Chương 11: Bạn học, tôi đến thăm các cậu

Lâm Phàm ở trạm xe buýt chờ chuyến xe số 666, cậu đứng ở đây nhìn hơi không giống với những người xung quanh, yên tĩnh, thờ ơ với mọi thứ xung quanh.

Xe buýt chầm chậm dừng lại.

“Títtttt”!

Tiếng quẹt thẻ sinh viên vang lên.

Cậu chậm rãi đi đến phía đuôi xe tìm một vị trí ngồi xuống, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, sau đó lấy điện thoại thông minh từ trong túi ra. Màn hình điện thoại hơi sáng lên, hiển thị bảo Lâm Phàm cần nhập mật khẩu để mở khóa.

Cậu nhìn một lúc, ngón tay của cậu chạm vào màn hình rồi bắt đầu nhập mật khẩu.

Trong Wechat, cuộc trò chuyện nhóm lớp đã từng sôi động giờ đã ngừng hoạt động ngay sau bài học đầu tiên vào buổi sáng.

Trần Dương: Các bạn còn ổn không?

Khi Lâm Phàm tới cái thế giới thần kỳ này, nhiệm vụ trong đầu cậu đưa ra rất kỳ quái, là phải làm thế nào để không một ai ở trường học dám coi thường cậu.

Lâm Phàm cảm thấy yêu cầu này vô cùng quái đản, tự dưng đang yên đang lành, lại không trêu chọc hay đυ.ng chạm người khác, tại sao lại có người muốn bắt nạt mình đây.

Thật kỳ lạ.

Từ Tiểu Đông: “...”

Tưởng Minh: “...”

......

Sau khi gửi tin nhắn vào trong nhóm, không bao lâu sau đã có bạn cùng lớp trả lời, nhưng nội dung của nó lại khiến Lâm Phàm rất nghi hoặc, bởi vì cậu không hiểu "sáu dấu chấm’ kia có ý nghĩa gì.

Trần Dương: Mọi người đều học tập chăm chỉ vất vả nên mới nằm trên mặt đất ngủ, sau đó còn bị cảm lạnh rồi nhập viện. Thân là bạn cùng lớp, buổi chiều tôi sẽ đến bệnh viện để thăm các bạn.

Từ Tiểu Đông: "???”

Trương Hạo: "???”

Dương Tử Thiên: "???”

......

Lâm Phàm nhìn màn hình chìm vào trầm tư suy nghĩ, cậu không hiểu rốt cuộc tin nhắn của các bạn cùng lớp có ý nghĩa gì.

Có lẽ ý nghĩa là không cần cậu phải khách sáo như vậy.

Hoặc là...

Thật là cảm động đến rớt nước mắt!

"Đã đến trạm dừng khu Đông Phương."

Lâm Phàm đứng dậy xuống xe, đi vào trong tiểu khu. Lúc về đến nhà, mở cửa liền ngửi thấy mùi thức ăn bay khắp nhà.

Phòng bếp truyền đến một giọng nói:

"Dương Dương đã về rồi đấy à, đi rửa tay trước nha, mẹ đã làm xong đồ ăn rồi.”

Trong nhà lúc nào cũng chỉ có hai người.

Lâm Phàm không nhìn thấy bóng dáng người đàn ông trong nhà, chỉ thấy có người phụ nữ bận rộn.

Không lâu sau, bữa ăn đã được đem ra.

"Dương Dương, hôm nay mẹ làm cho con món cánh gà kho tàu mà con thích nhất, ba con cũng muốn ăn, nhưng mẹ lại chỉ muốn làm cho Dương Dương ăn thôi."

Người phụ nữ trung niên gắp cánh gà đặt vào bát cho Lâm Phàm.

"Mẹ đã nói với ba rồi, buổi chiều ba sẽ dành thời gian qua trường con một chuyến. ”

"Con phải hiểu cho ba con, ba rất vất vả, mỗi ngày đều phải đến công ty từ rất sớm, buổi tối lại rất muộn mới có thể về nhà, tất cả những gì ông ấy làm đều là vì nhà chúng ta, cho nên con phải cố gắng lên."

Lâm Phàm cúi đầu ăn đồ ăn, hương vị rất ngon, so với bệnh viện tâm thần Thanh Sơn thì thức ăn hôm nay thật sự ngon hơn rất nhiều, đây có lẽ chính là do từ lâu, vị giác này đã sớm quen với hương vị như vậy.

Nó cũng giống như hút thuốc, trên thị trường có rất nhiều loại, đắt có rẻ có, nhưng chỉ thích hút một loại.

Không phải là tốt bao nhiêu nhưng đấy đã là một cái gì đấy thân quen khó bỏ.

"Sáng nay các bạn cùng lớp của con nằm viện, buổi chiều con phải ghé qua thăm bọn họ."

Lâm Phàm nói.

Người phụ nữ trung niên vui vẻ nói:

"Được, Dương Dương của chúng ta rất biết cách yêu thương, rất biết cách khiến cho tình cảm với các bạn cùng lớp đi lên, mẹ rất hài lòng về con, nếu ba của con biết, chắc chắn sẽ tự hào về con, Dương Dương à.”

Chẳng bao lâu, bữa trưa kết thúc.

Lâm Phàm trở lại trong phòng. Cậu lẳng lặng ngồi trên bệ cửa sổ, ngắm nhìn phong cảnh khu phố dưới lầu.

Thời gian cứ thế chầm chậm trôi.

Lâm Phàm nhìn thấy trên ban công bên cạnh, mẹ đang dựa vào đó, lẳng lặng hút điếu thuốc lá dành cho nữ, mắt về phía xa xăm.

Lục lại những kỷ niệm trong trí trí nhớ của cơ thể này.

Quả thực chẳng có nhiều hình ảnh của người đàn ông gọi là ba.

Rất hiếm khi được nhìn thấy.

……

Một nhóm chat có tên gọi Giáo bá trường trung học Skyworth.

Trong nhóm chỉ có hơn mười thành viên, bọn họ đều là lũ học sinh cá biệt trong trường trung học Skyworth, luôn lấy việc gây khó dễ bạn học làm niềm vui, lấy tiền bảo kê chia ra làm vốn ăn chơi, lấy gian lận thi cử để thể hiện bản thân lợi hại cỡ nào.

"Trần Dương lớp 12, ai biết đứa này là ai không?"

"Tôi biết, không phải là cái đứa ẻo lả đó sao?"

"Khi trưa Đường Kiệt bị Trần Dương chặn đánh, tôi nghe cậu ta kể lại, Trần Dương chỉ cần một quyền, vách tường ở ngõ nhỏ trước cổng trường chúng ta đều ầm ầm xuống, nát tươm, dọa Đường Kiệt thiếu chút nữa thì tiểu ra quần!”

"Mẹ kiếp! là thật hay giả? ”

“@Đường Kiệt, hiện hồn lên nói một tiếng xem nào.”

"@Đường Kiệt, chuyện này là thật hay giả vậy?”

"Tên Trần Dương quả thật có chút khí chất, sau này chúng ta nên tự chú ý một chút, ngàn vạn lần đừng dây vào cậu ta."

Cuộc trò chuyện trong nhóm vẫn rất sôi nổi.

"Tôi thấy đây là chuyện bọn họ nói quá lên thôi, nếu như Trần Dương thật sự lợi hại như vậy, sao có thể để chúng ta bắt nạt đến thảm như vậy được."

"Tôi cảm thấy phần giả trong chuyện này hơi nhiều."

Ting.

Một thành viên đã gửi một bức ảnh.

"(Ảnh) jpg, ý mọi người là đang nói về bức tường này ???????"

"???"

"......"

"Mẹ kiếp..."

Cuộc trò chuyện nhóm đang sôi nổi bông chốc im bặt, giống như toàn bộ thành viên trong nhóm đã bị rớt mạng vậy.

"Nhà tôi ở gần ngay trường học, nghe các cậu nói, tôi liền lập tức đi qua nhìn một chút, thật sự bức tường có vết lõm vào, là vết nắm đấm, lại còn có cả vết máu, Trần Dương quả thực lợi hại, một quyền này nếu đánh vào người chúng ta, chẳng ai có thể chịu được."

Cuộc trò chuyện dần trở nên im lặng.

Các thành viên trong nhóm bọn họ ở trường đều là tiểu bá vương vô địch, chuyên bắt nạt những nhóm yếu thế hơn làm niềm vui, nhưng ở trong nhà cũng có chịu sự dạy dỗ nặng nề của cha mẹ.

Bắt nạt học sinh bình thường có thể, gặp phải những tên khó nhai, tự nhiên cũng sẽ bị dọa sợ.

Buổi chiều.

Lâm Phàm rời khỏi nhà với số tiền mà người phụ nữ trung niên đưa cho, đến cửa hàng, đi dạo một vòng trong cửa hàng, cậu bắt đầu suy nghĩ xem bản thân nên mua gì.

Cậu nhìn 200 tệ trong tay mình.

Lâm Phàm cảm thấy như thể bản thân có thể mua rất nhiều thứ.

Nhưng mà bạn cùng lớp của cậu cũng rất đông, tóm lại là cậu nên mua gì?

Bà chủ cửa hàng hỏi:

"Bạn học, cậu muốn mua gì? Cậu muốn mua tặng cho ai phải không?”

"Ừm." Lâm Phàm gật đầu.

Bà chủ nhiệt tình nói: "Vậy có thể mua hai thùng sữa, bình thường tặng người ta liền tặng sữa là được rồi. ”

Lâm Phàm nhìn lại hai trăm tệ, mua sữa có đủ để chia không?

"Tôi cần hai thùng sữa, một thùng năm mươi tệ, còn dư lại thì mua một trăm tệ xúc xích giăm bông."

Lâm Phàm đặt hai trăm đồng lên quầy, cậu cảm giác phân phối như vậy mới là tốt nhất.

Bà chủ nhìn Lâm Phàm, đây là lần đầu tiên cô gặp được khách hàng như vậy.

Nhưng mà dù sao thì khách hàng là thượng đế.

Miễn là cậu đưa tiền là được rồi.

Cho dù cậu có muốn mua cục cứt nóng hôi hổi thì bà chủ cũng tuyệt đối không nói hai lời, lập tức đi WC mang lên cho cậu.

Lâm Phàm ôm hai thùng sữa cùng một trăm xúc xích giăm bông rồi lảo đảo rời đi.

Bà chủ tò mò chạy đến cửa, nhìn bóng lưng của Lâm Phàm.

"Đúng là một học sinh kỳ lạ.”

Cô luôn cảm thấy bạn học này có chút kỳ lạ, nói như thế nào nhỉ, nếu nói thẳng ra thì hơi giống mắng người ta, nhưng nếu không nói như vậy, thì cảm thấy không đủ để giải thích hành vi của đối phương.

Nhìn cậu cứ giống như có vấn đề vậy.

Bệnh viện.

Lâm Phàm không biết các bạn cùng lớp ở phòng bệnh nào, cậu đứng ở dưới lầu bệnh viện trầm tư hồi lâu.

Sau đó cậu ôm đồ đạc, bắt đầu tìm kiếm từng tầng một.

Chỉ cần bắt đầu từ tầng 1, nhất định có thể tìm được phòng bệnh của các bạn cùng lớp.

Lúc này, bất kỳ ai đi ngang qua đầu cầu thang của khoa nội trú đều có thể nhìn thấy một bạn mặc đồng phục học sinh, ôm đồ đạc đi mò từng tầng từng tầng một.

Cho đến khi...

Tầng 18.

Cuối cùng Lâm Phàm cũng tìm thấy rồi.