Lý Hổ gặp phải chấn thương tâm lý, các bác sĩ tá chạy tới, không dám nói thêm gì, chỉ có thể an ủi một chút, khuyên hắn ta nhìn thoáng lên.
Hãy nghĩ cho con của anh.
Nghĩ về những người thân còn lại.
Anh chính là trụ cột tinh thần của bọn họ, sao có thể chán nản suy sụp được ?!!
Lâm Phàm giơ tay lên, mỉm cười ý bảo các bác sĩ không cần nói chuyện nữa, ôn hoà xoa đầu Lý Hổ. Cậu có thể hiểu được tâm trạng lúc này của Lý Hổ, nếu tiếp tục phải chịu kí©h thí©ɧ, hắn ta có thể sẽ bước một chân vào cánh cửa bệnh viện tâm thần.
Cánh cửa của bệnh viện tâm thần rất huyền diệu, rất cao.
Có người theo đuổi cả đời cũng khó có thể chạm tới.
Nhưng cũng có những người chỉ cần nhấc chân đã chạm tới, quay đầu nhìn lại, đã sớm cảnh còn người mất, không thể quay đầu lại.
Lý Hổ ôm Lâm Phàm khóc rất lâu, nước mắt khô, lòng cũng chết.
"Uống thêm ít sữa bò, gặm một ít giăm bông rồi đi nghỉ ngơi đi."
Được Lâm Phàm an ủi, Lý Hổ khóc rất thương tâm. Lúc còn ở bệnh viện tâm thần Thanh Sơn Lâm Phàm từng an ủi rất nhiều người, mời bạn họ uống chút gì đó, ăn mấy đồ ăn vặt linh tinh, đối với bọn họ mà, đó chính là một chuyện rất vui vẻ.
Các bác sĩ nhìn cảnh tượng trước mắt.
Các bệnh nhân trong phòng bệnh của Lý Hổ biết một ít tin tức, đều cảm thấy đau lòng, bao nhiêu mưa gió cũng chưa từng làm cho những người đàn ông nao núng nhưng có vài chuyện lại là có thể khiến cho trái tim cứng rắn như sắt thép của mấy người đó hoàn toàn sụp đổ.
“Bác ấy cần nghỉ ngơi, vất vả cho mọi người rồi."
Lâm Phàm nói.
Y tá đỡ Lý Hổ rời đi, nhìn Lâm Phàm thêm vài lần, cậu học sinh mặc đồng phục này, rất đặc biệt, mỉm cười ôn hòa, ánh mắt trong suốt, không biết tại sao lại luôn làm cho người ta có cảm giác kỳ lạ.
Nhưng không thể nói lạ chỗ nào.
Đột nhiên.
Có y tá nhìn cánh tay Lâm Phàm, kinh hô:
"Bác sĩ, mọi người mau nhìn cánh tay của cậu ấy xem.”
Được y tá nhắc nhở bác sĩ mới chú ý tới tình trạng cánh tay của Lâm Phàm, lúc nhìn thấy cánh tay ấy, sắc mặt ông nhanh chóng thay đổi, vội vàng tiến lên, nhẹ nhàng đỡ lấy:
"Cái này.... .. Cái này.”
“Gãy rồi.”
Lâm Phàm bình tĩnh nói.
Bác sĩ nhìn miệng vết thương bị xé rách ở mu bàn tay, máu vẫn đang chảy, thậm chí còn có thể nhìn thấy khớp xương ở bên trong.
“Nhanh lên, chuẩn bị phòng phẫu thuật.”
Cô y tá vội vàng chạy ra bên ngoài.
“Chị y tá không cần gấp, đi từ từ thôi.”
Lâm Phàm thấy y tá đang hoảng loạn, mở miệng nhắc nhở, để cho cô ấy thả lỏng tâm lý hơn.
"Bạn học, đi theo chúng tôi. Yên tâm, tình huống bây giờ của cậu vẫn tốt, không tính là nghiêm trọng."
Bác sĩ an ủi, với vết thương như vậy, nếu là người bình thường đã sớm bị doạ cho ngu người nhưng cậu học sinh trước mặt này biểu hiện quá bình tĩnh. Giống như không đặt vết thương này vào mắt, có lẽ là đau đớn tột cùng đã làm tê liệt thần kinh. Nhưng một khi thần kinh phản ứng lại, cái cảm giác đau đớn này không phải người thường có thể chịu được.
Trong phòng bệnh.
Các bạn học há hốc mồm, ai cũng bị một màn trước mắt dọa cho choáng váng.
Có người nhẹ giọng nói.
"Đây thực sự là Trần Dương mà chúng ta quen biết sao?"
“Cậu ta khác với Trần Dương trước kia quá.”.
Đúng vậy.
Trần Dương đã từng là tên ẻo lả có tiếng của trường trung học Skyworth, nói năng cử chỉ ẻo lả, nhưng bây giờ... bọn họ phát hiện người này với Trần Dương mà bọn họ từng quen là hai người hoàn toàn khác nhau.
Phòng phẫu thuật.
"Bác sĩ, xin đừng gây mê cho tôi."
Lâm Phàm nằm ở trên bàn phẫu thuật, lẳng lặng nhìn chằm chằm đèn phẫu thuật quen thuộc trên đầu, vẫn lóa mắt như vậy, cho dù không phải cùng một chỗ, nhưng loại cảm giác này vẫn rất giống nhau.
Bác sĩ lần đầu tiên nghe thấy yêu cầu như vậy:
"Thế này sao được, không tiêm thuốc mê, làm sao có thể phẫu thuật được, cậu có thể chết vì đau đó.”
"Không, ông không hiểu, tôi có ý chí cứng rắn như sắt thép, đau đớn là một loại tu luyện, tôi đã sớm quen rồi."
Bác sĩ vừa định nói gì đó, y tá bên cạnh nhẹ nhàng kéo ông một chút, ý tứ rất rõ ràng, cậu ấy không cần tiêm thuốc mê, vậy thì không tiêm, chúng ta có thể nói với cậu ấy không tiêm thuốc mê, sau đó lén lút tiêm cho cậu ấy là được.
Lúc này.
Bác sĩ gây mê đã chuẩn bị xong kim gây mê từ.
“Đây là cái gì?” Lâm Phàm hỏi.
“Đây là nước thuốc, có lợi cho vết thương trên cơ thể, yên tâm, tuyệt đối không phải thuốc mê.” Bác sĩ gây mê cười, lựa chọn một vị trí tốt ở trên vai dưới đầu, tiêm thuốc, tốc độ xuống tay rất nhanh, động tác nhuần nhuyễn, vừa nhìn đã biết đây là một tay già đời.
Lâm Phàm vừa lòng lộ ra nụ cười, gật đầu:
"Chỉ cần không phải thuốc mê là tốt rồi, bởi vì tôi không có tiền.”
Bác sĩ và y tá bị Lâm Phàm làm cho đầu óc mơ mịt.
Họ khó có thể hiểu được rốt cuộc đối phương đang nghĩ gì.
Về phương diện giao lưu hình như hơi có khoảng cách thế hệ thì phải.
Tiền?
Họ căn bản cũng không nghĩ tới phương diện tiền bạc gì cả.
Rất nhanh, tiếng kéo, tiếng da thịt bị cắt mở truyền đến, Lâm Phàm mặt không đổi sắc, không có chút biến hóa nào, đối với bệnh viện đã sớm thành thói quen.
Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn là nhà của cậu.
Bệnh viện khác chính là ngôi nhà thứ hai của cậu.
Nghĩ, nghĩ.
Lâm Phàm nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ, tiếng ngáy nhè nhẹ truyền ra, ngủ ngay trên bàn phẫu thuật được coi là một trường hợp hiếm thấy.
“Mọi người nói xem, cậu học sinh này có hơi kỳ lạ đúng không?” Một y tá hỏi.
"Đúng vậy, đúng là có chỗ kỳ lạ, không giống với các bệnh nhân tôi từng gặp, hơn nữa mọi người có biết cậu nhóc này cứu vị bệnh nhân lúc nãy thế nào không?"
“Cứu như thế nào?”
"Nói ra mọi người có thể không tin, nghe các bạn học của cậu ấy kể là cậu ấy đi mở cửa sổ, sau đó trực tiếp đưa tay ra ngoài cửa sổ chộp lấy, bắt được bệnh nhân từ tầng 25 nhảy xuống, mọi người nghĩ xem phải có sức lực lớn như nào, bị gãy tay là còn nhẹ, chưa đi chầu Diêm Vương đã may lắm rồi."
“Hơn nữa sau khi bị gãy tay, cậu ấy một tiếng đau cũng không thèm kêu, cứ im lặng đứng đó.”
Mặc kệ là bác sĩ đang nối xương hay trợ lý y tá đều hít một hơi lạnh.
Khủng bố như vậy sao?!!
Đây đúng là không phải người.
Không biết qua bao lâu, phẫu thuật kết thúc.
Lúc này, một vị tá lấy thạch cao bó lại cánh tay cho Lâm Phàm, cô tò mò nhìn cậu học sinh trước mặt này, miễn cưỡng hỏi: "Bạn học, cậu có đau không?"
“Đau.”
Lâm Phàm lúc nào cũng hớn hở cười.
Y tá tiếp tục truy vấn: "Đau, có thể kêu lên.”
“Kêu lên sẽ không đau sao?” Lâm Phàm hỏi.
Y tá ngây người, trầm mặc hồi lâu rồi nói:
"Sẽ không.”
Lâm Phàm lạnh nhạt nói:
"Nếu kêu cũng sẽ không hết đau, vậy tại sao phải kêu chứ? Chị y tá, em nói có đúng không?"
“Đúng vậy.”
Lâm Phàm mỉm cười, dùng ánh mắt trong suốt nhìn chăm chú vào chị y tá trước mắt này.
Theo lý thuyết.
Đây đáng ra là một khung cảnh ấm áp, y tá và bệnh nhân im lặng nhìn nhau.
Nhưng dần dần.
Y tá cúi đầu, cô ấy cảm giác cả người có chút không được tự nhiên, ánh mắt đó mang theo ý cười, thật giống là một loại... Nói không ra là cảm giác gì, chỉ là có chút không thoải mái.
“Cậu có thể đừng nhìn tôi như vậy được không? Nhìn đến mức tôi có chút lạnh hết sống lưng.”
Y tá không dám ngẩng đầu đối diện với ánh mắt mang theo ý cười kia.
“Được.”
Lâm Phàm vẫn như cũ, ngoài miệng nói được nhưng vẫn dùng ánh mắt chứa ý cười, lẳng lặng nhìn cô ấy. Đây là phương thức truyền đạt cậu cho là thân thiện nhất, đó là thói quen của bọn họ khi còn ở bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.
Mỗi người đều cười như vậy, dùng ánh mắt trong suốt nhìn đối phương.
Sẽ dần dần làm cho bọn họ quên đi hết mọi thứ chung quanh.
Cứ như vậy nhìn nhau.
Coi như là một cách giao lưu tình bạn.
Cho dù là nhìn nhau cười một ngày một đêm, cũng không thấy mệt mỏi, bởi vì nội tâm sẽ rất ấm áp.