Đó là cô gái đáng yêu mà Dương Thiên gặp được trên tàu hỏa- Vương Nhã Lộ.
Mà ở khoa Kinh tế, Trương Thiên Trạch đứng trong đội ngũ, sắc mặt vô cùng xấu xí mà nhìn Dương Thiên, trong lòng thầm mắng: Tên Chương Chí Bưu kia đúng là đồ vô dụng!
Mọi người không rời mắt khỏi sân huấn luyện.
Mười lăm vòng!
Hai mươi vòng!
Ba mươi vòng!
Bốn mươi vòng!
Sáu mươi vòng!
Dương Thiên dường như không hề cảm thấy mệt mỏi, hắn vẫn bình tĩnh chạy như lúc đầu, khiến người nào người nấy đều kinh ngạc há hốc miệng.
“Không phải chứ? Đã sáu mươi vòng rồi đấy! Thanh niên mập mạp kia cũng lợi hại quá rồi đó!” Thỉnh thoảng lại có những tiếng hô như thế vang lên trong đám đông.
Thời tiết nóng bức như thế này, bọn họ chạy vài vòng đã thở không ra hơi rồi, thế mà thanh niên có thân hình mập mạp kia lại chạy được nhiều vòng như vậy.
Tất cả sinh viên trên sân huấn luyện đều bị Dương Thiên dọa sợ!
Các bạn học của Dương Thiên đều sôi nổi cổ vũ cho hắn.
Lúc này, cả người Chương Chí Bưu nhễ nhại mồ hôi, quần áo ướt đẫm. Sáu mươi vòng, mỗi vòng 400 mét, lại dưới thời tiết gần 40 độ, anh ta đã bắt đầu cảm thấy choáng váng rồi.
Phù phù!
Nhưng nhìn thấy Dương Thiên vẫn bình tĩnh chạy như cũ, Chương Chí Bưu đành phải cắn răng, tiếp tục chạy theo.
Cuộc thi đấu vẫn đang tiếp diễn!
Bảy mươi vòng!
Tám mươi vòng!
Chín mươi vòng!
Một trăm vòng!
Lúc này Chương Chí Bưu đã cảm thấy tầm mắt mình mờ đi, hai chân như đeo chì, cả người vô cùng nặng nề. Anh ta nhìn về phía Dương Thiên trước mặt, trong lòng vô cùng khó hiểu, tại sao Dương Thiên vẫn có thể chạy tiếp được chứ?
Sau đó, cả người lảo đảo, Chương Chí Bưu ngã lăn quay ra đất.
“Huấn luyện viên ngã rồi!” Các sinh viên trong sân huấn luyện đồng loạt kêu lên.
Dưới sự chứng kiến của mọi người, Dương Thiên đã thực sự chạy thắng huấn luyện viên.
“Hoan hô!” Các bạn học của Dương Thiên vui sướиɠ kêu lên, một trăm vòng, 40.000 mét, chạy suốt hai giờ, cuối cùng Dương Thiên đã dành được chiến thắng.
Gã huấn luyện viên đáng ghét kia chật vật ngã nhào ra đất, mãi chưa đứng dậy nổi.
Trong khi hầu hết mọi người đều vui sướиɠ hò reo thì sắc mặt của Trương Thiên Trạch lại vô cùng khó coi.
“Mẹ kiếp! Chương Chí Bưu sao lại vô dụng như thế chứ? Thế mà lại ngã trước Dương Thiên!” Trương Thiên Trạch thầm mắng. Trong lòng cậu ta, Chương Chí Bưu muốn đối phó với Dương Thiên nhất định là chuyện dễ như trở bàn tay, không ngờ kết cục lại hoàn toàn ngược lại.
“Có chuyện gì thế! Sao lại thế này?” Ngay lúc Chương Chí Bưu ngã xuống, một người đàn ông gương mặt nghiêm nghị, mặc quân trang chỉnh tề bước tới.
“Chào đội trưởng!” Chương Chí Bưu cố gắng bò dậy, gương mặt tái mét, cả người run rẩy, cố gắng đứng thẳng tắp chào người kia.
Người tới là huấn luyện viên tổng của lần huấn luyện quân sự- Lý Đại Kiền, phụ trách toàn bộ hoạt động huấn luyện tân sinh viên đại học An, cũng là cấp trên trực thuộc của Chương Chí Bưu.
“Chương Chí Bưu! Không phải cậu phụ trách huấn luyện quân sự à? Sao lại chạy bộ với sinh viên?” Lý Đại Kiền quát lớn. Vừa rồi anh ta đang bàn bạc việc huấn luyện với các lãnh đạo của đại học An, không ngờ vừa ra đã nhìn thấy cảnh tượng này.
Huấn luyện viên không chịu huấn luyện sinh viên mà lại đi chạy đua với sinh viên, kết quả còn bị sinh viên bỏ xa, ngã lăn ra đất, chật vật vô cùng.
“Đội trưởng! Sinh viên này không nghe theo lời chỉ đạo của huấn luyện viên, còn công khai dẫn dắt các sinh viên khác chống đối tôi. Tôi không có cách nào khác nên mới phải làm như vậy!” Chương Chí Bưu lập tức đổ hết mọi tội lỗi lên người Dương Thiên.
“Anh đúng là không biết xấu hổ!” Các bạn học của Dương Thiên nghe thấy Chương Chí Bưu nói như thế thì bất mãn không thôi.
“Đúng vậy! Đồ huấn luyện viên rác rười! Không ngờ anh lại là loại người như vậy!”
Có rất nhiều người biết rõ mọi chuyện, ai cũng chỉ trích Chương Chí Bưu.
“Trật tự!” Lý Đại Kiền quát lớn, tùy tiện chỉ vào một nam sinh, nói: “Cậu nói cho tôi biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra!”
Sinh viên kia được huấn luyện viên tổng chỉ định thì vô cùng kích động, lập tức nói đầu đuôi mọi chuyện ra.
“Chương Chí Bưu, cậu lập tức thu dọn đồ đạc, trở về! Không cần đến huấn luyện quân sự nữa!” Lý Đại Kiền biết rõ mọi chuyện thì gương mặt lạnh lùng tràn đầy phẫn nộ, quát lớn với Chương Chí Bưu.
“Đội trường... Tôi! Rõ!” Chương Chí Bưu còn đang muốn nói gì nữa, nhưng nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Lý Đại Kiền thì chỉ đành cúi đầu nhận lệnh.
“Hoan hô!” Các sinh viên trong lớp Dương Thiên đồng loạt reo hò.
Lý Đại Kiền xoay người nhìn Dương Thiên, gương mặt lạnh lùng đột nhiên lộ ra vẻ tươi cười: “Người anh em, lợi hại đấy! Có thể chạy thắng được cả Chương Chí Bưu! Trong đội chúng tôi, tố chất thân thể của Chương Chí Bưu được xếp hạng đầu đấy. Cậu có muốn gia nhập bộ đội không? Học đại học làm cái gì chứ? Đàn ông phải bảo vệ quốc gia! Làm quân nhân bảo vệ tổ quốc mới là đàn ông chân chính!”
Dương Thiên vội vàng từ chối! Nếu như bây giờ hắn không học đại học mà chạy đi tham gia quân ngũ thì chắc chắn cha mẹ sẽ đập chết hắn.