Hôm nay là ngày 1 tháng 9, là ngày Dương Thiên đến đại học An báo danh.
Hắn dậy từ sáng sớm, chuẩn bị tới trường.
Sau mấy ngày sóng gió, hơn nữa còn bị đối thủ bỏ đá xuống giếng, Trương Thị Xan Ẩm cuối cùng cũng tuyên bố phá sản, tất cả mọi chi nhánh đều thế chấp cho ngân hàng.
Mà Trương Tiến cũng hoàn toàn mất đi thân phận phú nhị đại, cuộc sống sau này của cậu ta chắc chắn cũng không dễ dàng chút nào.
“Tiểu Thiên, con thực sự không cần cha mẹ đưa con đến trường sao?” Thẩm Tân Lan vẫn lải nhải bên cạnh: “Cha mẹ thực sự không yên tâm chút nào!”
“Mẹ à, không cần đâu!” Dương Thiên bất đắc dĩ nói: “Con không còn nhỏ nữa, đại học An cũng không khó tìm. Một mình con đi là được rồi, mẹ dẫn San San đến trường học báo danh đi!”
Hôm nay cũng là ngày Dương San đến trường nhập học.
“Aizz! Con tới trường học, nếu như cảm thấy ở ký túc xá không quen thì cứ dọn ra ngoài ở, nhà chúng ta không nghèo đến mức không thuê được cho con một căn phòng!” Dương Gia Quốc cũng nói thêm.
“Cha, con biết rồi!” Dương Thiên cảm nhận được sự quan tâm của cha dành cho mình, cười nó.
“Anh trai! Anh phải đi rồi à?” Dương San lúc này mới chạy tới, nắm lấy góc áo hắn, nhỏ giọng nói: “Đi rồi sẽ không trở lại nữa sao?”
Dương Thiên xoa đầu em gái, trả lời: “Tất nhiên phải trở lại chứ, một thời gian nữa anh lại trở về thăm San San.”
“Vâng! Anh nhất định phải trở về thăm em đấy!” Dương San thút thít.
Thẩm Tân Lan đã chuẩn bị xong xuôi quần áo và đồ đạc cho Dương Thiên rồi, đầy một vali.
“Cha mẹ, con phải đi rồi. San San, em ở nhà phải nghe lời cha mẹ nhé! Phải ngoan đấy!” Tàu chuẩn bị khởi động, Dương Thiên nói với người nhà mình.
“Tiểu Thiên, con phải chăm sóc bản thân thật tốt!” Thẩm Tân Lan không nỡ xa con trai, Dương Gia Quốc cũng vẫy tay không ngừng.
“Hu hu! Anh trai!” Dương San đột nhiên khóc ầm lên, muốn đuổi theo tàu hỏa, Thẩm Tân Lan vội vàng giữ lấy con gái.
Tàu hỏa lăn bánh, bóng dáng cha mẹ và em gái cũng mờ dần, Dương Thiên lắc đầu, muốn thoát khỏi cảm xúc phức tạp này.
...
Đại học An nằm ở trung tâm thành phố Hải, là một trường đại học trọng điểm, nhất là khoa kinh tế và khoa lịch sự đều đào tạo được không ít anh tài. Dương Thiên chọn khoa kinh tế đại học An.
Trên tàu hỏa, hắn cầm một quyển sách về kinh tế của một tác giả phương Tây, yên lặng đọc.
“Xin chào, tôi ngồi ở phía trong, có thể cho tôi vào một chút không?” Dương Thiên đang đắm chìm vào sách vở thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói dễ nghe.
Dương Thiên ngẩng đầu lên, hắn nhìn thấy một cô gái mặc váy trắng, xõa tóc, đang lặng lẽ nhìn mình. Cô gái này nhìn vô cùng nhã nhặn, mang theo hương vị cổ xưa, vừa nhìn đã thấy là cô gái có giáo dục. Hơn nữa, cô gái này có dung mạo vô cùng xinh đẹp và thanh thuần, thậm chí không hề thua kém Tần Ngữ Huyên.
Dương Thiên nhanh chóng đứng lên, nhường chỗ cho cô gái ngồi xuống.
“Cảm ơn!” Cô gái nhẹ nhàng nói, giọng nói vô cùng êm tai. Đối phương ngồi vào chỗ xong thì lẳng lặng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ngắm nhìn cảnh sác không ngừng lùi về sau.
Dương Thiên thấy cô gái này không có nhu cầu nói chuyện nên lại tiếp tục cúi đầu yên lặng đọc sách.
Hả?
Cô gái ngắm phong cảnh một lúc, sau đó lơ đãng nhìn về phía Dương Thiên, đến khi nhìn thấy quyển sách hắn đang đọc thì không khỏi cảm thấy khó hiểu.
[Cơ sở phân tích kinh tế] của Samuelson?
Lúc mới đến cô cũng nhìn thấy Dương Thiên đang cầm quyển sách này, nhưng lại tưởng hắn chỉ cầm để làm bộ làm tịch. Tuy nhiên, bây giờ nhìn dáng vẻ đọc sách vô cùng nghiêm túc của Dương Thiên, cô lại cảm thấy hơi khó hiểu.
Nhưng như vậy cũng tốt, ít nhất thì không ai quấy rầy ai. Cô thích nhất là yên tĩnh, không thích trò chuyện với người khác giới. Vừa rồi khi nhìn thấy Dương Thiên, cô còn tưởng thanh niên mập mạp này gặp được một cô gái xinh đẹp như mình chắc chắn sẽ không ngừng tìm lý do để bắt chuyện, nói đủ mọi thứ trên đời để ra vẻ bản thân là người học nhiều hiểu rộng.
Nhưng không ngờ người thanh niên mập mạp này không hề giống những gì cô tưởng tượng, chỉ yên lặng ngồi đọc sách.
Hai người cứ như vậy, một người ngắm phong cảnh, một người đọc sách, giống như hai sự tồn tại độc lập.
Đến gần trưa, rốt cuộc Dương Thiên cũng ngẩng đầu lên khỏi quyển sách.
Hắn sờ sờ bụng mình, cảm thấy hơi đói. Đúng lúc dì bán cơm hộp trên tàu hỏa đẩy xe tới, hắn nhanh chóng mua một hộp.
Chờ dì kia đẩy xe tới bên cạnh mình, Dương Thiên vẫy tay: “Cho cháu một phần cơm thịt bò!”
Không thể không nói, đồ đạc trên tàu hỏa rất đắt. Một phần cơm thịt bò ở bên ngoài chỉ khoảng hai mươi tệ, nhưng ở trên tàu lại bán tận năm mươi tệ. Thế nhưng Dương Thiên cũng không quan tâm lắm, bản thân hắn cũng không đến mức không có số tiền nhỏ này.”
“Này, cậu có ăn không? Tôi mời cậu một phần?” Dương Thiên nhìn cô gái bên cạnh, mỉm cười nói với cô.
“Không cần, tự tôi mua.” Cô gái bên cạnh lắc đầu, nhẹ nhàng từ chối, sau đó mua một phần cơm rau xanh chỉ có mười lăm tệ.
Dương Thiên bị từ chối cũng không nói thêm gì, nhanh chóng ăn phần cơm của mình.
Chờ khi Dương Thiên ăn xong thì cô gái kia mới chỉ ăn được một phần ba.
Một lát sau, cô gái ăn uống xong xuôi, khẽ nói với hắn: “Cậu có thể đứng dậy một chút không? Tôi muốn ra ngoài.”
“À, được.” Dương Thiên lập tức đứng dậy để cô đi qua.
Chờ khi cô gái quay về, Dương Thiên lại đứng dậy để cô đi vào.
Vừa mới ăn cơm xong, Dương Thiên không tiếp tục đọc sách nữa. Hắn nhìn cô gái bên cạnh, suy nghĩ một chút rồi hỏi: “À, xin hỏi, cậu tới nhập học à?”
Cô gái không lên tiếng mà chỉ gật đầu một cái, coi như câu trả lời.
Dương Thiên còn đang muốn nói thêm mấy câu, nhưng cô gái lại tiếp tục quay mặt hướng về phía cửa sổ. Hắn thấy thế thì cũng không nhiều lời nữa.
Cô gái này rõ ràng là không muốn nói chuyện với hắn, nếu thế thì hắn cũng không nên làm phiền người ta.
Tàu hỏa chạy tới một sân ga, sau đó, có thêm hai người nữa ngồi xuống ghế đối diện Dương Thiên.
Một ông lão ngoài sáu bảy mươi tuổi, và một cô gái tràn ngập hơi thở thanh xuân. Cô gái mặc một chiếc áo thun màu hồng, quần jean bó, gương mặt không thể nói là xinh đẹp mà là đáng yêu, nhìn như búp bê.
Hai người kéo theo một vali to, cả ông lão và cô gái đều cố gắng nhấc vali để lên trên ngăn cất hành lý, nhưng nhấc mãi không được. Dương Thiên vội vàng đứng lên: “Để tôi giúp hai người!”
Hắn cầm lấy vali, hơi dùng sức một chút, đặt chiếc vali lên ngăn hành lý.
“Cảm ơn anh!” Cô gái kia lễ phép nói với hắn.
“Cảm ơn cậu thanh niên nhé!” Ông lão kia cũng vui vẻ cảm ơn Dương Thiên: “Không biết phải xưng hô với cậu thanh niên như thế nào.”
“Ông cứ gọi cháu là Tiểu Thiên là được ạ!” Dương Thiên nhanh chóng trả lời.
“Ồ, được rồi, vậy ông gọi cháu là Tiểu Thiên. Ông họ Vương, đây là cháu gái ông, tên là Vương Nhã Lộ, cháu cứ gọi con bé là Lộ Lộ là được.” Ông lão cười ha hả.
“Chào ông Vương, chào Lộ Lộ!” Dương Thiên cũng chảo lại.
“Tiểu Thiên, cháu chuẩn bị đi đâu thế?” Ông cụ Vương chủ động bắt chuyện, trông vô cùng hiền lành.
“Năm nay cháu mới thi đỗ đại học, đang tới trường báo danh ạ.” Dương Thiên trả lời.
“Ồ! Hôm nay em cũng tới trường báo danh, em học đại học An, anh Tiểu Thiên học ở trường nào thế?” Vương Nhã Lộ cười hỏi.
“Trùng hợp quá, anh cũng là tân sinh viên đại học An, anh học khoa Kinh tế.” Dương Thiên khá bất ngờ, không ngờ Vương Nhã Lộ cũng là tân sinh viên đại học An.