Chương 9: Xin lỗi cậu nhé, tôi làm tổn thương lòng tự trọng của cậu rồi

Lớp 12/2 xảy ra chuyện lớn, thu hút rất nhiều giáo viên và học sinh đến xem.

Đến bây giờ bọn họ luôn có cảm giác chẳng hiểu gì cả.

Đang yên đang lành, sao lại ngã xuống đất thế kia, thật sự quá thần kỳ.

"Các cậu nói xem có phải người của lớp 12/2 bị người ngoài hành tinh bắt cóc về nghiên cứu rồi không? Vừa nãy tôi nhìn thấy có người còn đang co giật bị bác sĩ khiêng đi đấy."

"Ừm, cũng có thể lắm."

"Tiểu thuyết tôi hay đọc có viết, dáng vẻ này của họ trông rất giống độ kiếp thất bại."

"Cậu nói linh tinh gì đấy? Cậu đang tu tiên à?"

Lúc Lâm Phàm đi tới trước cửa lớp, cậu phát hiện có rất nhiều bạn học đang nhìn mình, cậu nở nụ cười rồi gật đầu với họ: "Chào các cậu..."

Reng reng reng!

Tiếng chuông vào lớp vang lên.

Các học sinh vây xem dần tản đi.

Trong phòng học vắng vẻ chỉ có mình Lâm Phàm ngồi đó.

Yên tĩnh cứ như cậu đã quay về Thanh Sơn rồi vậy.

Lâm Phàm nhìn chằm chằm tấm bảng đen rồi từ từ nhắm mắt lại, cậu cảm thấy có một nguồn năng lượng đang chảy trong cơ thể mình, cậu chậm rãi thuận theo nguồn năng lượng đó và phát hiện cơ thể mình rất thoải mái.

Thiên Chuy Bách Luyện Pháp.

Cậu phát hiện ra chuyện tu hành là có thật, mặc dù không biết Thiên Chuy Bách Luyện Pháp đến từ đâu nhưng đúng là nó đã khiến cơ thể khỏe hơn, trở nên mạnh mẽ hơn.

Cộp cộp!

Có tiếng bước chân truyền đến.

"Trần Dương, sao em lại ở đây?"

Cô chủ nhiệm biết trong lớp có xảy ra chuyện lớn nên vội vàng chạy tới, vừa đưa các học sinh đến bệnh viện xong, cô ấy lại đến lớp xem thử vì sao lại xảy ra chuyện.

Nhưng không ngờ vừa tới nơi đã thấy Trần Dương ngồi một mình ở đó.

Lâm Phàm lạnh nhạt nói:

"Thưa cô, em đang chờ lên lớp."

Cô chủ nhiệm: "..."

Cô ấy phát hiện học sinh Trần Dương này hơi lạ nhưng cụ thể lạ chỗ nào, cô ấy cũng không nói rõ được, dù sao thì cũng không bình thường lắm.

"Trần Dương, em biết vì sao các em ấy lại bị như vậy ư?"

Cô chủ nhiệm hỏi.

Lâm Phàm ngẫm nghĩ, có lẽ là thế:

"Em cũng không biết, lúc em quay đầu lại thì phát hiện các bạn ấy đều nằm dưới đất, không ngờ học tập lại mệt đến như thế, thật quá khó khăn."

"Vậy em ở đây tự học trước đi nhé."

Cô chủ nhiệm nói. Bây giờ cô ấy phải đến bệnh viện xem tình hình. Là chủ nhiệm lớp mà để xảy ra chuyện như thế này, cô ấy cũng có trách nhiệm. Nếu làm không tốt có thể sẽ bị phê bình, thậm chí không được chọn làm giáo viên giỏi.

"Vâng."

Lâm Phàm gật đầu, cậu cầm sách lên thong thả xem.

Bệnh viện.

Các y tá muốn nổ tung đầu khi nhìn thấy có nhiều học sinh bị đưa đến như vậy, nghe bác sĩ nói đây là cả lớp bị diệt. Thật sự không hiểu sao các học sinh này lại không chịu học hành đàng hoàng mà đi chơi trò nguy hiểm để rồi thành ra thế này.

Ngày đó nếu được đi học bọn họ hận không thể làm bạn với sách, hoàn toàn không có thời gian để quan tâm đến những việc khác.

"Y tá, cắt quần áo của bệnh nhân này đi."

Bác sĩ ra lệnh.

Dương Tử Thiên mơ màng tỉnh lại, cậu ta vừa nghe có người đòi cắt quần áo của mình, thế là nói một cách yếu ớt:

"Đừng cắt quần áo của tôi, quần áo của tôi là Armani... Đắt lắm đấy."

Nói xong câu đó, cậu ta lại hôn mê.

Suýt nữa bác sĩ đã hét lên, Armani với chả Aladin, cái tình trạng này chỉ sợ là phải đốt cho cậu ta một xấp áo giấy Armani rồi đấy.

Trường trung học số 3 Skyworth.

Reng reng reng!

Tiếng chuông tan học vang lên.

Lâm Phàm thả sách giáo khoa xuống rồi đi ra khỏi phòng học, cậu tự học vài cuốn sách và phát hiện nội dung trong sách rất có lý. Cậu học được một đạo lý trong sách, muốn tu hành thì phải tiếp xúc với nhiều kiến thức khác nhau.

Nhìn thì có vẻ không liên quan gì đến nhau nhưng vạn vật trên thế gian này đều có mối liên hệ chặt chẽ.

Ngay khi Lâm Phàm sắp bước ra khỏi cổng trường, một nữ sinh thắt bím tóc, vẻ ngoài đáng yêu thở hồng hộc chạy tới trước mặt Lâm Phàm.

"Cho cậu."

Nữ sinh kia kín đáo đưa cho Lâm Phàm một món đồ, sau đó đỏ mặt vội vàng chạy mất.

Lâm Phàm nhìn phong bì được xếp lại trong tay mình, chỗ mở ra có một hình trái tim, sau khi mở ra bên trong có một lá thư.

[Bạn Trần Dương, cậu là một chàng trai xinh đẹp, tớ để ý đến cậu rất lâu rồi. Người khác chưa phát hiện ra cậu đẹp trai đến nhường nào nhưng tớ thì biết. Tớ rất thích cậu, hy vọng cậu có thể làm bạn trai của tớ.]

[Nếu như cậu trở thành bạn trai của tớ, sau này ngày nào tớ cũng mua đồ ăn ngon cho cậu.]

[Tớ rất mong chờ câu trả lời từ cậu, moah moah.]

Lâm Phàm nhìn một lúc rồi lẩm bẩm:

"Từng có người nói người bệnh tâm thần không xứng có được tình yêu, không ngờ thế mà lại có người đưa thư tình cho mình, xem ra mình cũng là một sự tồn tại tốt đẹp trong suy nghĩ của một số người."

"Chỉ là xin lỗi cậu."

"Cuộc đời của tôi đã dâng hiến hết cho việc tu hành rồi."

Cậu cất thư tình, sau đó đi đến cổng chính trường học.

Nhưng vào lúc này, có người khoác lên bả vai của Lâm Phàm:

"Trần Dương, muốn đi đâu đấy, đi với bọn tao đi."

Lâm Phàm giơ tay lên bịt mũi, cậu ngửi được một mùi chua chua, đó là do một thời gian dài không tắm rửa nên trên người có mùi như vậy.

Cậu quay đầu lại.

Cậu nhớ lại rồi mãi mới nhớ ra cậu bạn trước mặt này là ai.

Mái tóc dài xác xơ, dáng người cao gầy, trong mắt có sự nổi loạn.

Lâm Phàm thả tay xuống, tỏ vẻ xin lỗi:

"Xin lỗi cậu, tôi không nên bịt mũi, mùi trên người cậu là của người lâu rồi không tắm, không có độc cũng không chết người. Tôi làm ra động tác này đã làm tổn thương lòng tự trọng của cậu, tôi xin lỗi."

Cậu trai cao gầy tên là Đường Kiệt, sau khi nghe thế sắc mặt của hắn ta trầm xuống, trong mắt đầy lửa giận. Hắn ta rất muốn đấm Trầm Dương một cái nhưng nghĩ rằng đây là trường học nên vẫn cố nén giận.

"Tao thấy mày muốn ăn đòn rồi đấy, lát nữa đi ra ngoài xem tao có đánh chết mày không."

Đám học sinh côn đồ đi cùng Đường Kiệt đều ôm bụng cười ha hả.

Bọn họ không ngờ miệng Trần Dương lại độc đến thế, cười sắp chết mất.

Sắc mặt Đường Kiệt tái xanh, giận dữ trừng đám đàn em của mình một cái, dọa đám người kia sợ đến mức im thin thít.

Bọn họ đều lăn lộn với Đường Kiệt, nguyên nhân rất đơn giản, đó là không muốn bị người trong trường đánh với lại rất thích đứng cạnh một nhân vật làm mưa làm gió trong trường. Cảm giác này như được đứng ở vị trí cao hơn người khác vậy.

Ai dám bắt nạt bọn họ, ai dám trêu chọc bọn họ nữa.

"Đi thôi, để xem ra ngoài rồi tao sẽ đánh mày thế nào."

Đường Kiệt uy hϊếp nói: "Nếu như mày dám kêu cứu, gặp một lần tao sẽ đánh mày một lần. Cho dù tao có bị đuổi học thì cũng không sao cả, ngày nào tao cũng canh ở cổng trường, xem ai có thể bảo vệ mày mãi."

Lâm Phàm bình tĩnh nói:

"Bạn này, cậu đừng hiểu lầm, tôi sẽ không kêu cứu, cũng không để cậu nghỉ học đâu."

"Làm quen lại chút nhé, chào cậu."

Cậu vươn tay ra muốn bắt tay với Đường Kiệt.

Đường Kiệt khinh thường liếc nhìn Trần Dương đang mỉm cười, ánh mắt cứ như đang nhìn một tên bị bệnh tâm thần.

Học sinh quanh đó đi ngang qua đều nhìn một cái.

Bọn họ biết Đường Kiệt.

Đó là trùm trường, nghe đâu có quen dân xã hội ở ngoài trường nữa, rất nhiều người đều ghét hắn.

Nhưng thật kỳ lạ.

Có rất nhiều người rõ ràng rất ghét hắn nhưng lại muốn lấy lòng hắn, cứ như khi nói với người khác rằng tôi biết Đường Kiệt là một chuyện rất đáng tự hào vậy.

Mà bây giờ trong lòng họ đang cầu nguyện.

Hy vọng Trần Dương đừng bị đánh quá nặng.