Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cường Giả Đến Từ Trại Tâm Thần

Chương 42: Ba! Ba ở đâu! Con đói!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bến tàu Diên Hải là bến tàu lớn nhất của thành phố Diên Hải, nối liền với rất nhiều tuyến đường thủy quan trọng, nền kinh tế của thành phố Diên Hải chủ yếu được thúc đẩy bởi bến tàu này.

Hôm nay, hiện trường nơi này hỗn loạn, hàng hóa rơi xuống đầy đất, những người làm việc tại bến tàu chạy tán loạn khắp nơi, trong nháy mắt bỏ chạy không còn dấu vết, tốc độ cực nhanh, trình độ bỏ trốn là hạng nhất.

Ầm!

Rầm!

Có tiếng nổ truyền tới.

Ở phía xa có một con bạch tuộc cao ba bốn mét đang vẫy xúc tu, không ngừng oanh kích mặt đất, trên mỗi xúc tu có gần bón trăm giác hút, mỗi giác hút đều có lực hút cực mạnh, nếu bị quấn lấy thì không ai có thể chạy thoát.

[Phi thiên khi hỏa, thần cực uy lôi, thượng hạ Thái Cực, chu biến tứ duy, phiên thiên đảo hiệu... Lệnh cho mau chóng đuổi theo, cấp cấp như luật lệnh.]

[Hốt Hỏa Lôi Chú!]

Một người đàn ông trung niên mặc âu phục hai tay cầm trường kiếm Đạo gia, miệng niệm chú ngữ, liên hệ với thần uy trời đất, nhất thời có một đốm lửa trôi lơ lửng trước mặt ông ta, ngọn lửa thiêu đốt, bên trong ẩn chứa hồ quang điện, uy lực rất mạnh mẽ.

"Đi!"

Người đàn ông tốt nghiệp học viện Đạo gia cấp cao, vung trường kiếm Đạo gia, vèo một tiếng, ngọn lửa trôi lơ lửng ở trước mặt nháy mắt bao phủ con bạch tuộc.

"Lợi hại!"

Ba vị cao thủ vừa mới đấu với bạch tuộc đều cười vui vẻ, bọn họ đối phó với tà vật này phải cố hết sức, giác hút của thứ này quá kinh khủng, xúc tu quá nhiều, quá đông, muốn né tránh vẫn hơi khó khăn.

Bây giờ thấy đồng đội ra chiêu lớn, trong lòng bọn họ thở phào, tà vật bạch tuộc này còn có thể không chết sao?

Người đàn ông trung niên Đạo gia để lộ ra vẻ như đang cố hết sức nhưng vẫn đắc ý nói: "Mấy người chỉ toàn nói nhảm, có thể không lợi hại hay sao? Đây chính là thần chú trong quyển bốn "Thần chú Thái Thượng Tam Động", tôi thi triển cũng phải dốc hết sức đấy được không."

"Chờ lát nữa nó sẽ biến thành một con bạch tuộc chín."

Một người đàn ông bĩu môi nói: "Có gì tài giỏi đâu, Mao Sơn chúng tôi cũng có loại thần chú này."

Người đàn ông Đạo gia nói: "Thần chú của bên ông là sách lậu."

"A di đà phật."

Một người đàn ông tốt nghiệp học viện Phật gia cấp cao thấy cảnh này tỏ vẻ bình tĩnh, ông ta cũng đã quen rồi, bốn người là một tổ, bổ sung cho nhau, ông ta tương đương với miếng thịt, hấp dẫn sự chú ý của tà vật cho bọn họ, để bọn họ có cơ hội thi triển chiêu thức lớn.

Ông ta nhìn bàn tay đỏ bừng, lại niệm một tiếng A di đà phật, hối hận lúc trước đã báo danh học viện Phật gia cấp cao, người chịu đòn luôn là ông ta.

Lúc này, tà vật bạch tuộc kêu gào thảm thiết, tiếng kêu thê lương khiến người ta không lạnh mà run, tám cái xúc tu vỗ loạn lên mặt đất, mỗi lần rơi xuống, mặt đất đều văng tung tóe, mấy khối xi măng lớn cũng bị hất văng lên.

Bọn họ nhìn rất đau lòng.

Tiền sửa đường đắt lắm đó biết không, tiền lương của công nhân cũng rất cao, còn là do cục tài chính chi ra, đó đều là tiền nộp thuế của chúng ta.

Đột nhiên, khí tức của tà vật bạch tuộc thay đổi bất thường, màn sương đen dày đặc tỏa ra.

Bốn vị cao thủ vừa rồi vẫn còn đang khoác lác, vẻ mặt lập tức thay đổi.

"Không ổn."

Rầm!

Hai mắt con bạch tuộc lóe lên ánh sáng đỏ, thân thể và xúc tu to lên, vết thương bị Hốt Hỏa Lôi Chú để lại dần dần khôi phục, chỉ thấy nó quơ múa tám cái xúc tu, Hốt Hỏa Lôi Chú bị đánh thành từng đốm lửa bắn tung tóe ra đập mạnh vào ngực bốn vị cao thủ.

Bốn người bay ra ngoài.

Cao thủ Phật gia thân thể tương đối mạnh, không bị bay ngược lại nhưng cũng thoáng lùi về phía sau.

Phốc!

Bốn người hộc máu, kinh hãi nhìn cảnh tượng trước mắt, sao có thể như vậy, tà vật vừa rồi cũng chỉ cao ba bốn mét đột nhiên lại tăng lên đến năm sáu mét.

"Thực lực của nó không phải cấp bốn mà là cấp năm."

"Tà vật cấp năm xuất hiện ở nơi này, còn là loại tà vật khó dây dưa, chúng ta căn bản không phải đối thủ của nó."

Tám cái xúc tu của tà vật vỗ lung tung xuống mặt đất, bây giờ nó rất tức giận, vốn nó đang ẩn nấp ở sông Giang, cũng vì muốn xem thử con người ăn có ngon không, len lén ăn một người lại bị đối phương đuổi theo đánh.

Nó cảm thấy loài người rất keo kiệt.Không phải chỉ ăn một tên thôi sao?

Cần gì phải như vậy.

Nếu như vậy thì ăn hết các ngươi là được rồi.

Ngay sau đó, một bóng người từ trên trời rơi xuống, rơi vào giá treo cần cẩu.

"Bây giờ ta rất không vui."

Giọng nói truyền tới.

Bốn vị cao thủ ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy có một người đàn ông đang đứng trên giá treo cần cẩu, đầu trọc, đeo bịt mắt, vẻ mặt nghiêm túc, bọn họ nhìn người tới, nhất thời kinh ngạc vui mừng hô lên:

"Độc Nhãn Long!"

Bình thường bọn họ cũng không gọi gã chột mắt này là Độc Nhãn Long, vừa rồi chẳng qua là vì quá hưng phấn, không nhịn được gọi ra mà thôi, nghênh đón bọn họ chính là ánh mắt dường như muốn gϊếŧ chết bọn họ.

Tâm trạng của gã chột mắt rất tệ, ông ta vốn dĩ cũng không như vậy, nhưng từ sau khi tiếp xúc với hai người mắc bệnh tâm thần, ông ta cảm thấy không vui.

Ông ta không thể phát tiết lửa giận trên người đám đàn em, vậy chỉ có thể tìm tà vật phát tiết.

"Tà vật bạch tuộc, hy vọng ngươi có bản lĩnh một chút, để ta thoải mái phát tiết một trận." Tâm trạng gã chột mắt bình tĩnh nói.

Trên chiếc cầu vượt, một chiếc xe cứu thương chạy băng băng, phó viện trưởng Lý lái xe một tay nắm tay lái, một tay kẹp một điếu thuốc, ánh mắt chăm chú nhìn phía trước, bệnh viện tâm thần Thanh Sơn ở ngay phía trước, nơi đó chính là mục tiêu.

Tắc đường rồi.

Từng chiếc xe đỗ ở trước mặt, không hề nhúc nhích chút nào.

Bíp bíp!

Phó viện trưởng Lý bấm còi, có thể không chặn đường được không, có biết trên xe của tôi có hai người mắc bệnh tâm thần hay không, mấy người có tin tôi sẽ để bọn họ xuống chém chết mấy người không?

Đây chỉ là độc thoại nội tâm của ông ấy.

Tình huống thật sự ngoài đời lại là ông ấy bất đắc dĩ cười nói: "Đi trên cầu vượt cũng bị kẹt xe, dòng xe cộ hôm nay đúng là hơi nhiều."

Tài xế cầm bật lửa trong tay, phó viện trưởng nói chuyện với anh ta, anh ta vô cùng căng thẳng, thấy phó viện trưởng kẹp điếu thuốc trong tay, vội vàng giơ hai tay qua.

"Viện trưởng, tôi châm thuốc cho ngài nhé."

Phó viện trưởng Lý nhìn tàn thuốc, đúng là đã tắt mất rồi, sau đó ông ấy cười cúi đầu đến gần bật lửa, vỗ nhẹ mu bàn tay tài xế tỏ ý cảm ơn.

"Cứu mạng."

"Tà vật, có tà vật."

"Chạy mau."

Một loạt thị dân ở phía trước ngay cả xe cũng không cần, vẻ mặt hốt hoảng chạy trốn.

"Tà vật?" Phó viện trưởng Lý lắc đầu, nhìn về phía tài xế ở bên cạnh nói: "Có thể cậu không biết, thật ra tà vật cũng không đáng sợ, bởi vì..."

Rầm!

Một cái bóng màu đen nện trên cửa sổ xe, đập kính thủy tinh vỡ nứt ra, rõ ràng người này bị tà vật đập bay tới đây. Biểu cảm của chàng trai rất đau khổ, dường như là đang cầu cứu, dùng ngón tay đầy máu viết trên cửa sổ xe dòng chữ "SOS".

Không phải cậu ta không muốn nói chuyện mà bởi vì cậu ta là một người câm.

Phó viện trưởng Lý và tài xế đưa mắt nhìn nhau, chỉ trong thoáng chốc, hai người không nói câu nào, từng người mở cửa xe ra, quả quyết xuống xe, tốc độ rất nhanh, không do dự chút nào.

Tà vật thật sự quá đáng sợ!

Ở phía xa.

Một con bạch tuộc cao hai mét dùng xúc tu để di chuyển, nó không biết nói chuyện nhưng trong lòng nó đang kêu lên.

"Ba, ba đang ở đâu."

"Sao con không tìm được ba."

"Con đói, con muốn ăn gì đó."

Con bạch tuộc tà vật cao hai mét vui vẻ di chuyển, khẽ lộn nhào một cái, chiếc xe chặn ở phía trước lập tức bị lật đổ.

Bên trong xe cứu thương.

"Tôi đói quá."

Lâm Phàm tỉnh lại từ trong Khí Công Tu Luyện Pháp, trong lòng cậu vẫn bình tĩnh như cũ, đã hút no hạt năng lượng, bụng rất đói, rất muốn ăn gì đó, mỗi một tế bào trong cơ thể đều phát ra tín hiệu đói bụng.

Phó viện trưởng Lý mở cửa sau xe ra, thấy hai bệnh nhân tâm thần đang thảo luận vấn đề đói bụng hay không, vội vàng hô lên.

"Đi mau, tà vật tới."

"Không muốn bị ăn thì mau chạy theo tôi."

Lâm Phàm và Trương lão đầu xuống xe.

Phó viện trưởng Lý kéo hai người bọn họ định chạy đi nhưng lại không kéo nổi, ông ấy gấp đến độ sắp sụp đổ, tôi sắp trở thành viện trưởng rồi, có thể đừng chơi tôi như vậy không.

Chạy với tôi mau.

"Dễ thương không?"

"Cũng tàm tạm."

Lâm Phàm mặt đối mặt với Trương lão đầu, nhe răng cười rất vui vẻ, đó là một loại sung sướиɠ hạnh phúc.

Phó viện trưởng Lý nhìn hai bệnh tâm thần, gấp đến độ trừng mắt, sau đó nhìn sang tài xế cũng đang hoảng sợ ở bên cạnh, hối hận nói:

"Cậu nói đúng, tôi không nên đưa bọn họ về, cậu đi là được."

Tài xế kinh ngạc ngẩn người nhìn phó viện trưởng Lý, trong lòng gào thét sao ông có thể hèn hạ như vậy.

Nhưng...

"Có thể ra sức thay viện trưởng là vinh hạnh của tôi."

Dù phía trước có thiên quân vạn mã, rắm cầu vồng của tôi vĩnh viễn sẽ giữ lại cho viện trưởng ngài.

Đây chính là thái độ của tôi.
« Chương TrướcChương Tiếp »