- 🏠 Home
- Tiên Hiệp
- Đô Thị
- Cường Giả Trở Lại
- Chương 11: Làm mưa làm gió
Cường Giả Trở Lại
Chương 11: Làm mưa làm gió
Ngày hôm sau.
Hôm nay cũng không bận rộn gì lắm, siêu thị cũng không phải hôm nào cũng cần nhập hàng, tôi ở lại siêu thị với ba mẹ một lát, nhân lúc không có khách, ba mẹ cùng tôi đã nói khá nhiều chuyện.
Họ nói tôi từng này tuổi rồi, đã không đi học thì cũng phải kết hôn đi thôi.
Còn ý tứ nói với tôi, bây giờ kết hôn không dễ, cơ bản nhất là phải có nhà có xe, tôi thế này thuộc vào kiểu không có hi vọng gì, không có công việc ổn định.
Tôi lại không để tâm lắm, thật sự, tôi rất muốn nói với ba mẹ nuôi rằng chỉ cần tôi nói muốn kết hôn thì có hàng tá phụ nữ đang xếp hàng chờ kìa, hơn nữa ai cũng xinh đẹp tuyệt trần, nghiêng nước nghiêng thành.
Mấy năm nay cũng quen rất nhiều cô gái... nói ra cũng không hổ thẹn chút nào.
Vào buổi chiều, tôi đến cổng trường đón Tiểu Hân, lớp em ấy vẫn chưa được tan học, tôi liền ngồi trên xe điện chờ đợi.
Chỉ có điều, từ xa tôi thấy có một đám người đang nhìn về phía tôi, ban đầu tôi không để tâm lắm bởi vì ở đây tôi quả thực cũng khá thu hút.
Nhưng không lâu sau, họ liền đi về phía tôi, tôi cũng nhìn rõ, người dẫn đầu đám người này là Tề Thâm.
Tôi cau mày, thở dài, xem ra Tiểu Hân nói không sai, Tề Thâm này đúng là một người phiền phức, tối qua đã bị tôi dạy dỗ cho một trận vậy rồi mà hôm nay vẫn còn mặt dày, không biết hối cải.
Rất nhanh, Tề Thâm đến trước mặt tôi, hôm qua anh ta bị đánh đau nhất, mặt mũi bầm dập, nhưng trên người vẫn tỏ ra sự khoa trương hống hách như cũ.
Tề Thâm ngẩng đầu, cao ngạo nói với tôi: “Mày hôm qua đánh giỏi lắm đúng không?”
Tôi bình tĩnh nói: “Có gì thì nói thẳng đi!”
Thực ra tôi cũng có thể đoán ra được tên Tề Thâm này chắc chắn là đến báo thù, nhưng tôi cũng không thèm quan tâm.
Tề Thâm chỉ vào cái ngõ cách đó không xa, ngang ngạnh nói: “Có dám đi với tao vào đó không?”
Tôi không biết phải nói gì, thực ra nói thật là nếu như ra tay ở trước cổng trường thì tôi thật sự có chút sợ, dù gì nhiều người nhìn vào, ngộ nhỡ chuyện đến tai Tiểu Hân, vậy thì không tránh khỏi bị trách móc.
Cho nên, tôi không có chút do dự nào, quả quyết nói: “Được!”
Nói xong, tôi liền lái chiếc xe điện nhỏ đi.
Rất nhanh, tôi đã đến bên trong ngõ, Tề Thâm cũng dẫn theo anh em của anh ta hùng hổ đi vào, khí thế này giống như nhiệt huyết tham gia vào kì thi đại học vậy, Tề Thâm vuốt mái tóc bết của mình, sau lưng có hơn hai mươi thằng nhóc đàn em nữa, khí thế dũng mãnh.
Rất nhanh, Tề Thâm dẫn người đến trước mặt tôi, cười haha nói: “Hôm nay tao cho mày biết tay.”
Tôi khinh miệt quét mắt về những người đứng phía sau Tần Uyên, điềm tĩnh nói: “Sao lại chỉ dẫn theo có ít người như vậy?”
Tè Uyên cười lạnh lùng: “Quả thực không giấu diếm, tao dẫn theo họ chỉ để dọa mày thôi.”
Tôi bất lực nói: “Vậy mày thấy tao sợ à?”
Sắc mặt Tề Thâm có chút gượng gạo: “Không sợ, nhưng tao tin, mày sẽ phải sợ, nếu như bây giờ mày quỳ xuống xin tha mạng thì nói không chừng tao có thể tha cho mày.”
Tôi thật sự rất khâm phục sự mặt dày của Tề Thâm, không kiên nhẫn nói: “Mau gọi người ra đi! Sắp tan học rồi.”
Tề Thâm gằn giọng: “Nếu như mà đã gấp rút muốn quỳ trước tao như vậy thì tao cho mày vừa lòng!”
Sau khi nói xong câu này, Tề Thâm lôi điện thoại ra, gọi đến một dãy số, cất giọng nịnh nọt: “Anh Hoàng, em đang ở trong ngõ bên cạnh trường đó, anh dẫn người đến thẳng đây là được.”
Sau khi ngắt điện thoại, Tề Thâm nhìn về phía tôi tỏ vẻ tức giận hông hài lòng: “Mày đợi đó cho tao! Hôm nay giải quyết mày, đợi chút nữa, tao lại đến cổng trường chặn Trần Hân, tao theo đuổi nó lâu như vậy, nó lại không cảm động chút nào, ông đây không đợi được nữa.”
Tôi nghe vậy, ánh mắt đột nhiên lạnh băng, tôi có thể cho phép Tề Thâm dùng bất cứ thủ đoạn bẩn thỉu nào đối phó với tôi, nhưng tôi tuyệt đối không cho phép anh ta ức hϊếp Tiểu Hân!
Chốc lát, tôi đi về phía Tề Thâm.
Dường như là ánh mắt sắc bén của tôi quá đáng sợ, Tề Thâm trong giây lát lùi về sau, nuốt nước bọt, chỉ vào tôi: “Tao cảnh cáo mày, đừng làm bừa! Có bản lĩnh đợi anh Hoàng đến rồi hãy động tay!”
Tôi không thèm nghe, ánh mắt khóa chặt trên người Tần Uyên, trầm giọng nói: “Tao từng nói, đừng trêu chọc Tiểu Hân nữa! Sao mày cứ không nghe như vậy?”
Tề Thâm đυ.ng vào người đứng phía sau, quay đầu nhìn mình có nhiều người như vậy, cũng có chút khí thế, tức giận chửi tôi: “Mẹ nó! Nó giả bộ thuần khiết gì chứ, đồ chơi bị người khác chơi qua, ông đây chơi đùa thì sao nào?”
Tôi bất chợt ngây người, hỏi: “Mày nói rõ ra!”
Tề Thâm giễu cợt nói: “Xem ra mày vẫn không biết, mày có biết vết sẹo trên cổ cô ta là từ đâu mà có không? Nó là tiểu của người khác, kết quả bị vợ người ta phát hiện, cắt cổ, mày không biết à?”
Lửa giận vô tận bùng cháy lên trong người tôi, tôi vốn tưởng rằng trong năm năm này đã xảy ra chuyện gì, lại không ngờ đến, bọn họ lại bịa ra một tin nhảm hoang đường như vậy.
Có lúc, nghiêm trọng hơn cả vết thương, lại là sự dả kích của lời nói!
Giống như loại người như Tề Thâm, vốn không phân biệt phải trái đúng sai, dễ dàng tin vào những lời đồn bịa đặt, bởi vì anh ta không biết những lời đó có sức sát thương đối với người khác thế nào.
Năm đó ở trong phòng KTV, Dương Tuấn lần đầu tiên làm tổn thương Tiểu Hân, còn hôm nay, những lời đồn này, tạo thành vết thương thứ hai cho Tiểu Hân! Hơn nữa, sự tổn thương này có thể là cả đời cũng không xóa được, trở thành cơn ác mộng vĩnh viễn.
Tôi cố gắng kiềm chế lửa giận xuống, nhưng tôi vốn không thể khống chế, tôi giống như một thần chết, mỗi bước đi đều mang hơi thở đáng sợ.
“Mày... mày đừng qua đây!” Tề Thâm sợ đến mức mặt trắng bệch, có nhiều người chống lưng cho anh ta hơn nữa cũng không có tác dụng gì.
“Mày thật đáng chết!” Tôi lạnh lùng nói.
Tề Thâm nuốt nước bọt, kích động nói: “Tao nói cũng không sai, trong trường đều đồn lên như vậy!”
“Ai là người truyền ra tin này?” Tôi vô cùng tức giận, chỉ hận không thể chém cho anh ta trăm dao như chém hình nộm.
Đúng vào lúc Tề Thâm định nói, tiếng bước chân dồn dập từ đầu ngõ truyền đến, Tề Thâm hết sức vui mừng, anh Hoàng đến rất đúng lúc.
Tề Thâm lập tức quay đầu, chạy về phía đầu ngõ.
Còn tôi, cũng nhìn về phía đó, tôi lại muốn xem xem, hôm nay là ai đến giúp Tề Thâm.
Chỉ có điều, khi tôi nhìn rõ ràng người cầm đầu, lại không khỏi ngây ra, có chút kinh ngạc.
Vậy mà lại là Tống Hoàng?
Tề Thâm đến bên cạnh Tống Hoàng, tức giận nói: “Anh Hoàng, anh cuối cùng cũng đến!”
Hôm qua Tề Thâm ấm ức vô cùng, lúc gọi điện thoại cho bố mẹ, thêm mắm dặm muối nói một lượt, ba mẹ rất tức giận, vậy là liền tìm Tống Hoàng nhờ giúp đỡ.
Mà Tống Hoàng vốn không muốn can dự vào, bởi vì xích mích nhỏ giữa các sinh viên với nhau, anh ta đến cũng không thích hợp.
Nhưng rất lâu trước đó, anh nợ nhà họ Tề ân tình, Tông Hoài trọng ơn trọng nghĩa luôn mang ơn trong lòng, vì vậy liền đồng ý.
Tống Hoàng bình thản đưa mắt qua nhìn Tề Thâm: “Tiểu Thâm, xảy ra chuyện gì vậy?”
Tống Hoàng đối với kiểu công tử bột như Tề Thâm không có ấn tượng quá tốt, loại người này nói cho cùng thì cũng chỉ biết dựa vào gia thế nhà mình để ra oai.
Tề Thâm cười haha nói: “Anh Hoàng, một thằng không sợ chết, hôm qua nó đánh em, vì vậy nên em liền nhờ anh đến đây dạy dỗ nó.”
Tống Hoàng gật đầu, nhìn về bên này, khi nhìn thấy tôi, đồng tử của Tống Hoàng đột nhiên co lại, mặt biến sắc, sau đó chạy đến trước mặt tôi.
Dưới cái nhìn của mọi người, Tống Hoàng cung kính cúi người, lễ phép nói: “Anh Phong, anh cũng ở đây ư?”
- 🏠 Home
- Tiên Hiệp
- Đô Thị
- Cường Giả Trở Lại
- Chương 11: Làm mưa làm gió