Chương 42: Luyện thịt viên mãn! Cấp D đỉnh phong!

Luyện thịt cảnh cần rèn luyện mười lần! Dương Thiên tạm thời buông bỏ hết mọi chuyện, toàn tâm toàn ý rèn luyện.

Dược tính của nhân sâm ngàn năm vô cùng mạnh mẽ, Dương Thiên ngày nào cũng giống như ngồi ở vực sâu núi lửa, cả người nóng rực, thân thể không ngừng hấp thu dược liệu này!

Qua mười lần rèn luyện, hình thể của Dương Thiên lại thu nhỏ lại thêm một chút, lúc này Dương Thiên đã có một thân hình hoàn mỹ vô cùng. Cơ thể mạnh mẽ, những đường cong cường tráng, hơn nữa hắn lại còn cao hơn lúc trước một chút. Trước kia Dương Thiên chỉ cao 1m8, bây giờ đã thành 1m85.

Gương mặt chỉ có thể xem như thanh tú, nhưng hơi thở thanh xuân ấm áp lại khiến người khác mê say.

Thời gian như thoi đưa, mười lần rèn luyện đã kết thúc!

Dương Thiên nắm chặt hai tay, cảm thấy mình đã có những biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Hắn nhẹ nhàng nhảy một cái đã nhảy lên được một cây cổ thụ cao hơn ba mươi mét. Dương Thiên tung một cú đấm, trên không giống như có một vụ nổ, cây cổ thụ cao ba mươi mét bị đập nát từ trên xuống dưới!

Hắn vung tay lên, những mũi tên nước cứ thế được hình thành.

Dương Thiên phát hiện bây giờ hắn đã có thể biến các nguyên tố nước trong không khí thành mũi tên nước, nhưng điều này tiêu hao rất nhiều sức lực.

Uy lực lớn nhất của hắn vẫn là trực tiếp khống chế nguồn nước, tạo thành những Vạn tiễn tề phát, tiến hành công kích.

Dương Thiên cảm nhận lực lượng của mình một chút, sau đó chỉ muốn hét ầm lên!

Luyện thịt viên mãn! Cấp D đỉnh phong! Một cú đấm tung ra có uy lực 2000 cân!

Dựa vào thực lực này của hắn thì ở Long tổ đã được xếp vào hạng trung rồi! Dù sao thì số người ở Long tổ đột phá được thực lực cấp D cũng chỉ có khoảng hai trăm người!

Trong thời gian Dương Thiên tu luyện, toàn bộ thế lực ngầm của thành phố Hải đã xảy ra chấn động!

Một bang phái không hề nổi danh chút nào- bang Chiến đột nhiên cường thế quật khởi! Chỉ trong vòng mười ngày ngắn ngủi, bang Chiến đã nhanh chóng sát nhập các cang phái nhỏ khác, thế lực càng này càng lớn.

“Rầm!”

Dương Thiên đang đi bộ trong trường thì đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu nhỏ nhẹ, sau đó một nữ sinh va phải hắn.

Dương Thiên phản ứng rất nhanh, thấy cô gái kia va vào mình chuẩn bị ngã xuống đất thì nhanh tay kéo cô lại.

Không ngờ hắn dùng lực quá mạnh, nữ sinh ngã nhào vào l*иg ngực hắn.

Dương Thiên nhìn cô gái trong lòng mình, gương mặt tinh xảo, mang theo một cảm giác nhu nhược đến đáng thương. Cả người chỉ cao khoảng mét sáu, đứng đến ngực hắn.

Cô gái choáng váng, cảm thấy mình ngã vào trong một l*иg ngực ấm áp, một cảm giác như ánh mặt trời lập tức tràn ngập thân thể cô.

“Noãn Noãn!” Phía xa vang lên mấy âm thanh kinh hãi, Chu Noãn lập tức phục hồi tinh thần, phát hiện mình vẫn ở trong lòng nam sinh kia thì lập tức đẩy hắn ra.

Chu Noãn! Xếp hạng thứ mười bảng xếp hạng hoa khôi, danh hiệu nữ thần nhu nhược.

Quả nhiên vô cùng xinh đẹp, Dương Thiên nhìn kỹ, cảm thấy khí chất của Chu Noãn giống như Lâm Đại Ngọc trong Hồng Lâu Mộng, mảnh mai, yếu ớt, khiến người ta yêu thương.

“Cậu không sao chứ? Xin lỗi, vừa rồi không chú ý.” Dương Thiên nhìn Chu Noãn, xin lỗi.

“Hừ! Cậu là ai hả, dám đâm vào Noãn Noãn nhà chúng tôi như vậy, không phải là cố tình chiếm tiện nghi đấy chứ?” Một nữ sinh ăn mặc toàn đồ hiệu, phẫn nộ nhìn Dương Thiên, vẻ mặt đầy sự ghét bỏ.

Dương Thiên chỉ mặc quần áo bình thường, chắc cùng lắm chỉ mấy trăm tệ, hoàn toàn đối lập với nữ sinh đang nói. Cô ta hiển nhiên đã coi Dương Thiên là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga.

Dương Thiên nhíu mày, nhưng cũng không nói gì. Lần này đúng là hắn không cẩn thận nên mới va vào Chu Noãn.

“Được rồi, chị Đình, đừng nói nữa.” Chu Noãn lôi kéo nữ sinh kia. Cô nhìn Dương Thiên, đột nhiên nghĩ đến cảm giác ấm áp vừa rồi, hai má không nhịn được mà đỏ lên, không dám nhìn Dương Thiên nữa, nhỏ giọng nói: “Không... Không sao, tôi không sao.”

Nói xong thì lôi kéo tay chị Đình muốn rời đi.

Có vẻ như hoa khôi này hơi nhát gan, Dương Thiên nghĩ thầm.

Nữ sinh được gọi là chị Đình kia nhìn Dương Thiên, cảnh cáo hắn: “Tôi nói cho cậu biết, đừng có suy nghĩ quá phận với Noãn Noãn nhà chúng tôi, cậu như thế này chẳng chăm sóc cho cuộc sống của Noãn Noãn được đâu, đừng có si tâm vọng tưởng.” Nói xong thì kéo tay Chu Noãn rời đi.

Dương Thiên hết nói nổi, hắn không làm gì sai cả, tại sao luôn bị biến thành những người có rắp tâm bất lương như thế.

Chẳng lẽ hắn giống con cóc lắm à?

“Anh Tiểu Thiên?” Dương Thiên đang ngẩn người thì đột nhiên nghe thấy một âm thanh thanh thúy.

Dương Thiên ngẩng đầu lên, thì ra là Vương Nhã Lộ, nữ sinh mà hắn gặp trên tàu hỏa. Nhưng mà, Dương Thiên lại không ngờ, bên cạnh Vương Nhã Lộ còn một nữ sinh nữa, cũng rất quen thuộc.

Trương Thi Ninh, nữ thần yên tĩnh xếp thứ bảy trên bảng xếp hạng, nữ sinh lúc trước ngồi cạnh Dương Thiên trên tàu hỏa.

“Lộ Lộ, chào em!” Dương Thiên tươi cười chào hỏi.

“Ôi! Anh Tiểu Thiên, thực sự là anh à? Sao anh lại gầy như thế này rồi. A a a, em không muốn sống nữa, anh còn gầy hơn cả em.” Vương Nhã Lộ kêu lên ầm ĩ, cả người cô vô cùng hoạt bát. Thực ra dáng người Vương Nhã Lộ rất ổn, chỉ là trông hơi trẻ con một chút thôi, trông rất đáng yêu.

“Vậy thì em phải mau chóng giảm cân thôi!” Dương Thiên cười chọc ghẹo cô.

“A! Anh Tiểu Thiên, anh muốn chết à? Nhưng mà, anh Tiểu Thiên, sao anh toàn không ở trong trường thế?” Vương Nhã Lộ bất mãn hỏi. Thời gian trước cô cũng tới tìm Dương Thiên vài lần, nhưng lần nào Dương Thiên cũng không ở trường. “Anh mà cứ như thế này thì cuối học kỳ không thể nào đủ tín chỉ được đâu!”

“Không sao không sao!” Dương Thiên cười lắc đầu.

“À, anh Tiểu Thiên, anh nhìn này, đây là Trương Thi Ninh, là nữ thần khoa Lịch sử của bọn em, lúc trước ba chúng ta đã gặp nhau trên tàu rồi.” Vương Nhã Lộ cười hì hì nói.

“Chào cậu.” Dương Thiên cười, chủ động chào hỏi Trương Thi Ninh.

“Ừm.” Trương Thi Ninh khẽ ừm một cái, xem như chào hỏi.

“Anh Tiểu Thiên, anh đừng để ý, chị Thi Ninh chính là người như vậy đấy, ít nói lắm. Haizz, em rất lo lắng, chị Thi Ninh cứ thế này thì làm sao có thể tìm được bạn trai đây?” Vương Nhã Lộ làm vẻ mặt buồn rầu, nói.

“Này! Con bé chết tiệt!” Trương Thi Ninh nhẹ nhàng bóp cổ Vương Nhã Lộ, bất mãn nói.

“Ha ha, anh Tiểu Thiên, anh xem, anh chẳng mấy khi gặp được hai đại mỹ nữ thế này, có muốn cùng nhau đi ăn bữa cơm không?” Vương Nhã Lộ cười nói.

Bây giờ đúng thời gian ăn trưa, Dương Thiên gật đầu: “Được thôi, quen nhau đã lâu, anh còn chưa có cơ hội mời mọi người ăn cơm nữa!”

“Đúng vậy! Lần này em phải hung hăng chặt chém anh một chút!” Vương Nhã Lộ làm bộ hung tợn nói.

Mấy người đi tới một nhà hàng cao cấp cách cổng trường không xa.

Vương Nhã Lộ nhìn nhà hàng trước mặt thì đắn đo, cô quay sang nói với Dương Thiên: “Anh Tiểu Thiên, đồ ăn ở đây đắt lắm, món rẻ nhất cũng phải hơn 100 tệ, chúng ta đến nơi khác rẻ hơn đi. Ăn cơm chỉ cần no bụng là được rồi, cần gì phải ăn những thứ đắt đỏ như thế?”

“Không sao, anh không thiếu tiền!” Dương Thiên làm ra vẻ rất có tiền, nói: “Đi vào thôi, em muốn ăn cái gì thì gọi cái đó.”

“Oa! Anh Tiểu Thiên đúng là giàu có!” Vương Nhã Lộ cười hì hì, sau đó lôi kéo Trương Thi Ninh, vui sướиɠ chạy vào bên trong.