Chương 3: Người nhà

Cổng trường còn chưa mở mà các vị phụ huynh đã bắt đầu dặn dò con em mình không ngớt.

“Tiểu Thiên, kì thi sắp bắt đầu rồi, chờ khi nào con thi xong về nhà mẹ sẽ nấu cho con mấy món ngon.” Thẩm Tân Lan nhìn con trai mình, cười nói, cũng không thèm để ý đến ánh mắt của những người xung quanh. Dù sao thì một người có hình thể như Dương Thiên, đi đến đâu cũng bị người ta chỉ trỏ, bao nhiêu năm trôi qua, Thẩm Tân Lan cũng đã quen rồi.

Bên cạnh Thẩm Tân Lan còn có một cô bé nữa, lạnh lùng nhìn anh trai mình. Bây giờ trường cấp hai cũng đã nghỉ hè, Dương San bị mẹ kéo tới cổ vũ cho anh trai Dương Thiên.

Lúc này, cánh cổng sắt của trường cuối cùng cũng mở ra, mọi người chen chúc tiến vào bên trong. Dương Thiên nhìn mẹ và em gái, nói: “Mẹ, mẹ và San San về trước đi, ngoài này nắng lắm, đứng lâu không tốt cho sức khỏe!”

“Ừ, con cũng mau vào trong đi.” Thẩm Tân Lan cười nói, hiển nhiên không có ý định nghe lời Dương Thiên.

Dương Thiên chỉ đành bất đắc dĩ đi vào bên trong.

Hả?

Sau khi vào trường, Dương Thiên phát hiện thì ra Tần Ngữ Huyên cũng thi cùng trường với mình.

Tần Ngữ Huyên hiển nhiên cũng nhìn thấy Dương Thiên. Cô hơi sửng sốt một chút, sau đó chủ động đi về phía hắn.

Dương Thiên lập tức căng thẳng, dù sao đây cũng là nữ sinh mà hắn yêu thầm ba năm.

“Tần Ngữ Huyên, chào cậu.” Dương Thiên cố gắng nén sự căng thẳng trong lòng, chào cô. Nếu như không có chuyện bức thư tình kia thì hắn vẫn có thể bình tĩnh mà chào hỏi cô, dù sao cũng là bạn học chung ba năm liền, hai bên cũng quen biết nhau, Tần Ngữ Huyên cũng không phải loại người trông mặt mà bắt hình dong.

“Dương Thiên.” Tần Ngữ Huyên nhìn nam sinh mập mạp đối diện mình, trông hai người chẳng khác nào tổ hợp người đẹp và quái vật. “Mấy ngày hôm trước tôi đã nghe hết nội dung bức thư tình của cậu rồi, nhưng chúng ta không phù hợp, cậu cũng không phải mẫu người tôi thích.”

Giọng nói của Tần Ngữ Huyên vô cùng nhẹ nhàng, nhưng gương mặt lại rất nghiêm túc. Cô cũng không vì thế mà châm chọc Dương Thiên, nói hắn là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, ngược lại, cô lại vô cùng khâm phục hắn.

Chứng bệnh béo phì nghiêm trọng như vậy, đi hai bước đã phải đứng lại thở hổn hển, nhưng Dương Thiên vẫn có được thành tích học tập rất tốt. Hiển nhiên hắn là một người có nghị lực không tồi, nói không chừng về sau sẽ có bước phát triển vượt bậc.

“Tớ biết rồi.” Dương Thiên bây giờ đã bình tĩnh trở lại, có một số chuyện chưa nói ra thì vô cùng rối rắm, nhưng khi nói rõ ra rồi thì lại thản nhiên vô cùng.

“Sau này chúng ta vẫn sẽ là bạn chứ?” Tần Ngữ Huyên mỉm cười, cô vẫn muốn làm bạn bè với Dương Thiên.

“Tất nhiên, không thành người yêu được thì tiếp tục làm bạn cũng không tồi. Chỉ là tớ biết cơ hội tỏ tình chỉ có một lần, thế nên mới cố gắng như vậy. Nhưng là tớ chỉ tỏ tình một lần thôi, cậu phải nắm chắc đấy, sau lần này là không còn cơ hội đồng ý nữa đâu.” Dương Thiên nửa đùa nửa thật nói. Hắn không bị Tần Ngữ Huyên ghét bỏ, kết quả như vậy cũng coi như là không tồi rồi, không phải sao?

“Ừ.” Tần Ngữ Huyên mỉm cười, xoay người đi về phía phòng thi của mình, mái tóc đuôi ngựa khẽ đung đưa, giống như lắc rơi thời thanh xuân rung động của Dương Thiên.

Hai ngày thi đại học nhanh chóng trôi qua.

Cho dù Dương Thiên có thành tích học tập tốt như vậy nhưng cũng không dám khinh suất coi thường. Từ nhỏ đến lớn, học hành mười mấy năm cũng chỉ vì mấy ngày thi đại học này, quả thực không dễ dàng chút nào!

“Mẹ, con đi ra ngoài một lát nhé!” Sau khi kết thúc kỳ thi đại học, ngày hôm sau Dương Thiên dậy sớm một chút, ăn sáng xong thì nói với Thẩm Tân Lan. Còn về phần em gái của hắn thì lúc này vẫn còn ngủ say chưa chịu dậy.

“Nhớ về sớm một chút, mẹ có hai mươi tệ, con cầm lấy, đi ra quán net ngồi với các bạn đi!” Thẩm Tân Lan mỉm cười nhìn con trai, móc túi một lúc mới lấy ra được một tờ hai mươi tệ nhăn nhúm, nhét vào tay Dương Thiên.

“Mẹ, không cần đâu, con chỉ ra ngoài một chút thôi, giữa trưa sẽ về! Không cần tiền tiêu vặt.” Dương Thiên vội vàng từ chối, nhét lại tiền vào tay mẹ rồi nhanh chóng đi ra ngoài.

“Ôi, Tiểu Thiên, con đi chậm một chút, cẩn thận bị hụt hơi.” Thẩm Tân Lan nhìn thấy Dương Thiên đi gấp như thế thì nôn nóng nhắc nhở.

Dương Thiên vẫy tay với mẹ, sau đó nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của Thẩm Tân Lan.

Thẩm Tân Lan nắm chặt tờ hai mươi tệ nhăn nhúm trong tay, nước mắt không kiềm chế được mà trào ra.

“Nếu như con trai của bà cứ không kiểm soát được cân nặng như vậy thì trái tim cũng sẽ bị ảnh hưởng, tứ chi cũng không chịu nổi mà bị liệt, cả đời chỉ có thể nằm một chỗ trên giường thôi.” Ba tháng trước, một bác sĩ của một bệnh viện lớn đã nói với Thẩm Tân Lan và Dương Gia Quốc như thế.

“Phù! Phù!” Dương Thiên há hốc miệng để thở, cảm thấy rất tức ngực, nhưng hai chân vẫn không ngừng tiến về phía trước. Ánh mắt hắn vô cùng kiên định, hắn muốn nhân dịp nghỉ hè hai tháng này mà luyện tập để thân thể tốt hơn một chút.

Dựa vào thân thể rách nát này mà muốn kiếm tiền? Dương Thiên có đôi lúc thực sự muốn lấy dao cắt hết lớp mỡ trên người mình xuống.

Kiên trì hơn một tiếng đồng hồ, Dương Thiên cuối cùng cũng không cố gắng thêm được nữa, nằm vật ra đất, gương mặt tái nhợt, há hốc miệng thở hổn hển.

Phía xa xa bỗng truyền đến những tiếng cười đùa ầm ĩ, Dương Thiên ngẩng đầu nhìn lên, thì ra hắn đã vô thức chạy tới bờ biển của huyện A.

Huyện A là điển hình của nơi “ngư mễ chi hương”, sông nước biển cả mênh mông, cho dù là Trường giang hay Hoàng hà đều chảy qua nơi này.

(Ngư mễ chi hương: Vùng đất giàu có, lắm cá nhiều thóc)

Lúc này, hai mắt Dương Thiên sáng bừng lên, hắn đang suy nghĩ về bảo vật dưới đáy biển.

Dương Thiên có thành tích học tập rất tốt, cũng đọc rất nhiều sách, biết được dưới đáy biển có không ít kho báu. Ví dụ như, có một người nào đó đi dạo trên bờ biển, sau đó vô tình nhặt được một chiếc vỏ ốc, thế mà có thể bán được với giá một trăm năm mươi nghìn nhân dân tệ. Ngoài ra, mọi người đều biết dưới đáy biển có vô số ngọc trai, hải sản quý hiếm.

Dương Thiên cố gắng đứng dậy, chậm rãi đi về phía bờ biển. Vùng biển này không lớn, nhưng lại nối liền với những vùng biển khác, con người đứng ở đây vẫn cảm nhận được sự nhỏ bé của bản thân.

Đây là bờ biển công cộng nên có rất nhiều người tới đây chơi đùa, mấy đứa trẻ nhìn thấy Dương Thiên đều gọi hắn là “quái vật”, sau đó hi hi ha ha chỉ trỏ với nhau.