ngồi ở hàng đầu tiên.
Cô ta ngồi cùng một bàn với Lâm Hách Văn, một bàn đó cơ bản đều là những phú nhị đại nổi danh ở thành phố Đông Dương, cái này làm cho tôi tương đối kinh ngạc, xem ra là Giang Hiểu này ở trong cái vòng phú nhị đại cũng có chút địa vị nha.
Trước đó tôi cũng đã nhìn ra được Giang Hiểu không phải là con gái của gia đình bình thường, cuộc sống tương đối giàu có, nhưng mà không ngờ đến nhà của cô ta lại có thế lực như vậy.
Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của tôi, Giang Hiểu đột ngột ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm về phía của tôi, nhìn thấy tôi thì hung dữ trừng mắt một chút, tôi vội vàng thu hồi ánh mắt lại.
“Anh ơi, em muốn đi nhà vệ sinh.” Lúc này Tiểu Hân ở một bên lại đột nhiên nói với tôi.
Tôi điềm nhiên như không có chuyện gì mà gật đầu, Tiểu Hân liền rời đi.
Trần Hân đi khỏi bàn ăn, mãi cho đến khi đi đến nhà vệ sinh rồi cô mới chậm rãi quay đầu lại nhìn Đồng Thiến dưới ánh đèn đang chiếu rọi, mọi ánh mắt đổ dồn về phía cô ta, giống như là một cô công chúa xinh đẹp tuyệt trần, chói mắt như thế nào, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy đau đớn.
Từng có lúc cô mới là viên minh châu ở trên lòng bàn tay, người theo đuổi nhiều vô số kể, chuyện buồn chán nhất hàng ngày đó chính là nhận được thư tình.
Nhưng mà bây giờ cô cũng không còn những thứ này nữa, loại chênh lệch to lớn này làm cho nội tâm của Trần Hân rất trống trải.
Không biết là qua bao lâu, Trần Hân thu hồi tầm mắt lại, cũng thu hồi ghen tị trong nội tâm.
Cô chỉ là ghen tị chứ không phải là ghen ghét, bởi vì Đồng Thiến sống tốt hay là không tốt thì đó cũng là do bản thân của Đồng Thiến, không có liên quan tới bất cứ người nào.
Đi vào trong nhà vệ sinh, nước mắt của Trần Hân lại tranh nhau rơi xuống, cô che miệng lại, nhịn không được mà khóc nức nở.
Buồn cười!
Thật sự quá buồn cười!
Cả đời này cô cũng chưa từng nhìn thấy phòng vệ sinh xa nào hoa như vậy.
Trong suy nghĩ của Trần Hân, nhà vệ sinh nên có bộ dạng của nhà vệ sinh, nếu như không phải là có mùi hôi thì cũng không có mùi gì.
Nhưng mà nhà vệ sinh này thậm chí còn có mùi thơm nhàn nhạt.
Ngay cả đi nặn cũng là một loại hưởng thụ.
Hóa ra là nhà vệ sinh còn có thể có mùi thơm nữa...
Một hồi lâu sau, Trần Hân mới lấy lại tinh thần, thất hồn lạc phách đứng dậy rời khỏi nhà vệ sinh.
Một đường mất hồn mất vía đi trở về chỗ ngồi, cô vẫn còn đang đắm chìm trong cảm giác mất mát to lớn, cho nên đều quên hết tất cả những chuyện xung quanh.
Sơ ý một chút, Trần Hân lơ đãng đυ.ng phải một người, ánh mắt của cô hơi tan rã, vô thức nói: “Tôi xin lỗi.”
Sau khi nói xong thì Trần Hân liền đi tiếp, chỉ có điều là người bị đυ.ng vào lại đột nhiên bắt lấy cánh tay của cô lại, giọng nói lạnh như băng truyền đến: “Muốn đi à?”
Giọng nói này hình như là có chút quen thuộc, thân thể mềm mại của Trần Hân run lên, cô kinh ngạc quay đầu nhìn lại, trợn mắt há hốc mồm nhìn qua người trước mắt.
Lâm Hách Văn!
Mà Lâm Hách Văn thì lại mang theo vẻ mặt trêu chọc, anh ta có chút hào hứng nhìn chằm chằm vào Trần Hân, cười nói: “Trần Hân?”
Trong lòng của Trần Hân khủng hoảng vô cùng, cô vội vàng xoay người lại nói xin lỗi: “Xin lỗi anh Lâm, thật sự là tôi không phải cố ý đâu.”
Lâm Hách Văn cười haha nói: “Thật là không khéo, nếu là người khác thì tôi cũng sẽ không sao đâu, thế nhưng lại là cô thì tôi lại thấy khó chịu, cô có biết là tại sao không?”
“Tại sao?” Trần Hân hỏi theo bản năng.
Lâm Hách Văn bình tĩnh nói: “Không bởi vì cái gì khác, tôi chỉ là nhìn thấy cô thì khó chịu, bây giờ quỳ xuống buộc dây giày lại cho tôi ngay!”