- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Đô Thị
- Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị
- Chương 19: Họa vô đơn chí
Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị
Chương 19: Họa vô đơn chí
Mấy ngày này, tình trạng của Trương Thị Xan Ẩm càng lúc càng nghiêm trọng hơn, thậm chí cha mẹ Dương Thiên trong lúc ăn uống cũng bàn luận về chuyện này.
“Tiểu Thiên à, Trương Thị Xan Ẩm có phải là của nhà bạn học con không?” Thẩm Tân Lan tò mò hỏi, ánh mắt nhìn Dương Thiên tràn ngập tình yêu thương.
Hai tháng trở lại đây, Dương Thiên đã thay đổi rất nhiều, từ một tên béo ú 150kg biến thành người như hiện tại. Mấy hôm trước, gia đình đưa hắn đến bệnh viện kiểm tra, vị bác sĩ lúc trước nói Dương Thiên không sống nổi mấy năm nữa trợn tròn mắt nói kỳ tích xuất hiện. Với thân thể hiện tại của hắn, ít nhất cũng phải sống được đến bảy tám chục tuổi.
Bây giờ, điều kiện sinh hoạt của nhà họ Dương cũng tốt lên không ít. Trang trại chăn nuôi tôm hùm của Dương Gia Quốc vô cùng phát triển, còn ký kết hợp đồng với tiệm hải sản Tôn Thị và quán Khánh Ngư, quy trình giao hàng vô cùng ổn định, không sợ không bán được tôm hùm.
“Vâng! Đó là sản nghiệp của gia đình một bạn học của con.” Dương Thiên vừa tranh cướp tôm hùm với em gái, vừa hàm hồ trả lời.
“A! Mẹ, mẹ nhìn đi, anh trai xấu xa lại cướp tôm hùm của con!” Dương San gào ầm ĩ, cáo trạng với mẹ.
“Ha ha!” Dương Thiên cười. Những lúc không có việc gì làm, hắn rất thích trêu chọc em gái mình. Cô bé được chăm sóc chu đáo, càng lớn càng đáng yêu.
“Thằng bé này, con không thể nhường em gái con một chút à?” Thẩm Tân Lan bất đắc dĩ nói.
“Được rồi được rồi!” Dương Thiên giơ tay đầu hàng em gái, cầm con tôm hùm lớn nhất, bóc vỏ cẩn thận rồi đặt vào trong bát của Dương San.
“Hừ!” Mèo nhỏ tham ăn hừ một tiếng, nhanh chóng ăn con tôm mà anh trai bóc cho.
“Khụ khụ!” Tiểu Thiên, con sắp vào đại học rồi, có dự định gì không? Có cần cha mẹ đi cùng con hôm đó không?” Dương Gia Quốc hỏi.
Nói đến chuyện này, đôi mắt của Thẩm Tân Lan lập tức đỏ bừng lên. Con trai từ nhỏ tới lớn chưa từng sống xa nhà bao giờ, cho dù học trung học cũng không chọn học nội trú mà ngày nào cũng về nhà. Lần này con trai vào đại học, chắc mỗi tháng chỉ được gặp nhau một lần.
“Không cần đâu cha, một mình con đi được rồi!” Dương Thiên trả lời.
Trời ơi! Mình đã là người lớn rồi, nếu như còn để cha mẹ dẫn đi nhập học thì chẳng phải sẽ bị bạn bè cười chết sao.
“Bây giờ con đã trưởng thành, cũng nên học cách sinh sống độc lập thôi!”
“Con dù lớn đến đâu thì trong mắt cha mẹ vẫn chỉ là một đứa trẻ!” Thẩm Tân Lan nói.
Đúng lúc này tivi phát đến bản tin về Trương Thị Xan Ẩm. Trương Bang Phú một thân tây trang, không sợ nóng mà đứng giữa trời nắng, đối mặt với phóng viên, lớn tiếng nói: “Chúng tôi đã điều tra rõ nguyên nhân của những vấn đề trước kia rồi. Tất cả đều do có người muốn hãm hại chúng tôi. Chúng tôi đã bắt được người đó, người đó cũng đã thừa nhận sai lầm của mình!”
Trương Bang Phú vừa nói xong thì hình ảnh chuyển sang một người đàn ông trung niên đang bị cảnh sát bắt giữ. Người này mặt hóp tai nhọn, vừa nhìn đã biết không phải người tốt, ông ta khóc lóc nói: “Tất cả đều là do tôi, tôi hãm hại Trương Thị Xan Ẩm. Rắn, chuột và những thứ khác đều là tôi nhân lúc người khác không chú ý mà bỏ vào. Tôi xin nhận tội!”
Hình ảnh lại chuyển tới Trương Bang Phú, ông ta mạnh mẽ nói: “Trương Thị Xan Ẩm chúng tôi kinh doanh dựa trên cái tâm, làm gì cũng ưu tiên sức khỏe của khách hàng, xin mọi người yên tâm. Ngày mai chúng tôi sẽ bắt đầu mở cửa trở lại, tất cả khách hàng đến sẽ được giảm giá, hoan nghênh mọi người đến với Trương Thị Xan Ẩm chúng tôi!”
Nói xong, bên dưới lập tức vang lên những tiếng vỗ tay nồng nhiệt.
“Ồ, giảm giá à, ngày mai chúng ta cũng không có việc gì, hay là đặt một bàn ăn thử xem sao. Gia đình chúng ta chưa tới những nhà hàng cao cấp như thế này bao giờ.” Thẩm Tân Lan vui sướиɠ nói.
“Hoan hô! Đi ăn tiệc thôi!” Dương San vui sướиɠ kêu lên.
“Tiểu Thiên, con cảm thấy thế nào?” Thẩm Tân Lan làm lơ không hỏi ý kiến Dương Gia Quốc, mà nhìn chằm chằm con trai mình, chăm chú hỏi.
Thực ra bà muốn đưa gia đình đi ăn một bữa thịnh soạn, con trai sắp vào đại học rồi, rất hiếm cơ hội được ăn cơm cùng nhau.
“Được ạ, mẹ cứ quyết định đi.” Dương Thiên mỉm cười, gật đầu.
“Được được!” Thẩm Tân Lan nói làm là làm, lập tức cầm điện thoại gọi đặt bàn.
Dương Thiên nhìn hình ảnh của Trương Bang Phú trên tivi, ánh mắt lộ ra một tia sắc lạnh.
Sáng hôm sau, gia đình Dương Thiên đến một chi nhánh của Trương Thị Xan Ẩm. Quả nhiên, lần này Trương Bang Phú đã quyết tâm lấy lại hình tượng, thức ăn không những đẹp mắt mà khẩu phần còn nhiều hơn thường ngày. Bàn ghế bên trong sắp chật kín, bên ngoài vẫn còn rất nhiều khách đang xếp hàng.
“Nhiều người quá!” Dương Gia Quốc cảm thán một câu, lộ ra vẻ hâm mộ.
Làm gì có người đàn ông nào không muốn có được một sự nghiệp thành công và một khối tài sản kếch xù cơ chứ, Dương Gia Quốc cũng muốn như vậy.
Ngoài cửa có tận tám nhân viên bảo vệ, người nào người nấy đều quan sát vô cùng cẩn thận. Hôm nay Trương Bang Phú đã quán triệt rồi, nhất định không được xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn!
Dương Thiên yên lặng nhìn mấy người bảo vệ, trong lòng âm thầm cười nhạo một phen. Hắn nắm tay em gái, đi sau cha mẹ, chậm rãi tới bàn đã đặt trước.
Không ai để ý thấy có một tia sáng yếu ớt lóe lên trên cánh tay Dương Thiên, sau đó lao vào trong.
“A! Rắn! Có rắn!!!” Một vị khách ngồi bên cửa sổ lập tức hét lên. Vị khách này sắc mặt tái nhợt, một con rắn xanh lục dài khoảng hai mươi centimet đang bò ngay trước mặt cô ta, sau đó chui xuống dưới khăn trải bàn.
“A! Chỗ này cũng có!” Bàn bên cạnh lại xuất hiện một con rắn trắng, khủng khϊếp vô cùng.
Chỉ trong chốc lát, bàn ăn nào cũng có rắn. Dần dần, nhà hàng ngập tràn những tiếng kêu hốt hoảng.
“Rắn! Nhiều rắn quá! Mọi người chạy mau!” Có người hoảng hốt hét ầm lên, khiến ai cũng run sợ.
“Chạy! Mau chạy đi!” Gần như ai cũng hét ầm ỹ lên, cả đám đổ xô ra cửa.
“Đừng đi, đừng đi mà!” Giám đốc của nhà hàng này hốt hoảng kêu lên. Hôm nay là ngày các chi nhánh của Trương Thị Xan Ẩm mở cửa trở lại, là một ngày vô cùng quan trọng. Nếu như để mọi chuyện trở nên nghiêm trọng như thế này, chắc chắn ông ta không giữ được cái ghế giám đốc chi nhánh này nữa.
“Xì xì...” Giám đốc đang nản lòng thoái chí thì một con rắn màu sắc sặc sỡ đột nhiên bò đến trước mặt ông ta, chỉ cách ông ta khoảng hai mươi centimet.
“A!!!” Giám đốc hét ầm lên, thân hình mập mạp không biết lấy đâu ra sức lực, nhanh chóng chạy vào trong đám người, chỉ muốn lập tức rời khỏi đây.
Tin tức nhanh chóng truyền đến chín chi nhánh khác của Trương Thị Xan Ẩm. Khách khứa nghe thấy vậy đều lập tức hủy bàn, không tới ăn nữa.
Chỉ trong một tiếng đồng hồ, nhà hàng ăn uống đang vô cùng náo nhiệt đã không còn bất cứ vị khách nào!
Cùng ngày hôm đó, Trương Bang Phú- ông chủ của Trương Thị Xan Ẩm nghe được tin tức này thì lập tức không thở nổi, dẫn đến hôn mê bất tỉnh, được nhân viên nhanh chóng đưa vào bệnh viện.
- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Đô Thị
- Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị
- Chương 19: Họa vô đơn chí