Lâm Phàm đứng tại chỗ, vung tay múa may, ném con bạch tuộc sang trái sang phải.
Cậu cảm thấy con bạch tuộc đáng yêu này thật nghịch ngợm. Nếu đáng yêu như vậy thì chơi trò chơi với cậu đi.
Trương lão đầu đi tìm đồ, ở trong một chiếc xe hắn đã tìm được vỉ nướng BBQ, dầu, dao, gia vị…
Ông ấy đều biết mấy thứ này.
Trước kia trên TV đã chiếu , ông xem mà chảy nước miếng, tất cả các dụng cụ đều ghi nhớ trong lòng, sau khi xem chương trình xong hắn còn tìm những dụng cụ ấy thật lâu.
“Không ngờ tới mình thế mà có thể gom đủ những dụng cụ chỉ có trên TV, thật hạnh phúc.” Trương lão đầu ôm công cụ trong lòng, mừng đến nước mắt đều sắp chảy xuống.
Ông ấy vẫn luôn cho rằng những dụng cụ này chỉ có trên TV mà thôi.
Đời này có lẽ sẽ không nhìn thấy được.
Ngay lúc Trương lão đầu đang vui vẻ, một âm thanh hoảng sợ truyền đến.
“Lão Trương, ông mau tới đây, nó giống như sắp chết rồi.”
Trương lão đầu nghe được âm thanh, ôm đồ vật vội vã chạy đến hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Lâu Phàm ngồi xổm trên mặt đất, dùng ngón tay chọc chọc các xúc tu của con bạch tuộc, đau khổ nói: “Tôi không biết, vừa nãy tôi còn đang chơi trò chơi với nó, chơi một lúc thì nó ngừng cử động. Ông xem, có phải nó sắp chết hay không, đáng yêu như vậy không thể chết nha.”
Trương lão đầu đặt dụng cụ xuống đất, nhìn con bạch tuộc có hơi tức giận, cau mày.
“Rất nghiêm trọng.”
“Tôi phải châm cứu cho nó.”
Trương lão đầu lấy hộp châm bên người ra, là gã chột mắt đưa cho ông, vị kia là một người tốt nhưng ông ta không muốn làm bạn với họ, điều này làm ông và Lâm Phàm đều rất khổ sở.
Một cây kim bạc đâm vào xúc tu. Tốc độ rất nhanh, vị trí chính xác, kim rơi dứt khoát.
Nội tâm bạch tuộc rít gào, khốn kiếp, nói chơi vui vẻ, nhưng không phải mi đang chơi với ta mà là muốn mạng của ta.
Lâm Phàm ngồi xổm sang một bên cẩn thận quan sát, chỉ ra: “Vị trí này cũng cần được châm cứu.”
“Được.” Trương lão đầu quyết đoán châm kim xuống.
Kim thứ hai!
Kim thứ ba!
…
Kim châm thứ mười ba!
Mỗi lần chiếc kim rơi xuống, tà vật bạch tuộc cảm thấy tình hình thật tồi tệ, cảm giác này rất kỳ diệu, bộ não vốn không thông minh lắm của nó cảm thấy rất đau đớn.
Nhân loại, ta là tà vật bạch tuộc bảo bảo, các người không thể đối với ta như vậy.
Cha ta sẽ ăn luôn các người.
Xúc tu vốn dĩ còn có thể động đậy một chút lại bất động, thỉnh thoảng có phản ứng, khẽ run lên rất nhỏ.
Trương lão đầu bỏ kim bạc vào trong hộp kim châm, trên mặt lộ ra vẻ tiếc nuối nói: “Tôi đã cố hết sức, nhưng nó vẫn chết.”
Lâm Phàm nói: “Nó trông đáng yêu như vậy mà.”
“Đúng vậy, nó đáng yêu vẫn là đã chết, cậu có đói bụng không?” Trương lão đầu hỏi.
“Đói, rất đói.” Lâm Phàm xoa bụng nói.
Trương lão đầu dọn tất cả dụng cụ lại đây nói: “Cậu nhìn xem, đây đều là tôi vừa mới tìm được ở trong xe, tôi sẽ sử dụng những dụng cụ này, đáng yêu đã chết rồi nhất định sẽ rất ngon, cuối cùng chúng ta không cần phải đợi nữa, bây giờ có thể ăn nó luôn.”
“Có phải sẽ rất ngon không?” Lâm Phàm hỏi.
“Sẽ, nó trông đáng yêu như vậy, chắc chắn sẽ ngon lắm, cậu chờ tôi một chút, tôi chuẩn bị dụng cụ.”
Rất nhanh.
Giá để nướng BBQ đã làm xong, đừng hỏi bệnh tâm thần sao biết làm, hỏi trời ấy.
Lâm Phàm ngồi trên xúc tu, dùng dao cắt đứt một đoạn xúc tu lớn.
Trương lão đầu đặt những chiếc xúc tu lên trên vỉ nướng, quét dầu vào trong chảo nướng không rỉ..
Xì xì!!
Thơm quá.
Rắc ít hành lá xắt nhỏ, tiêu…
“Lão Trương, ông thật lợi hại.” Lâm Phàm nhìn không chớp mắt, lau khóe miếng đang chảy nước miếng nói.
“Hì hì.” Trương lão đầu hóa thân thành đầu bếp, xào gân bạch tuộc, lộ ra vẻ đắc ý.
Hai người bọn họ đều rất mong chờ, mùi thơm bay đến, thật sự rất thơm, cảm giác thịt chó và rắn đều không ngon bằng thứ này.
Quả nhiên, đáng yêu nhất phải là ngon nhất.
Tà vật bạch tuộc cũng chưa chết. Nó còn sống, vừa mới chỉ là hôn mê thôi.
Nó luôn cảm giác tay chân không ngừng tách rời khỏi cơ thể, loại cảm giác đó làm nó cảm thấy rất kỳ lạ. Nó nỗ lực tỉnh dậy, theo thói quen muốn vẫy xúc tu nhưng một chút tri giác đều không có.
Nó mở mắt ra, phát hiện xúc tu đã biến mất, mà trong tầm mắt nó phát hiện xúc tu của mình đang bị nướng lên, tỏa ra mùi thơm, ừm, quả thật rất thơm, không đúng, sao nó lại có thể có ý nghĩ như vậy.
Đó là tay chân của nó.
“A! Lão Trương, nó còn sống.”
“Cái gì?”
Hai người tò mò nhìn con bạch tuộc chỉ còn lại cái đầu.
Sáu con mắt hướng vào nhau.
Ngay sau đó lão Trương hưng phấn nói: “Tôi đã thành công, kiến thức tôi học được trong sách vở đều hữu dụng, nó đã được tôi cứu sống. Tôi châm cứu hữu dụng, cậu có nghĩ vậy không?”
“Đúng vậy.” Lâm Phàm cảm thấy vui vẻ thay lão Trương, theo thói quen cắn một miếng gân bạch tuộc thơm ngon, miệng đầy dầu mỡ, thật sự ăn quá ngon.
Hai người rất vui vẻ.
Nhưng rất nhanh, bọn họ lấy lại bình tĩnh, yên lặng ngồi xổm trên mặt đất, một bên cắn gân bạch tuộc, đau khổ nói: “Nó còn sống, chúng ta không được ăn hết đầu của nó.”
“Đúng vậy.”
“Có điều nó đang chảy máy, chờ khi khô cạn máu không phải sẽ chết sao?. Đến lúc đó chúng ta có thể ăn đầu của nó.”
“Đúng vậy.”
Lâm Phàm và Trương lão đầu nhìn nhau, trên mặt lộ ra nụ cười, cảm thấy biện pháp này không tệ, thật là một người thông minh.
Sau đó, hai người họ ngồi đó, mở to mắt nhìn con bạch tuộc, yên lặng chờ đợi con bạch tuộc chết.
Tà vật bạch tuộc chỉ còn một cái đầu bị nhìn chằm chằm đến cả người khó chịu, trong lòng gầm lên.
“Cha ơi!”
“Cứu con!”
“Con chỉ còn một cái đầu.”