Chương 13: Có phải anh không? vũ!

Đại học Đông Dương, trong ký túc xá nam.

Tề Thâm nằm ở trên giường, oán hận mà nhìn chằm chằm trần nhà, cả ký túc xá đều im lặng như tờ, những người còn lại cũng không dám thở mạnh.

"Trần Chấn Phong! Trần Chấn Phong!!!" Tề Thâm đột nhiên rống lên như điên.

Tiếng rống cuồng loạn, chấn động toàn bộ ký túc xá, bọn tay sai của Tề Thâm thân thể không hẹn mà run lên, sợ hãi đến cực điểm.

Gương mặt Tề Thâm đau rát, tất cả hình ảnh hiện lên trong đầu hắn, đều là Tống Hoàng đá hắn một lần rồi lại một lần.

Tề Thâm đã làm rõ, người mà Trần Hân đưa đến, không phải là bạn trai của cô, mà là anh trai của cô.

Người anh đã bỏ nhà đi hơn năm năm.

"Anh Thâm, thôi bỏ qua chuyện đó đi! Ngay cả Tống Hoàng cũng phải cung kính với anh ta, chúng ta chỉ là một đám học sinh, làm sao có thể đấu lại được!"

Những người còn lại cũng đồng tình: "Đúng vậy, anh Thâm, không cần thiết đâu, tuy là trong lòng không phục, nhưng không còn cách nào khác!"

Ánh mắt Tề Thâm lạnh như băng quét qua, không ai dám nhìn hắn, hắn ngồi dậy, trầm giọng nói: "Tao không tin có tà!"

Từ nhỏ đến giờ, Tề Thâm chưa bao giờ phải chịu sự sỉ nhục như vậy, hắn không muốn cho qua như vậy.

"À, đúng rồi, anh Thâm anh ta không phải đã đánh anh sao? Anh có thể gọi chú hai của mình, ông ấy không phải là phó cục trưởng thành phố Đông Dương sao?" Một người đột nhiên đề xuất ý kiến

"Ừ! Sao lại không nghĩ ra chứ, chúng ta đều có thể làm nhân chứng, cho dù là đánh nhau, cũng có thể nhốt hắn mười ngày nửa tháng."

Tề Thâm híp mắt, ý tưởng xẹt qua trước mắt, khóe miệng hơi nhếch lên: "Tại sao không nghĩ tới nhỉ."

Nói xong, Tề Thâm bấm điện thoại của chú hai, sau khi kết nối, Tề Thâm kêu lên: "Chú hai! Con bị người ta đánh!"

Đầu bên kia điện thoại, chú hai của Tề Thâm thờ ơ nói: "Chuyện gì vậy, Thâm."

Tề Thâm kể lại sự việc cụ thể, còn thêm mắm dặm muối, hoàn toàn lượt bỏ vấn đề của mình, trong câu chuyện hắn kể, Trần Chấn Phong là một ác ma làm đủ việc ác, chỉ vì hắn nhìn Trần Hân một cái, mà Trần Chấn Phong liền rất tức giận, đem hắn và thuộc hạ của mình đánh đập một cách dã man, còn cảnh báo rằng nếu hắn còn tơ tưởng đến Trần Hân thêm lần nữa, sẽ khiến hắn chết không có chỗ chôn.

Quả nhiên, chú hai sau khi nghe xong liền tức giận nói: "Ngang ngược như vậy sao?"

Tề Thâm bực bội: "Đúng vậy đó chú, anh ta còn nói rằng ông trời có xuống cũng không làm gì được anh ta đâu "

"Thật là ngang ngược mà, con đợi đó ngày mai chú đến tổng cục, bắt hắn về tra khảo! Chú muốn xem coi ai ở đằng sau chống lưng cho hắn!"

Sau khi cúp máy, Tề Thâm nhếch môi cười lạnh: "Trần Chấn Phong, muốn chơi với tao? Đợi mày vào tù rồi, Trần Hân còn không trở thành đồ chơi của tao sao?"

Những người ở đó khi nhìn thấy dáng vẻ dữ tợn của Tề Thâm, không khỏi rùng mình.

Ngày hôm sau, nắng như thiêu đốt.

“Sư phụ, đi cẩn thận!"

Tôi ném vài chai nước khoáng đông lạnh vào xe, tiễn người giao hàng đi.

“ực ực!” Tôi uống cạn chai nước, có chút oán hận mà nhìn chằm chằm mặt trời trên đầu.

Thành phố Đông Dương chính là như vậy, có thể hôm qua là mùa đông, nhưng hôm sau, nói không chừng lại là mùa hè.

Nhìn thời gian, trời đã xế chiều, trong siêu thị cũng không có việc gì, chào hỏi cha mẹ nuôi xong, tôi đi xe điện về phía trung tâm mua sắm lớn nhất địa phương.

Hôm qua, tôi đến phòng của Tiểu Hân, nhiều quần áo của em ấy đều có vết khâu vá, không biết nó đã rách bao nhiêu lần rồi.

Những năm gần đây, vì để tìm tung tích của tôi, cha mẹ nuôi đã không tiếc khuynh gia bại sản, Tiểu Hân một năm nay, cũng tiếc không muốn mua quần áo.

Sau khi bước vào trung tâm mua sắm, tìm một cửa hàng quần áo nữ, nhân viên bán hàng khi thấy tôi một thằng đàn ông cao lớn bước vào, thì phân vân không biết có nên đi qua đón tiếp không.

Tôi đến trước một ma nở canh bên cửa sổ, nhìn chiếc váy đỏ nó đang mặc.

Lần trước đi cùng Tiểu Hân, em ấy đã nhìn bộ váy này rất lâu, nhưng giá cả đắt quá, hơn mười tám triệu, tôi nói muốn mua cho em ấy, em ấy không đồng ý.

Hôm nay, tôi muốn tạo bất ngờ cho em ấy!

“Nhân viên!” Tôi gọi một tiếng, người phục vụ ngập ngừng đến chỗ tôi, hỏi: “Thưa anh, anh muốn thử sao ạ?”

Tôi sững sờ, dở khóc dở cười: “Cô nghĩ nhiều rồi, tôi mua cho… em gái”.

Người phục vụ thở phào nhẹ nhõm: "Tôi còn tưởng... nhưng cái váy này giá hơi cao, bây giờ vẫn chưa có giảm giá."

Tôi gật đầu, trực tiếp lấy thẻ từ trong túi ra, đưa cho người phục vụ, nói: "Được, quẹt thẻ."

Vì bốc vác hàng, nên trên người dính không ít bụi bẩn, hình tượng không tốt lắm nên bị cô ấy hiểu nhầm.

“Cậu Hoa, cái váy này đẹp quá, anh mua cho em một cái được không?” Một giọng nói nhẹ nhàng truyền tới từ ngoài cửa.

“Món đồ mười mấy triệu thôi mà, đi mua đi.” Một giọng nam thản nhiên nhưng bá đạo.

Lúc này, một người phụ nữ xinh đẹp,trang điểm lộng lẫy ngăn người phục vụ lại, cao giọng nói: "Tiện thể lấy cho tôi một cái."

Người phục vụ mỉm cười nói: "Xin lỗi cô, đây là cái cuối cùng trong cửa hàng của chúng tôi rồi."

“Cái gì?” Người phụ nữ sửng sốt, sau đó đến bên cạnh tôi nhẹ nói: “Này, chiếc váy này nhường cho tôi có được không? Tôi sẵn sàng trả gấp đôi”.

Tôi mỉm cười lịch sự nói: "Xin lỗi, không được."

“Cậu Hoa!” Người phụ nữ ấm ức nhào vòng tay của người thanh niên ở cửa, nũng nịu nói: “Tên lưu manh đó không muốn nhường nó cho em!

Lưu manh?

Tôi?

Tôi có chút dở khóc dở cười, liếc nhìn mình trong gương, rõ ràng là rất nam tính nha.

Cậu Hoa đi tới trước mặt tôi, ngữ khí kênh kiệu, cau mày nhìn tôi: "Nè nhóc, tao nhìn trúng bộ váy này, lần sau mày đến mua đi! Ba tao là chủ trung tâm mua sắm này!"

Giọng điệu, mang quyết tâm không thể nghi ngờ, giống như không cho tôi cơ hội để suy nghĩ vậy.

Tôi vẫn như cũ cười: "Không được!"

Cậu Hoa ha ha cười nói: "Không sao, mày sẽ tặng nó cho tao thôi!"

Nói xong, cậu Hoa lấy điện thoại di động ra bấm gọi, sau khi nói tên cửa hàng, trong vòng vài phút, một người đàn ông trung niên mặc vest mang giày da đầu đầy mồ hôi lao vào cửa hàng, gật đầu với cậu Hoa:” Cậu Hoa, cậu... sao cậu lại ở đây? "

cậu Hoa chỉ vào bộ quần áo trong tay của người phục vụ: "Quản lý Lý, bộ quần áo này, người phụ nữ của tôi muốn có, nhưng phục vụ nói đó là chiếc cuối cùng trong cửa hàng, anh xem phải làm sao đây?"

Quản lý Lý liền mắng: "Còn không mau đưa quần áo cho cậu Hoa!"

Người phục vụ sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu, liếc tôi một cái, do dự nói: "Quản lý Lý, nhưng vị này muốn bộ váy này trước."

“Cô câm miệng!” Quản lý Lý tức giận mắng: “Cô còn muốn đi làm nữa không? Có tin hay không, tôi sẽ gọi quản lý cửa hàng cho cô từ chức?”

Người phục vụ nước mắt lưng tròng, có chút ấm ức nói: "Nhưng..."

“Không có nhưng nhị gì hết!” Quản lý Lý cười lạnh: “Cô có biết cậu Hoa là ai không? Mau đưa đi, tôi không muốn nói lần thứ hai với cô!”

Dưới sự đe dọa của quyền lực, người phục vụ cắn môi đưa quần áo cho người phụ nữ.

Khóe miệng người phụ nữ nhếch lên, chuẩn bị đắc thắng lấy quần áo, nhưng tôi đột nhiên nói: "Chờ một chút."

“Sao nữa?” Cậu Hoa Thiệu nhướng mày, cười nhạo: “Mày có ý kiến gì sao?

Tôi cười nhạt: "Nếu anh có thể gọi điện kéo người tới, vậy chẳng phải tôi cũng có thể sao?"

Cậu Hoa dừng một chút, sau đó cười, châm chọc nói: "Được được được! mày gọi đi! Để tao xem mày có thể gọi ra ai!"

Tôi lấy trong túi ra chiếc điện thoại cũ đã tắt nguồn được vài ngày, trong thời đại smartphone tràn lan như hiện nay, chiếc máy bàn phím của tôi đã bị đào thải từ lâu.

“Thời đại nào rồi, còn dùng Nokia nữa sao?” Người phụ nữ trợn mắt, không vui nói.

Còn cậu Hoa kia, ánh mắt đầy vẻ đùa cợt, đang khịt mũi chế nhạo.

Nokia?

Tôi ngẩn ngơ nhìn vào chiếc điện thoại, lớp sơn trên đó đã bong hết.

Nó, đã ở với tôi năm năm rồi!

Chức năng của nó, không kém bất kỳ chiếc điện thoại di động nào hiện nay.

Tín hiệu toàn cầu, kênh độc lập, dù có rơi xuống vực sâu, vẫn có thể gọi điện kêu cứu.

Tuy nhiên, đây không phải là thứ có thể mua được bằng tiền, đây là chiếc điện thoại chuyên dụng dành cho "Long Hội" do Kỳ Hoa Kiện huấn luyện, bảo vật mà một số người giàu có hàng đầu tranh giành muốn mua.

Sau khi rời Miến Điện, tôi đã tắt máy, nhưng tôi không nỡ vứt nó đi, vì nó ghi lại sự nghiệp nằm vùng của tôi trong năm năm qua.

Bất giác, đôi mắt có chút cay.

Tôi nghĩ, nhất định không phải là muốn rơi nước mắt đâu.

Tôi mở sổ danh bạ, xem những ghi chú quen thuộc trên đó, tôi cười khổ, cuối cùng chọn một cái rồi quay số.

Điện thoại được kết nối gần như ngay khi tôi gọi.

"Vũ! Có phải anh không? Vũ!" Từ đầu dây bên kia, một giọng nói vui mừng như điên truyền đến.

Tôi im lặng một lúc, ngẩng đầu lên, sợ nước mắt sẽ rơi xuống, cười nói: "Đúng vậy!"

"Haha! Anh muốn đến Đội Rồng sao? Tôi sẽ báo cho lão ngoan đồng Kỳ Hoa Kiện biết."

"Thôi khỏi, giờ tôi phải làm phiền anh một chuyện."

"Chuyện gì, cứ nói!"

"Thương hiệu JQK là của anh sáng lập ra, tôi không nhớ nhầm chứ?"

"Đúng vậy, sau khi tôi rời Đội Rồng, tôi đã theo nghiệp kinh doanh của gia đình."

"Phố Tinh Đạt, thành phố Đông Dương, cửa hàng của anh, có một bộ quần áo, tôi nhất định phải lấy, anh châm chước một chút được không?"

"Châm chước cái rắm, chỉ cần anh nói, toàn bộ cửa hàng đều là của anh! Tôi hiểu rồi, anh chờ tôi ba mươi giây!"

Sau khi cúp máy, cậu Hoa khinh thường nói với tôi: "Nghe mày nói chuyện, là gọi người sáng lập JQK?"

“Coi như là vậy đi.” Tôi khiêm tốn đáp.

"Mày biết JQK có ảnh hưởng lớn như thế nào không? Mày biết ông chủ của họ là ai không?" Cậu Hoa chế nhạo.

“Lão Ngư!” Tôi nhớ lại một đoạn kỷ niệm.

"Lão Ngư cái rắm." Hoa Thiệu nói thầm: "Đừng có thấy sang mà bắt quàng làm họ nữa được không? Giả bộ cái gì, để tao xem mày rốt cuộc thế nào."

Tuy nhiên, khi cậu Hoa đang khoe mẻ với tôi, điện thoại của quản lý Lý đột nhiên vang lên, anh ta liếc nhìn ghi chú, mắt sáng lên, vội vàng bắt máy.

Sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi, vẻ mặt quản lý Lý trở nên u ám, cất điện thoại đi, không nghi ngờ gì mà nói với người phục vụ: "Đưa quần áo cho quý ông này!"

Cậu Hoa nghe vậy, nghênh ngang nói: "Xem ra cú điện thoại của mày vô dụng rồi? Không phải vẫn vào tay tao sao?"

Nói xong, cậu Hoa đang định lấy quần áo do người phục vụ đưa đến, nhưng quản lý Lý đã rống lên: "Đưa nhầm người rồi!"

Người phục vụ sửng sốt trong giây lát, cô ấy ngẩn người quay đầu lại nhìn tôi đầy hoài nghi.

Tôi tiến lên một bước, cầm lấy quần áo, cười: "Đi quẹt thẻ đi!"