- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Đô Thị
- Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị
- Chương 47: Bất đồng
Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị
Chương 47: Bất đồng
“Chờ một chút!” Tần Ngữ Huyên đột nhiên hét lên, chạy đến bên cạnh Dương Thiên, hỏi: “Dương Thiên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao bọn họ lại muốn đánh cậu?”
“Một lũ không đáng nhắc tới mà thôi!” Dương Thiên khẽ cười, không thèm quan tâm đến đám người Tào Quân.
“Ha ha! Bọn họ không phải là một lũ không đáng nhắc tới đâu! Người dẫn đầu là Tào Quân, cha anh ta là một trong những người đứng đầu thế giới ngầm của thành phố Hải, thế lực lớn đến khó tưởng tượng nổi.” Chu Dật Phong đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng.
“Cậu biết tôi?” Tào Quân nhìn về phía Chu Dật Phong, nghi ngờ hỏi.
“Ha ha, Chu Nhất Tiền là chú tôi, tôi là Chu Dật Phong.” Chu Dật Phong mỉm cười nói.
Sắc mặt Tào Quân lập tức thay đổi, anh ta vừa nghe đến cái tên Chu Nhất Tiền thì ánh mắt khẽ co rút lại, nhìn Chu Dật Phong cũng kiêng kỵ hơn vài phần.
Mặc dù không học vẫn không nghề nghiệp, nhưng Tào Quân cũng biết đến những thế lực ngầm của thành phố Hải. Mặc dù bang Thanh là một trong những bang phái đứng đầu, nhưng bang Thanh lại không phải bang phái lớn nhất.
Bang phái lớn nhất chỉ có một, chính là bang Long!
Cho dù tất cả những thế lực khác cộng lại cũng không phải đối thủ của bang Long. Mà bang chủ của bang Long chính là Chu Nhất Tiền!
Tần Ngữ Huyên nghe Chu Dật Phong nói thế thì hoảng sợ nói với Dương Thiên: “Dương Thiên, sao cậu lại chọc tới những người đó? Đúng rồi, để tôi bảo Dật Phong đứng giữa nói mấy lời, hòa giải mâu thuẫn giữa hai bên.”
“Không cần!” Dương Thiên lắc đầu, vẻ mặt trấn tĩnh nói: “Bọn họ không làm gì tôi được đâu.”
“Dương Thiên, sao cậu lại không chịu nghe lời khuyên của người khác như thế? Gia cảnh nhà cậu không tốt, lại không có thế lực nào chống lưng, không địch lại được bọn họ đâu.” Tần Ngữ Huyên nói xong thì nhìn về phía Chu Dật Phong: “Dật Phong, anh giúp cậu ấy một chút đi.”
Chu Dật Phong nhún vai: “Anh không có năng lực lớn như vậy đâu, hơn nữa bạn học này hình như cũng không muốn hòa giải.”
“Chu Dật Phong, đây là chuyện giữa tôi và Dương Thiên, tốt nhất là cậu đừng có nhúng tay vào. Cậu cũng không phải chú cậu đâu.” Tào Quân nhìn Chu Dật Phong, lạnh giọng nói.
“Hừ! Sao mà nói lắm thế? Muốn đánh thì đánh đi. Nếu xét về đánh nhau thì Dương Thiên này chưa từng sợ ai đâu!” Dương Thiên hừ lạnh một tiếng.
“Dương Thiên! Sao cậu lại biến thành như vậy?” Tần Ngữ Huyên đứng bên cạnh hét lên: “Tôi biết cậu rất giỏi đánh nhau, nhưng đánh nhau thì có lợi ích gì chứ? Chỉ là cơn tức giận lúc bốc đồng mà thôi! Đến cuối cùng cậu sẽ phát hiện, đánh nhau căn bản chẳng có một chút tác dụng nào cả.”
Dương Thiên nhíu mày. Hắn biết Tần Ngữ Huyên nói thế cũng vì muốn tốt cho hắn, nhưng hắn rất không thích giọng điệu chỉ trích này của Tần Ngữ Huyên.
“Đúng đúng! Vị mỹ nữ này nói rất đúng! Không hổ là nữ thần học bá, rất hiểu đạo lý!” Tào Quân cười, nhìn Dương Thiên nói: “Nể mặt nữ thần học bá, tao có thể cho mày cơ hội hòa giải.”
Nói xong, Tào Quân đứng thẳng dậy, hai tay khoanh trước ngực, nói: “Nào! Quỳ xuống lạy ông đây vài cái, gọi ba tiếng ông nội, thế thì mâu thuẫn giữa chúng ta sẽ được xóa bỏ, từ nay về sau tao cũng không tìm đến gây phiền phức cho mày nữa!”
Dương Thiên quay đầu nhìn Tần Ngữ Huyên: “Cậu cảm thấy tớ nên quỳ lạy anh ta à?”
Tần Ngữ Huyên không nói gì, cô cũng cảm thấy yêu cầu này của Tào Quân rất quá đáng, Dương Thiên không thể nào đồng ý được.
“Được rồi!” Lúc này, Chu Dật Phong đột nhiên lên tiếng: “Hay là như thế này đi, chuyện quỳ lạy thì thôi, chỉ cần Dương Thiên xin lỗi anh là được. Dù sao mọi người cũng đều là sinh viên đại học An, việc gì phải làm đến mức đấy, cứ hòa hoãn là tốt nhất. Tào Quân, anh cảm thấy thế nào?”
“Dật Phong nói đúng!” Tần Ngữ Huyên gật đầu, nhìn về phía Dương Thiên.
“Hừ! Tôi nể mặt cậu đấy, Chu Dật Phong!” Nghe Chu Dật Phong nói vậy, Tào Quân cũng không tiện phản bác, dù sao thì bang Long cũng có sức uy hϊếp rất lớn.
“Chỉ cần Dương Thiên nói với tôi là “Tôi xin lỗi! Lần sau tôi không dám như thế nữa!” thì ân oán giữa hai bên sẽ được xóa bỏ.” Tào Quân nhìn về phía Dương Thiên, nói.
“Dương Thiên, cậu xem Tào Quân cũng đã đồng ý rồi, cậu mau xin lỗi anh ta đi.” Tần Ngữ Huyên vội vàng nói.
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Tần Ngữ Huyên, biểu cảm khinh thường của Chu Dật Phong, lại thêm cả vẻ đắc ý của Tào Quân, Dương Thiên đột nhiên nở nụ cười.
“Bốp!”
Dương Thiên đấm thẳng một quyền lên người Tào Quang lúc này đang không chút phòng bị nào.
Nhóm người Tần Ngữ Huyên đều bị hành động này của hắn dọa sợ, không ngờ Dương Thiên không nói hai lời đã trực tiếp ra tay đánh người!
“Có phải các người đều cảm thấy nếu tôi đánh anh ta thì cả đời này đều sẽ không thể nào ngóc đầu lên được?” Dương Thiên lại đấm thêm một đấm nữa: “Có phải các người cảm thấy chỉ cần tôi vẫy đuôi lấy lòng anh ta như một con chó thì mọi người sẽ được vui vẻ?” Dương Thiên tung chân đá bay Tào Quân, cười to: “Dương Thiên này làm việc đều không sợ hãi! Ai dám đến gây sự với tôi thì tôi sẽ dùng nắm đấm để tiếp đón!”
Tào Quân bị đánh ngã lăn ra sân thể dục, anh ta giống như phát điên, hét ầm ỹ: “Đánh chết nó cho tôi! Dương Thiên, mày chết chắc rồi! Bọn họ đều là cao thủ taekwondo đai đen! Hôm nay bọn họ sẽ đánh chết mày, đánh cho xương cốt của mày vỡ ra thành từng mảnh!”
“Ha ha!” Dương Thiên nghe Tào Quân rống lên như thế thì không chút sợ hãi đi tới: “Có phải anh cảm thấy bọn họ chắc chắn có thể đánh bại tôi?” Hắn nhấc chân đã bay một người đang có ý định lao đến. Mười giây ngắn ngủi, mấy cao thủ taekwondo đai đen mà Tào Quân dẫn tới đều ngã nhào ra đất.
“Bây giờ tôi có thể nói với anh, cho dù anh tìm ai tới, cao thủ như thế nào, thì khi đối mặt với tôi cũng chỉ có một kết quả. Đó chính là bị tôi đánh bại! Cuối cùng, anh sẽ phát hiện ra, tất cả mọi người mà anh quen biết đều không thể đánh bại được tôi!”
Dương Thiên nện một quyền xuống đất, chỉ cách cổ Tào Quân một chút, sau đó chậm rãi thu hồi tay lại.
Tào Quân run rẩy đứng lên, anh ta đột nhiên phát hiện ra mọi người đều đang kinh hãi nhìn mình. Hoặc nói một cách chính xác hơn là nhìn mặt cỏ sau lưng anh ta. Tào Quân xoay người lại, ở chỗ anh ta vừa nằm, một cái lỗ to bằng nắm tay xuất hiện ngay trên bãi cỏ, giống như một hang động sâu không thấy đáy!
“A!” Tào Quân sợ hãi hét lên. Nếu như vừa rồi Dương Thiên đấm lên người anh ta, vậy thì hậu quả thế nào thực sự không dám tưởng tượng. Lần đầu tiên anh ta thực sự sợ hãi Dương Thiên.
“Ha ha!” Dương Thiên nhìn Tào Quân, chậm rãi nói: “Đây là lần cảnh cáo cuối cùng! Nếu như anh còn dám tiếp tục tới trêu chọc tôi nữa, vậy thì nắm đấm này sẽ rơi trên người anh đấy!”
Tào Quân nhìn Dương Thiên, ánh mắt tràn đầy sợ hãi và căm hận. Anh ta muốn nói mấy câu tàn nhẫn, nhưng cuối cùng lại nhịn xuống, nhanh chóng rời khỏi đây.
“Dương Thiên, sao bây giờ cậu lại biến thành như vậy?” Tần Ngữ Huyên bước tới bên cạnh Dương Thiên, khó tin nhìn hắn: “Trước kia cậu an tĩnh khiêm tốn, không gây chuyện, sao bây giờ lại trở thành như thế? Lại còn thích đánh nhau. Dật Phong đã thuyết phục Tào Quân hòa giải rồi, sao cậu còn phải làm như vậy? Cậu khiến tôi quá thất vọng.”
“Ha ha! Dương Thiên này không cần hòa giải! Anh ta cũng không làm gì được tớ.” Dương Thiên hừ lạnh.
“Dương Thiên, cậu! Haizzz!” Chu Dật Phong nói: “Cậu biết phía sau Tào Quân là bang Thanh, cậu có biết bang Thanh có bao nhiêu người không? Hơn 2000 người! Cậu có thể đánh 100 người, nhưng có thể đánh được 2000 người không?” Nói xong, anh ta còn không ngừng lắc đầu.
“Dương Thiên, đáng lẽ cậu phải nghe lời khuyên của chúng tôi mới đúng, bây giờ mọi chuyện thành ra thế này, phải làm thế nào đây?” Tần Ngữ Huyên sốt ruột.
“Đủ rồi! Tần Ngữ Huyên, tôi nể tình chúng ta là bạn học cấp ba nên mới không bản bác cậu! Cậu đề cao người khác, hạ thấp tôi! Tôi đã không còn là tên ngốc Dương Thiên béo ú hồi cấp ba, ai nói gì cũng vâng vâng dạ dạ nữa rồi!” Dương Thiên chậm rãi nói: “Tôi có việc, đi trước đây!”
Nói xong, Dương Thiên đi thẳng về phía trước.
Tần Ngữ Huyên nhìn theo bóng lưng Dương Thiên, trong lòng yên lặng nói: “Dương Thiên, cậu nghĩ thế giới này quá đơn giản. Cậu không biết được trong xã hội này, bối cảnh quan trọng như thế nào đâu. Không có bối cảnh thì phải thu liễm bản thân, nếu không sẽ chịu thiệt. Cậu cứ thế này thì sớm muộn cũng bị vỡ đầu chảy máu mà thôi!”
- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Đô Thị
- Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị
- Chương 47: Bất đồng