Con tà vật bạch tuộc này kém xa con ở bến tàu kia.
Bọn chúng có quan hệ ba và con trai.
Nó xuất hiện ở trên cầu vượt chính là vì đi tìm ba, ba nói muốn ra ngoài bắt một người ăn thử, sau đó đi một lần không trở lại, nó cũng muốn tìm con người chơi.
Nhưng con người không chơi với nó, thấy nó là chạy, đúng là chẳng có gì thú vị.
Là vì ngoại hình của ta quá đẹp khiến con người cảm thấy tự ti hay sao?
Có lẽ chính là vì nguyên nhân này rồi.
Lâm Phàm và Trương lão đầu không chớp mắt nhìn con bạch tuộc phía xa.
Ùng ục!
Lâm Phàm sờ bụng, bình tĩnh nói: "Tôi đói quá."
"Tôi cũng không đói lắm." Trương lão đầu nói.
Mỗi lần vô thức tu hành Khí Công Tu Luyện Pháp, cậu đều sẽ rất đói, cái loại đói đó rất khó chịu, giống như muốn ăn hết tất cả những gì mình có thể nhìn thấy vậy, bất kể có phải thức ăn hay không, cho dù là sắt thép cũng được.
"Xúc tu của nó thật là dài."
"Đúng vậy, cho nên mới dễ thương."
Thỉnh thoảng lại có người chạy thoát thân, bọn họ đối mặt với tà vật cứ như đang gặp quỷ, đầu óc trống rỗng, không có suy nghĩ gì, chỉ muốn chạy thoát thân, chuyện khác cũng đều không còn quan trọng.
Chàng trai câm bị đập lên xe cứu thương liều mạng dùng ngón tay dính máu viết chữ "SOS", ý nghĩa rất rõ ràng, tôi còn chưa chết, còn có thể cứu được, mấy người có thời gian nhìn tà vật lại không thể kéo tôi dậy được sao?
"Đi thôi."
Phó viện trưởng Lý kéo cổ tay Lâm Phàm và Trương lão đầu, ông ấy không thể vứt bỏ hai bệnh nhân tâm thần này được, lý do rất đơn giản, tôi muốn trở thành viện trưởng đứng đầu một viện, không dám nói bên trái Thanh Long bên phải Bạch Hổ, đỉnh thiên lập địa, vai gánh số mệnh chúng sinh nhưng bảo vệ hai bệnh nhân là trách nhiệm của ông ấy.
"Nó dễ thương mà đúng không?" Lâm Phàm hỏi.
Phó viện trưởng Lý kinh ngạc ngẩn người nhìn Lâm Phàm, hơi tuyệt vọng nói: "Cậu đừng phát bệnh ở đây với tôi, có đáng yêu hay không có liên quan gì đến cậu, cậu tin tôi đi, tôi sẽ không hại cậu, bây giờ chúng ta chạy vẫn còn kịp."
Nếu viện trưởng Hách ở hiện trường sẽ rất dửng dưng mà nói rằng ông căn bản không hiểu bệnh tâm thần.
Cậu đang hỏi ông ấy có dễ thương hay không thôi mà?
Ông ấy chỉ cần trả lời là dễ thương được, cần gì phải nói những lời bọn họ căn bản nghe không hiểu này làm gì.
"Phó viện trưởng, tôi sẽ bảo vệ ông."
Tài xế lấy dũng khí, cơ hội thể hiện tới rồi, anh ta đứng bên cạnh phó viện trưởng, giọng điệu kiên định nói. Dù anh ta rất sợ tà vật.
Nhưng đời người chỉ có một cơ hội, không lo nắm lấy sau này sẽ hối hận.
Phó viện trưởng Lý vui vẻ yên tâm vỗ bả vai tài xế: "Được, bệnh viện chúng ta có thể có được nhân viên như cậu, tôi rất vui vẻ yên tâm, sau xe có một cây gậy sắt, cậu đi lấy tới liều mạng với tà vật, nếu cậu bất hạnh bỏ mạng, vợ con cậu bệnh viện sẽ chăm lo, nếu cậu trọng thương, bệnh viện sẽ chữa cho cậu cả đời."
Tài xế ngẩn ra, hơi sững sờ. Cái này không giống những gì anh ta nghĩ.
Thật sự bảo tôi đi liều mạng với tà vật sao, ông cũng quá tuyệt tình rồi đấy.
Lâm Phàm và Trương lão đầu nhỏ giọng trao đổi.
Trước giờ bọn họ chưa từng thấy sinh vật như vậy nhưng thiên tính bẩm sinh khiến bọn họ cảm nhận được sinh vật trước mắt rất đẹp, còn dễ thương hơn Tang Cẩu và Huyền Xà rất nhiều.
Tiêu chuẩn đáng yêu = dáng người quá lớn.
Tài xế cầm ống sắt từ trong xe cứu thương ra, làm ra vẻ rất bình tĩnh đứng bên cạnh phó viện trưởng.
Phó viện trưởng Lý thật sự rất muốn chạy trốn, trong đầu không phải là chưa từng nghĩ tới việc vứt bỏ hai bệnh nhân tâm thần rời đi, nhưng ông ta...
Tà vật bạch tuộc dần dần đến gần, chỉ còn cách bọn họ hơn mười mét mà thôi.
"Phó viện trưởng, mọi người đi trước, tôi tới đối phó với nó."
Tài xế cầm ống sắt, đã chuẩn bị xong tinh thần bị tà vật ăn, trong đầu nghĩ vợ, con trai, ba vì tương lai của hai người mà liều một phen, dùng cái chết của ba để tạo lên tương lai tốt đẹp cho hai người.
Anh ta làm tài xế mười năm, tiền lương rất thấp, vợ và con đều chịu khổ với anh ta, chen chúc trong căn phòng nho nhỏ, ngay cả quần áo mới cũng không mua nổi, cuộc sống như thế anh ta đã quen rồi, vợ cũng quen rồi, con trai cũng quen rồi.
Nhưng anh ta thân là đàn ông, sao có thể để vợ con trải qua cuộc sống như thế, anh ta rất cố gắng, nhưng thực tế rất tàn khốc, không phải cố gắng là có thể nở hoa kết trái.
"Tới đây, lao về phía tao này."
Tài xế tay cầm ống sắt gõ nắp xe, hấp dẫn sự chú ý của con bạch tuộc.
Với thân thể nhỏ bé của anh ta, ở trong mắt tà vật bạch tuộc không khác gì một con cá nhỏ trong sông Giang.
Phịch!
Nhưng vào lúc này, phó viện trưởng Lý vỗ vai tài xế, tài xế quay đầu lại nhìn, phát hiện ra vẻ mặt phó viện trưởng Lý thay đổi.
"Vẫn là để tôi tới đi."
Vẻ mặt phó viện trưởng Lý dửng dưng, ánh mắt bình tĩnh, từ từ cởi chiếc đồng hồ điện tử trên tay ra giao cho tài xế, nói: "Bảo vệ tốt cái đồng hồ này cho tôi, lai lịch của nó rất có ý nghĩa, năm đó trước khi tôi trở thành bác sĩ mổ chính, tôi cứu mẹ của một đứa trẻ trên bàn mổ, đứa bé kia cảm ơn tôi, tặng tôi chiếc đồng hồ điện tử ba nó mua cho nó."
"Nhìn đi, chính là chiếc đồng hồ này, có phải cảm thấy rất tốt, chế tạo rất tinh xảo hay không, rất hot trong thị trường học sinh tiểu học, có một loại khí chất rất bình thản."
Phó viện trưởng Lý nhận lấy ống sắt từ trong tay tài xế, vặn cổ, cổ kêu lên rắc rắc, loại khí chất đó, loại thần thái đó cứ như một vị hoàng đế của thế giới ngầm đã ở ẩn, một lần nữa xăm hình rồng kín lưng, bước vào thế giới hắc ám.
"Viện trưởng..." Tài xế bị loại khí thế này làm cho kinh động, chậm rãi mở miệng, cũng không biết nên nói gì.
Phó viện trưởng Lý cong khóe môi lên nở một nụ cười lạnh, bình thản nói: "Cậu biết không? Lúc còn trẻ tôi nhập ngũ ba năm, được đánh giá là chiến sĩ ưu tú, sau đó còn tham gia thi vào học viện Phật gia cấp cao, nếu không phải hôm đó đau bụng, ảnh hưởng đến việc phát huy, bây giờ tôi đã không phải phó viện trưởng của bệnh viện mà là một vị cường giả tuyệt thế chân chính rồi."
"Tà vật nho nhỏ mà thôi, nhìn cho kỹ."
Tài xế nhìn bóng lưng phó viện trưởng Lý, chẳng biết tại sao anh ta lại đột nhiên phát hiện bóng lưng phó viện trưởng trở nên rất cao lớn, tỏa ra ánh sáng thần thánh chói lọi, ánh sáng chói mắt khiến anh ta sinh ra ý tưởng sùng bái.
Nhìn chiếc đồng hồ đeo tay phó viện trưởng giao cho anh ta, anh ta biết đây là vật quý giá nhất trên người phó viện trưởng, có thể giao thứ quý giá như vậy cho anh ta giữ, điều này đã nói rõ phó viện trưởng coi trọng anh ta tới mức nào.
Giờ phút này, tài xế nắm chặt chiếc đồng hồ điện tử, nước mắt rơi đầy mặt, hét lên: "Phó viện trưởng, ông yên tâm đi, cho dù tôi có chết cũng sẽ tuyệt đối bảo vệ tốt chiếc đồng hồ điện tử này."
Phó viện trưởng Lý đi về phía con bạch tuộc, đưa lưng về phía tài xế giơ tay lên, làm ra động tác OK.
Động tác đó đã biểu hiện ra sự tự tin bẩm sinh trên người phó viện trưởng Lý một cách tinh tế.
Chưa bao giờ có ai nhìn thấy phó viện trưởng Lý bá đạo như vậy.
Đó vẫn là phó viện trưởng từng quỳ xuống cầu xin viện trưởng Hách để đưa bệnh nhân tâm thần về bệnh viện tâm thần Thanh Sơn hay sao?
Còn là phó viện trưởng ngoài miệng ghét bỏ trong lòng lại rất thẳng thắn, tốc độ cướp bao lì xì cực nhanh hay sao?
Không... đều không phải.
Đó đều là hình tượng giả tạo.
Phó viện trưởng Lý đứng trước mặt tà vật bạch tuộc, ngẩng đầu nhìn lên, chậm rãi giơ tay lên, chỉ gậy sắt về phía tà vật, lạnh nhạt nói:
"Lý Lai Phúc, học viên học viện Phật gia cấp cao không nhận, phó viện trưởng bệnh viện tuyến ba Hoa Điền, một trong mười thanh niên kiệt xuất của thành phố Diên Hải, hôm nay sẽ chém chết mày."
"Tới!"
Một trận gió thổi tới. Chiếc áo dài màu trắng đong đưa theo gió. Mái tóc không vuốt keo cố định của phó viện trưởng Lý rối tung, mấy sợi tóc nghịch ngợm dựng đứng lên.
Tà vật bạch tuộc nghiêng đầu, chớp mắt, tò mò nhìn nhân loại trước mặt, cảm thấy con người hình như đều rất ngu ngốc.