Ngày sáu tháng ba!
Trời nắng!
Lại là một ngày đẹp trời. Trên bãi cỏ xanh mướt, một nhóm bệnh nhân tâm thần khao khát tự do, theo đuổi ước mơ của mình tụ tập trên bãi cỏ. Có người vui vẻ chạy nhảy, có người ngâm thơ đọc sách, có người bàn chuyện tự nhiên học với cây cổ thụ.
Lâm Phàm và Trương lão đầu nằm sấp, dẩu mông cạnh nhau. Không ai biết họ đang làm gì, hình như là đang thảo luận về bí mật lớn nào đó.
"Cậu xem con kiến thần kỳ làm sao. Cho dù chúng có rời nhà bao xa đi nữa thì chúng vẫn nhớ đường về nhà."
Trương lão đầu nhúp một con kiến bò đến cửa nhà lên và ném nó ra xa. Sau đó thì thấy sau khi con kiến tiếp đất, các chỉ của nó trượt rất nhanh lại bò về nhà. Lúc nó sắp đến cửa lại bị Trương lão đầu nhúp lên, thả ra xa một lần nữa.
Kiến: Ông kia, ông quá đáng rồi đó.
Lâm Phàm thản nhiên nói: "Đúng là thần kỳ."
Trương lão đầu cười đắc thắng nói: "Lần trước tôi nghiên cứu phát hiện ra đó.”
"Tôi muốn đi tu luyện, ông xem một mình nha.” Lâm Phàm nói.
Trương lão đầu nói: “Dùng điện à?”
“Không, dòng điện trong ổ điện đã không còn thỏa mãn được tôi nữa, tôi muốn luyện khí công.” Lâm Phàm cho rằng phương pháp tu luyện khí công cậu lấy được trong mộng cảnh rất mạnh, cậu phải chăm chỉ nghiên cứu nó.
Giống như Trương lão đầu nghiên cứu về châm cứu vậy, không ngừng tiến bộ, cuối cùng nghiên cứu ra nửa bước phương pháp chuyển động của vũ trụ.
"Lâm Phàm, tôi biết một nơi có dòng điện rất mạnh, cậu muốn biết không?”
Trương lão đầu lén lút nhìn quanh, sau khi xác định chắc chắn không có kẻ xấu nào mới thì thầm. Hai người bọn họ nằm đó đã rất dung tục rồi, bây giờ lại vì dáng vẻ hèn mọn nói chuyện của ông ấy mà khiến bọn họ trông càng dung tục.
Đối với các y tá, trách nhiệm chính của họ là chăm sóc bệnh nhân, ngăn họ làm những chuyện nguy hiểm và ngăn họ đánh nhau đủ kiểu.
Bệnh nhân tâm thần đánh nhau bạo lực hơn người bình thường rất nhiều, hơn nữa lý do đánh nhau cũng rất kỳ lạ, khó mà hiểu được.
“Ở đâu?” Lâm Phàm tò mò hỏi.
Ổ điện cháy đen rồi, dòng điện không mạnh nên hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến cậu. Rất nhiều phương pháp tu luyện trước đây cũng không còn tác dụng gì nữa, có lẽ đây là thành quả do cậu tu luyện thành công đem lại.
Trương lão đầu lặng lẽ chỉ vào hộp điện cao thế ở bên phải cách họ khoảng một trăm mét.
“Nó đó, tôi từng thấy trên TV, dòng điện ở đó là mạnh nhất á. Nếu cậu muốn thì tôi có thể giúp cậu, đảm bảo cậu được như ý nguyện.”
“Nhưng trước đó, tôi cảm thấy cần phải châm cứu cho cậu, nửa bước phương pháp chuyển động vũ trụ của tôi tốt lắm.”
Trương lão đầu một lòng muốn phục vụ cho Lâm Phàm, không ai tin Lâm Phàm có thể tu luyện, chỉ có ông ấy tin. Ông ấy cí thể vỗ ngực đảm bảo tôi là nguời tin cậu ấy nhất.
“Được."
Lâm Phàm bình thản nhìn hộp điện cao thế được đặt cách đó một trăm mét trên ở trên cao, cậu thật sự muốn thử một lần. Phương pháp tu luyện bằng cách sốc điện rất tốt, đây là kết luận mà cậu và Trương lão đầu đã nghiên cứu nhiều năm đưa ra,thời gian gần đây đã trở thành hiện thực, đã được nghiệm chứng.
“Nhưng những kẻ xấu đó sẽ không cho tôi đến gần."
Trong lòng cậu như có lửa thiêu đốt. Trước kia cậu không chú ý tới hộp điện cao thế nhưng sau khi Trương lão đầu nhắc nhở, cậu thật rất muốn sờ thử, có lẽ sẽ hữu dụng thật.
“Tin tôi đi, tôi có cách." Trương lão đầu vỗ vai Lâm Phàm, ánh mắt kiên định: "Cậu là bạn của tôi, tôi sẽ dốc toàn lực giúp cậu. Lát nữa tôi sẽ dụ bọn họ đi, cậu nhân cơ hội trèo lên đó. Giờ thì để tôi châm cho vài kim trước đã.”
“Ừm.” Lâm Phàm gật đầu.
Cậu tin kỹ thuật châm cứu của Trương lão đầu.
Nó đã được khoa học chứng minh, hiệu quả rất tốt, lần nào cũng tê tê, chóng mặt, tỉnh dậy thì thấy thoải mái. Người khác nó sẽ gϊếŧ người, nhưng cậu tin Trương lão đầu.
Thực sự muốn nói với những người đó...
Không hiểu thì đừng nói lung tung.
Trương lão đầu lén lút nhìn y tá đứng tim như tượng đá ở đằng xa, sau đó cẩn thận lấy hộp kim bạc ra, ngón tay cầm kim bạc, châm kim vừa nhanh chóng vừa dứt khoát.
Một lúc sau, Trương lão đầu gãi đầu.
“Sao vậy?” Lâm Phàm hỏi.
Trương lão đầu bĩu môi, khó xử nói: "Không tìm thấy vị trí đâm."
“Cứ đâm bừa một kim là được rồi.” Lâm Phàm nói.
Trương lão đầu lắc đầu : "Không được, cậu là bạn của tôi, tôi phải nghiêm túc mới được, không thể đâm bừa một kim đâu! Tôi thấy rồi, chỗ này không thuận mắt, là chỗ này!”
Dứt lời.
Một kim đâm xuống.
“Cảm thấy thế nào?”
“Tê tê.”
“Còn gì nữa?”
“Ê ê.”
“Gì nữa?”
“Chóng mặt.”
"Đúng rồi, đây là tác dụng của nửa bước phương pháp chuyển động vũ trụ. Tôi cảm thấy thành công rồi, kim cuối cùng châm đúng rồi. Theo tôi nghiên cứu thì bây giờ tế bào trong cơ thể cậu đã được kích hoạt, cung cấp năng lượng cực mạnh cho cậu.”
Trương lão đầu mỉm cười xán lạn. Ông ấy tin phương pháp tu luyện của Lâm Phàm và Lâm Phàm cũng tin kỹ thuật châm cứu của ông ấy.
Người khác không tin cũng không sao.
Chỉ cần bạn thân tin tôi là được.
Sau đó, Trương lão đầu rút cây kim bạc đâm trên người Lâm Phàm ra, cẩn thận đặt nó vào hộp kim bạc. Sau đó ông ấy chỉ vào đũng quần của Lâm Phàm, nói: "Tôi đề nghị cậu đưa cho tôi, để tôi giữ nó cho. Nếu không chắc chắn sẽ bị đám người xấu cướp đi."
Lâm Phàm nhìn xuống đũng quần của mình.
Suy nghĩ một lúc.
"Ông nói có lý."
Cậu kéo đũng quần, lấy con dao giấu ở bên trong ra, trịnh trọng đưa cho Trương lão đầu: "Ông là bạn của tôi, giao cho ông bảo quản tôi rất là yên tâm.”
“Ừ, tôi sẽ cất thật kỹ.” Trương lão đầu nhận dao bằng hai tay, sau đó kéo đũng quần, thả con dao vào trong...Hít, hơi đau, ông ấy lại móc con dao ra: “Đặt lên ngực vẫn tốt hơn.”
"Nhìn tôi này."
Trương lão đầu đứng dậy, nhìn những y tá đứng bất động xung quanh. Ông ấy khoanh tay đi về phía một cậu y tá, đến trước mặt người ta, nhìn người ta chằm chằm.
Cậu y tá trẻ này tên là Tôn Năng, mắt cậu ấy rất to.
Sau khi tốt nghiệp đại học, cậu ấy ôm một bụng tham vọng dấn thân vào giới kinh doanh, cuối cùng bị bạn học lừa, bạn gái lừa, bạn thân lừa, lừa đến táng gia bại sản. Cậu ấy ủ rũ quay về thành phố Diên Hải, được người trong nhà giới thiệu đến bệnh viện tâm thần Thanh Sơn làm y tá.
Để trở thành y tá thật sự rất khó.
Trước hết là phải có tinh thần thép, kiên nhẫn, chân thành và biết yêu thương.
Cậu ấy tự nhận bản thân có thể làm được.
Nhưng...
Bốp!
Trương lão đầu đánh vào đầu Tôn Năng rồi nhìn chằm chằm vào cậu ấy. Rất rõ ràng, tôi đang chọc điên cậu đó, cậu có ý kiến gì không?
"Ông…"
Tôn Năng vừa muốn nói lại nuốt trở về. Cậu ấy nhớ lại nội dung tập huấn, nhất định phải kiên nhẫn, biết yêu thương, không được đánh mắng, phải từ từ nói chuyện.
Bốp!
Trương lão đầu lại đánh lên đầu Tôn Năng một phát rồi ngồi xổm xuống, đánh lên đũng quần của Tôn Năng.
“A!”
Hai tay Tôn Năng che đũng quần, mặt mày đỏ bừng, thấy Trương lão đầu cười chạy đi thì vội vàng la lên.
"Bắt lấy ông ta…"
Thấy Trương lão đầu phát điên, các y tá xung quanh vội vàng bao vây ông ấy.
Lâm Phàm nhìn thấy Trương lão đầu bị một đám người xấu đuổi theo thì cảm động suýt rơi lệ.
Lão Trương, ông tốt quá!