Kinh thành, ngự thư phòng của hoàng cung.
Cố Tinh Thần biết được Tân Tử Mặc đã đến Cẩm Tú Lâu, bèn phái người truyền lời: “Tuyên Tần Uyên yết kiến!"
Làn sóng ngầm của kinh thành đã bắt đầu khởi động, hẳn lại chạy đến thanh lâu làm gì?
Tần Tử Mặc đi tới hoàng cung, vào trong ngự thư phòng.
“Các chủ còn có hứng thú đến Cẩm Tú Lâu gây sự à?"
Cố Tinh Thần đặt tấu chương trong tay xuống, đuổi hai người tả hữu đi, chỉ để lại hai người trong ngự thư phòng.
“Quân thượng keo kiệt quá, trên dưới Nội các cũng chỉ có mấy trăm lượng bạc, nếu ta không nghĩ cách kiếm chút tiền, cơm cũng chẳng có mà ăn đâu."
Tân Tử Mặc thoải mái ngồi ở một bên, phản bác lại.
“Ngươi đọc tất cả tấu chương ở trên bàn kia đi, tất cả đều buộc tội ngươi lạm dụng tư quyền, hận không thể băm thây ngươi làm vạn đoạn. Ngươi không hề sốt ruột gì à?”
Cố Tinh Thần không tức giận vì Tăn Tử Mặc vô lễ mà ngược lại còn bật cười nói.
Tân Tử Mặc nhấp một ngụm trà thơm trên bàn, thản nhiên nói: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi, không thèm để ý."
Tần Tử Mặc từng chinh chiến thiên hạ, nhuộm máu nơi sa trường, đã gặp rất nhiều trường hợp căng thẳng hơn mấy chuyện này. Đối với Tân Tử Mặc, chuyện bị đám quan lại buộc tội chỉ là chuyện cười mà thôi.
“Cũng đúng, với ngươi mà nói chỉ là chuyện nhỏ.”
Cố Tinh Thần dửng dưng cười, tựa như đang nhớ, lại những năm tháng chém gϊếŧ nơi sa trường: “Loạn rong giặc ngoài, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa”
“Tất cả vẫn còn kịp, yên tâm đi” Trong lòng Tân Tử Mặc đã có dự liệu, gõ nhẹ xuống mặt bàn, đăm chiêu: “Đợi thời cơ chín muồi, ta sẽ triệu hồi những lão binh bị giáng chức đó”
“Đã tám năm trôi qua, bọn họ còn sức chiến đấu không?”
Cố Tinh Thần nhướng mày, cảm thấy lo lắng và nghỉ ngờ.
Năm đó Tăn Tử Mặc bị thẩm vấn và xứ tử công khai, các tướng lĩnh và binh sĩ dưới trướng của hắn đã suýt nữa lật tung cả kinh thành. Qua chuyện này, Cố Tinh Thần đã giáng chức rất nhiều trung thần lương tướng và rất nhiều tướng sĩ có công, mới miễn cưỡng ổn định hoàng triều rung chuyển.
Mọi việc đều được thực hiện để biến cái chết của Tân Tử Mặc thành sự thật và khiến thế nhân tin rằng Cố Tinh Thần qua cầu rút ván.
“Bọn họ đều là những binh linh đã trải qua trăm trận chiến, thời gian sẽ không bào sự gai góc của họ. Đợi khi bình định triều cương, ta nhất định sẽ triệu hồi họ về đây.”
Đây là món nợ của Tân Tử Mặc đối với các tướng sĩ dưới trướng của mình, rất khó mà trả hết.
Nếu không tại Tần Tử Mặc thì kết cục của những tướng sĩ đó sẽ hoàn toàn khác, chắc chẵn sẽ vinh hoa phú quý vô tận.
“Đây đều là quyết định của chính ngươi, nhưng điều kiện tiên quyết là không thể để bại lộ thân phận của ngươi”
Cố Tinh Thần nhắc nhở, sợ thân phận của Tân Tử Mặc bị bại lộ, khiến cung Vạn Tượng chú ý, như vậy mọi khổ tâm đều sẽ uống phí.
“Ừ, ta tự có chừng mực” Tân Tử Mặc nhẹ nhàng gật đầu.
“Còn chuyện này nữa, ngươi thật sự muốn thẩm vấn và xử trắm Đại Lý Tự Thiếu Khanh ở cổng thành sao? Nếu như vậy sẽ gây ra chấn động không nhỏ đâu đấy."
Cố Tinh Thần nhìn chằm chằm Tần Tử Mặc, muốn xem phản ứng của hẳn.
Quả thật Tân Tử Mặc chinh chiến sa trường là thiên hạ vô địch, nhưng không có nghĩa là hẳn xử lý triều chính sẽ thuận buồm xuôi gió. Vì vậy, Cố Tinh Thần cũng cảm thấy ít nhiều băn khoăn và lo lắng.
“Trảm hết"
Loạn thế phải dùng hình phạt nặng.
Thứ nhất là gϊếŧ gà dọa khi, thứ hai là sẽ xác lập thành công tên tuổi Nội các, khiến lòng người sợ hãi, như vậy sau này làm việc sẽ thuận lợi hơn.
“Tất cả cứ theo ý ngươi. Ta bị nhiễm phong hàn nhiều ngày, không thể vào triều."