Nhìn thấy Mộc Đốn bậc tám cấp Tinh Chủ xuất chiêu, Dương Thiên cười lạnh, nếu là ngày trước, trong lòng hắn nhất định sẽ hoảng sợ vô cùng. Thế nhưng bây giờ, đối mặt với cường giả bậc tám cấp Tinh Chủ vô địch, hắn không hề có chút mảy may sợ hãi.
Mộc Đốn nhìn Dương Thiên gần ngay trước mắt, khóe miệng cười lộ sự mỉa mai. Tên Dương Thiên này có là thiên tài thì sao chứ? Hiện tại chỉ là cấp Tân Tinh đỉnh phong thôi, ở trong tay ông ta nhất định không có chút năng lực phản kháng nào. Thiên tài mà chưa trưởng thành thì đừng gọi là thiên tài!
Những người vây quanh Dương Thiên lộ ra vẻ hứng thú trong mắt, muốn xem xem thiên tài đứng đầu hệ Ngân Hà Dương Thiên này khi ở trong tay Mộc Đốn bậc tám cấp Tinh Chủ chạy thoát thế nào!
“Cút!”
Lúc Mộc Đốn chỉ còn cách Dương Thiên một mét, trước Dương Thiên đột nhiên xuất hiện một người đàn ông trung niên cao lớn vạm vỡ, trên đầu có cặp sừng, tay cầm một chiếc phủ đầu rất lớn, cao khoảng hai mét, nhưng khí thế trên người vô cùng đáng sợ!
Người đàn ông trung niên xuất hiện đứng trước mặt Dương Thiên, nhìn Mộc Đốn với ánh mắt nghiêm nghị rồi trực tiếp giơ phủ đầu lên, lao tới một cách hung hăng.
“Ầm!”
Phủ quang xuất hiện, cả không gian bị tách ra tạo thành một vết nứt cực lớn, thanh thế vô cùng dọa người.
Mộc Đốn trông thấy sự xuất hiện của người đàn ông trung niên, không dám khinh thường, trong tay lập tức xuất hiện một thanh đại đao, ý đồ ngăn chặn phủ quang. Ông ta là cường giả bậc tám cấp Tinh Chủ, ở hệ Ngân Hà này, ngoại trừ ba cường giả cấp Hắc Động của Tử Bá Càn ra, thực lực của ông ta có thể xếp vào hàng ngũ ba người đứng đầu, đối với bản thân vô cùng tự tin.
Công kích của hai người họ trực tiếp đâm vào nhau rất kịch liệt, sau đó, phủ quang kia dường như chém nát tất cả, chặt thật mạnh vào công kích của Mộc Đốn, phủ quang còn sót lại trực tiếp rơi lên người Mộc Đốn.
“Phộc!”
Mộc Đốn phun ra một ngụm máu tươi, cả người trực tiếp bay ra xa đến ngàn mét, trên cơ thể xuất hiện một vết thương cực lớn, ngang lưng như bị chặt làm đôi.
“Cái gì?”, Ánh mắt Bagnold lộ ra vẻ kinh hãi.
Mộc Đốn là cường giả mạnh nhất chỉ đứng sau quốc chủ đế quốc Tử Tinh, đến ông ta cũng vô cùng kính nể, vậy mà trước mặt người đàn ông trung niên này không thể chống cự nổi một kích!
Những người xung quanh cũng nhìn người đàn ông cao to vạm vỡ có cặp sừng trên đầu đầy kinh hãi.
Bảy người mà Mộc Đốn dẫn theo càng sợ hãi, không dám tiến lên.
Cơ thể Mộc Đốn rơi trên mặt đất, lại phun ra thêm một ngụm máu tươi, ông ta cố nén đau, vội vàng lấy ra từ trong nhẫn không gian một quả tràn đầy linh lực, ăn một miếng, miệng vết thương trên cơ thể vậy mà có thể lành lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được. Chỉ vài phút, vết thương trên người ông ta đã phục hổi hoàn toàn.
Đây là một quả Liệu Thương Thánh, vô cùng quý giá!
Mộc Đốn sau khi lành vết thương liền bay trở lại, ánh mắt u ám nhìn về phía người đàn ông trung niên bất ngờ xuất hiện kia nói: “Các hạ thân thủ bất phàm, tên Dương Thiên này là người mà quốc chủ đế quốc Tử Tinh chúng tôi muốn, vẫn mong các hạ đừng cản trở việc của chúng tôi!”
Người đàn ông trung niên kia khi nãy vừa bộc phát thực lực vô cùng khủng bố, trong lòng ông ta cũng chưa chuẩn bị gì, vẫn là không nên chọc giận người ta.
“Cút!”, đáp lại Mộc Đốn vẫn duy nhất một từ này.
“Ngươi!”, Mộc Đốn phẫn nộ, cái người trước mắt ông ta vậy mà không thèm để ý gì đến sự uy hϊếp của vị cường giả cấp Hắc Động mà nhất mực muốn bảo vệ Dương Thiên. Ánh mắt ông ta trở nên u ám nói: “Nếu như các hạ không nguyện ý nể mặt đế quốc Tử Tinh chúng tôi, vậy đừng trách chúng tôi không khách khí!”
Ông ta cho rằng lúc trước do bản thân xuất chiêu vội vàng, mới chỉ phát huy được một nửa thực lực mới để cho người đàn ông trung niên này có cơ hội lợi dụng, bây giờ ông ta toàn lực xuất chiêu, chắc chắn hạ gục được người đàn ông trung niên.
“Ầm!”, trận chiến lại nổ ra lần nữa.
Ngoài Mộc Đốn, bảy cường giả cấp Tinh Vực đằng sau ông ta cũng toàn lực chiến đấu, cùng với Mộc Đốn công kích người đàn ông trung niên này.
Tám người liên thủ, uy thế vượt xa cường giả bậc tám cấp Tinh Chủ, tiệm cận bậc chín cấp Tinh Chủ, vô cùng khủng khϊếp!
Bagnold và quần chúng bao vây xung quanh, toàn bộ đều hướng về phía người đàn ông trung niên đứng cạnh Dương Thiên kia, muốn xem xem liệu ông ta có ra tay bảo vệ Dương Thiên hay không.
Dưới ánh mắt của mọi người xung quanh, người đàn ông trung niên cuối cùng cũng động đậy rồi, ông ta ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn tám người đang công kích kia, khí thế trên người cuối cùng cũng bộc phát ra hoàn toàn, chậm rãi nói: “Công kích quốc chủ của ta, đi chết đi!”
Ông ta vừa dứt lời, kích thước cơ thể lập tức tăng lên, chiếc cự phủ trong tay cũng biến lớn, chớp mắt đã cao đến hơn 30 mét, hung hăng lao tới phía tám người Mộc Đốn.
Phủ quang phát ra rất mạnh rồi phân ra làm tám phần ánh sáng, từng phần phân biệt hướng về phía tám người Mộc Đốn mà công kích.
Mà đám tám người Mộc Đốn khi va chạm với thứ ánh sáng này lại không hề có năng lực khống chế nào, công kích của bản thân bị phá hủy mục nát, khải giáp trên người vỡ vụn hoàn toàn, vết thương kín người, trông rất thảm thương! Cuối cùng toàn bộ cơ thể đập mạnh rơi xuống mặt đất.